Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 149: Ốm Nghén




Tất cả những người có mặt cũng không nghĩ tới một kết quả như vậy.

Bọn họ thực không biết, Trương Ái Hoa là do phế hậu của Thái Hoà đế cứng rắn nhét đến cho Minh Nhân đế. Nhà mẹ của Trương Ái Hoa vẫn chưa từ bỏ hy vọng muốn thao túng triều đình, dạo gần đây đã làm ra nhiều động tĩnh không nhỏ.

Minh Nhân đế vẫn luôn muốn tìm cơ hội để xuống tay, vừa vặn hôm nay nàng ta đụng tới thê tử Bảo Bối của Lê Hữu Quân. Minh Nhân đế thuận lợi ra tay, hắn biết mình chỉ cần làm đến đây mà thôi, việc sau đó Lê Hữu Quân sẽ thay hắn làm hết... Minh Nhân đế thật muốn cười lớn...

Tiệc mừng thọ lần này của Thái Hoàng Thái Hậu được tổ chức vô cùng long trọng, Lục quốc cũng cử sứ thần đại diện tới chúc mừng.

Thái Hoàng Thái Hậu tuổi cũng đã cao, nên chỉ tham gia một chút phần chính khai tiệc rồi sau đó nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.

Hà Bảo Ngân nhàm chán ngáp một cái, nói với Lê Hữu Quân ở bên cạnh.

"Ta buồn ngủ quá..."

Lê Hữu Quân nhìn thấy nàng mắt nhắm mắt mở, uể oải tinh thần, vội vàng buông ly rượu xuống, nói.

"Chúng ta trở về..."

Sau tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, tin tức Hoàng Hậu bị phế, giáng xuống làm Hoa tần nhanh chóng truyền ra bên ngoài, qua lời truyền miệng đã tam sao thất bản thành vô số câu chuyện khác nhau, nhưng chung quy vẫn là nói, Hoàng Hậu đã đắc tội với Nhiếp Chính Vương phi nên mới bị phế.

Người người truyền tai nhau, nói ngươi đắc tội với Hoàng đế có thể được khai ân, nhưng ngàn vạn lần không được đắc tội với Nhiếp chính vương phi, đầu quả tim của Nhiếp chính vương, đắc tội nàng chỉ có thể sống không bằng chết mà thôi, nhìn đi, Hoàng Hậu đắc tội nàng còn bị phế, nói gì đến cái mạng nhỏ của ngươi...

Hà Bảo Ngân mang thai mệt nhọc, ốm nghén đến cả người xanh xao, Lê Hữu Quân lo lắng cho nàng nên dạo gần đây luôn một mực quản nàng rất nghiêm, đến ngay chuyện đi đứng của nàng hắn cũng có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, nàng muốn đi nơi nào đều là hắn ôm.

Hà Bảo Ngân nhiều lần kháng nghị nhưng không thành công, chỉ nhắm mắt mà mặc hắn.

Lê Hữu Quân lột vỏ cam cho thê tử.

"Nàng ăn đi..."

Hà Bảo Ngân ăn một múi, gật đầu cười.

"Ngon..."

Nàng tách một múi đưa tới bên miệng Lê Hữu Quân.

"Chàng cũng ăn..."

Lê Hữu Quân được nàng bón, vui mừng mà há miệng ra, múi cam mọng nước vừa vào đến miệng vị chua đã lan tràn ra khiến hắn cau mày, đang muốn nhổ ra, thì bên cạnh Hả Bảo Ngân đã nhìn sang.

"Chàng dám nhổ ra xem..."

Uy hiếp trắng trợn, đây chính là uy hiếp trắng trợn... Người dám uy hiếp Lê Hữu Quân, còn uy hiếp thành công khiến hắn không dám phản kháng, chắc có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất Hà Bảo Ngân mới làm được mà thôi.

Lê Hữu Quân nhắm mắt nhắm mũi cố gắng nuốt xuống múi cam.

"Chua quá... Chua chết người..."

"Haha..."

Hà Bảo Ngân nhìn bộ dáng chật vật kia của phu quân thì vô cùng vui vẻ cười lớn.

Hồng Nương từ bên ngoài đi tới. Hà Bảo Ngân vừa nhìn thấy nàng, hai mắt như phát sáng. Hồng Nương vừa tới đã nói.

"Bên ngoài đang đồn ầm trời lên về Nhiếp chính vương phi người đó..."

"Đồn về ta sao?"

Hà Bảo Ngân ngạc nhiên hỏi lại, nàng thì có cái gì để mà đồn với thổi cơ chứ nhỉ.

Hồng Nương cũng không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng đem một năm một mười những lời đồn ở trên phố thuật lại cho Hà Bảo Ngân và Lê Hữu Quân nghe.

Hà Bảo Ngân nghe xong khẽ liếc mắt nhìn Lê Hữu Quân một cái.

"Hừ... Tất cả là tại chàng hết đấy..."

Lê Hữu Quân cười lấy lòng.

"Haha... Tất cả là tại ta hết... Nhưng như vậy cũng tốt, để xem từ nay về sau còn có kẻ nào không có mắt mà dám khi dễ Bảo Bối của ta nữa hay không..."

"Xàm xí..."

Hà Bảo Ngân đánh một quyền lên ngực hắn, mắng.

Hà Bảo Ngân mang thai thân thể có chút yếu ớt, Lý Thu Huyền từ khi biết tin nàng thai thì hầu như ngày nào cũng sang vương phủ thăm nữ nhi, thấy nàng ăn uống không tốt, Lê Hữu Quân lại bảo bọc nàng quá, Hà Bảo Ngân rất ít vận động, nàng đắn đo mãi vẫn nói.

"Vương gia, nữ nhân mang thai không thể không vận động, ngài phải để nàng đi lại, vận động nhẹ nhàng, như vậy sau này sinh nở cũng thuận lợi hơn..."

Đường Yên ở một bên nghe Lý Thu Huyền nói mà rớt nước mắt cảm động, Vương gia quá lo cho thê tử, tính tình lại cố chấp, vẫn là để nhạc phu nhân nói, mong rằng hắn sẽ nghe lọt tai.

Lê Hữu Quân nghe nhạc mẫu nói, suy nghĩ một chút khẽ gật đầu.

"Nhạc mẫu dạy dỗ phải..."

Từ ngày hôm sau Lê Hữu Quân bắt đầu mỗi ngày mang theo Hà Bảo Ngân đi tản bộ ngắn cảnh, nhưng hắn chỉ để nàng đi khi có hắn đỡ ở bên cạnh mà thôi, Hà Bảo Ngân tức giận trừng mắt.

"Chàng có thôi đi hay không? Nữ nhân đều phải mang thai, đâu có ai lại làm quá như thế này hay không?"

Lê Hữu Quân nhìn nàng, nói.

"Nữ nhân khác như thế nào ta không cần biết, nhưng Bảo Bối à, nàng sức khoẻ không có tốt, vẫn nên cẩn thận thì hơn..."

Hà Bảo Ngân đỡ trán, thở dài.

"Triều chính, Bảo Giám Các, Hồng Yến Cốc... Tất cả sự tình chàng có nhìn tới?"

Lê Hữu Quân chân chó cười lấy lòng.

"Nhìn tới, nhìn tới... Mọi chuyện đều vô cùng ổn thoả..."

"Hừ..."

Ban đêm Hà Bảo Ngân trằn trọc một lúc, nhịn không được ngồi dậy. Lê Hữu Quân cũng dậy theo.

"Nàng làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

"Không..."

Hà Bảo Ngân lắc đầu, ngước đôi mắt đáng thương, nhỏ giọng làm nũng, nói tiếp.

"Ta đói... Muốn ăn thịt nướng..."

Lê Hữu Quân có chút bất đắc dĩ đỡ trán, thê tử nhà hắn qua ba tháng đầu ốm nghén không ăn được gì, ăn vào lại nôn khiến người ta lo lắng không yên thì lại bước vào thời kỳ thèm ăn bất tử, tình cảnh ăn đêm như thế này thật là Lê Hữu Quân cũng đã quá quen rồi.

"Đi, chúng ta đi nhà bếp..."

Ban đêm, đường tối Lê Hữu Quân sợ Hà Bảo Ngân ngã, trực tiếp ôm người lên, quen đường tới nhà bếp.

Hắn quen cửa quen nẻo tìm thịt, tẩm chút gia vị, đốt than, bắt đầu nướng thịt.

Từ khi Hà Bảo Ngân mang thai, nhà bếp luôn luôn phải để sẵn đồ ăn trong bếp, để nàng tùy thời muốn ăn đều có.

Lê Hữu Quân vì chăm sóc thê tử đã phải đi học nấu ăn, bởi vì Hà Bảo Ngân trong một lần giận dỗi nói nàng chỉ chấp nhận lời xin lỗi nếu Lê Hữu Quân nấu cơm cho nàng.

Sau lần đó, Hà Bảo Ngân thường xuyên muốn ăn đồ phu quân nấu, nên Lê Hữu Quân đã phải đến Hồng Yến Cốc Lâu tìm đầu bếp để học nấu ăn.

Mùi thịt nướng nhanh chóng toả hương thơm ngào ngạt, Hà Bảo Ngân khẽ nuốt nước miếng một cái.

"Được chưa? Được chưa?"

Lê Hữu Quân cưng chiều cười một tiếng, chọn ra xiên thịt đã chín đưa cho nàng.

"Chín rồi...Nàng ăn đi..."

Hà Bảo Ngân cầm lấy xiên thịt cắn một miếng, thoả mãn cười hì hì, nói.

"Cái này là hài tử ham ăn không phải thiếp đâu nha, chàng không được phiền..."

Lê Hữu Quân gật đầu, nói.

"Đúng là hài tử ham ăn, Bảo Bối mảnh mai dễ thương, không thể là một sâu ham ăn được... Nhưng nàng yên tâm, ta không thấy phiền..."

Hà Bảo Ngân cắn thêm miếng thịt, lại uống chút nước, cười hai lòng.

"Tốt..."

Nữ nhân khác mang thai ra làm sao Lê Hữu Quân không rõ, nhưng thê tử nhà hắn mang thai lại chia làm ba dai đoạn vô cùng rõ ràng.

Ba tháng đầu ôm nghén khổ sở không thể ăn uống được gì, ăn gì cũng đều nôn ra bằng sạch. Gia đoạn hai là ba tháng tiếp theo, nàng vô cùng thèm ăn, ăn bất chấp, có nhiều lúc ăn đến muốn bội thực vẫn ăn... Gia đoạn ba là ở ba tháng cuối này, mỗi ngày đều muốn ngủ ba giấc, buổi sáng sau khi ăn cơm xong, ngủ tiếp một giấc, bảo là lấy tinh thần để chuẩn bị ngủ trưa, còn buổi tối cũng sớm đi ngủ một giấc, nói cho khéo léo thì bảo là muốn dưỡng sức, nghỉ ngơi bù lại.

Đương nhiên trước đó ở những tháng trước nàng cũng ham ngủ nhưng ban ngày vẫn thức, đi dạo, chơi cùng perpul, còn bây giờ cả ngày phần nhiều thời gian của nàng là ngủ. Lê Hữu Quân cũng rất bất đắc dĩ, không biết thê tử nhà mình ở đâu mà lôi ra nhiều cơn buồn ngủ thế không biết.

"Bảo Bối, tỉnh dậy chúng ta đi dạo nào..."

"Không muốn..."

"Nàng còn không dậy người sẽ đều mọc nấm..."

"Không phải thiếp muốn ngủ đâu, là hài tử không cho thiếp thức đấy chứ..."

Lê Hữu Quân sau nhiều lần tìm cách lôi thê tử rời giường đều không thành công, đành tùy ý nàng mà đi tới thư phòng xử lý chính sự.

Nhưng Hà Bảo Ngân từ khi mang thai đến tháng thứ bảy tính tình thay đổi vô cùng lớn, rất bám phu quân. Nếu khi tỉnh dậy không thấy Lê Hữu Quân ở bên cạnh liền kêu rên lên, một lần lại một lần gọi tên hắn, quậy đến toàn bộ sân viện đều có thể nghe thấy. Sau đó lại tỉnh rụi đi lại thong thả trong phòng tìm người như không có chuyện gì, đám ma ma cùng bọn thị nữ tha hồ cười trộm.

Lê Hữu Quân hết cách chỉ có thể nhận mệnh ở cùng với nàng.

Hà Bảo Ngân ban ngày ngủ đủ, ban đêm lại muốn ngắm sao. Lê Hữu Quân ôm người ngồi dưới sân, phu thê cùng ngắm sao đêm.

Lê Hữu Quân ôm lấy vai của nàng, nói.

"Bảo Bối, nàng thật mềm a."

Hà Bảo Ngân lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm hắn

Lê Hữu Quân cúi đầu, lại cọ cọ xương quai xanh của nàng, lại hôn hôn một chút.

Hà Bảo Ngân bất ngờ cắn lỗ tai của hắn một ngụm, nói.

"Chàng lặp lại lần nữa xem? Cái gì mềm?"

Lê Hữu Quân không biết mình chọc giận nàng chỗ nào, rất không biết sống chết nói.

"Chỗ nào cũng mềm."

Hà Bảo Ngân nắm lấy cổ áo hắn đẩy người qua một bên, trong mắt liền ứa ra nước mắt.

"Chàng biến đi! "

Đôi mắt Lê Hữu Quân trừng to đến tròn hẳn, phảng phất như bị kinh hãi rất nhiều, nhưng không dám làm gì, chỉ sợ hãi hỏi.

"Nàng làm sao vậy?"

Hà Bảo Ngân níu chặt cổ áo hắn, nhíu mày nói.

"Chàng câm miệng, không cho nói ta mập! Ta không có mập! Coi như có mập cũng chỉ tạm thời thôi!"

Lê Hữu Quân ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi lại.

"Ta nói nàng mập khi nào?"

Hà Bảo Ngân đẩy hắn ra, nước mắt thi nhau như mưa mà rơi xuống.

"Chàng nói ta mềm, không phải là thịt nhiều thì mới mềm còn gì? Chỉ có thịt nhiều mới mềm! Chàng đừng tưởng rằng ta đây không nghe ra được chế nhạo trong lời của chàng! Chàng nhớ cho kĩ, sau này không được mở miệng nói mấy lời như vậy trước mặt ta, không thì ta xé miệng của chàng ra!"

Nói xong, nàng buông cổ áo Lê Hữu Quân ra, ngồi dậy, phủ thêm xiêm y, vỗ ngực một cái liền đi vào trong phòng.

Hiện tại chuyện Hà Bảo Ngân kiêng kị nhất, chính là chuyện mình mập thêm này.

(còn tiếp)