Về phòng xong Diệp Văn mở bao đồ ra, nhìn hỉ phục đỏ thẫm trong lòng rất cao hứng. Ở nông thôn này thành thân làm gì có mấy ai được bận nguyên một bộ hỉ phục, đa số đều khoác một cái áo đỏ hoặc áo ngắn hồng đỏ, Quý Lương có thể đưa tới cái này xem ra là vừa lòng hôn sự.
Ở trong phòng ngồi trong chốc lát thì Diệp mẫu đi vào, Diệp Văn vội đem hỉ phục dẹp sang một bên nói: "Nương, sao ngươi lại tới đây?"
"A Văn nhà ta cũng biết thẹn thùng rồi sao. Nhưng mà nương vẫn phải nói con, tính tình con phải thay đổi bớt đi. Hán tử không ai thích ca nhi mạnh mẽ quá, hiểu không?"
Diệp Văn: "......"
Diệp mẫu: "Thôi, không nói con nữa, bất quá mấy ngày nay con cũng đừng chạy lên núi, lo ở nhà dưỡng da cho tốt còn thành thân nữa."
Diệp mẫu đột nhiên phát hiện ra cây trâm trên đầu cậu, bèn hỏi: "Trâm này là Quý Lương cho con?"
Diệp Văn trong lòng ngọt ngào, "Ân."
"Cây trâm này xem ra cũng không rẻ, không biết hắn lấy đâu ra tiền?" Diệp mẫu nghi hoặc nói.
"Con không hỏi, có thể là tiền cha mẹ để lại." Diệp Văn suy đoán nói.
"Xem ra hắn đối với con rất vừa lòng, đồ vật quý giá như thế nói tặng liền tặng. Nhưng con về sau vẫn là phải quản hắn, đừng để hắn ăn xài phung phí, tiền nhiều ăn mãi cũng hết. Có tiền thì nên mua ít ruộng, dù không cày được cũng cho thuê được."
"Con đã biết." Diệp Văn kỳ thật cũng cảm thấy Quý Lương tiêu tiền ăn xài phung phí.
Diệp mẫu lại dặn dò một hồi mới đi ra ngoài, Diệp Văn ngồi ở trong phòng đối với tương lai cũng có chút chờ mong, có lẽ lần này cậu có thể hạnh phúc.
Ngồi ở trong phòng có chút nhàm chán, cậu nguyên là muốn đi trên núi nhìn xem có thể săn được con mồi nào không, đáng tiếc nương không cho cậu đi, bắt ở nhà dưỡng da.
Năm đó nhà họ Diệp gặp phải tai ương, cha bệnh, hai đứa em còn nhỏ, gia đình họ hàng không đáng tin, trong nhà lại thiếu tiền, Diệp Văn liền lấy hết can đảm lặng lẽ đi theo trong lão thợ săn vào núi, thầm nghĩ muốn học bản lĩnh săn thú, bắt ít con mồi trợ giúp người nhà.
Lúc ấy lão thợ săn phát hiện phía sau có một tiểu ca nhi cũng không quản, nhưng tiểu ca nhi vài lần phát ra động tĩnh dọa chạy con mồi hắn không thể lại làm lơ, bèn quay lại nói.
"Văn tiểu ca nhi, trên núi nguy hiểm, cũng không phải là nơi tiểu ca nhi nên tới, ngươi vẫn là nhanh trở về đi, cha mẹ ngươi sẽ lo lắng!" Lão thợ săn khuyên Diệp Văn xuống núi.
"Chính thúc, thực xin lỗi, làm hại con mồi của ngài chạy, nhưng cầu ngài cho ta đi theo đi, ta lát nữa nhất định sẽ không phát ra âm thanh." Tiểu Văn cầu xin.
Lão thợ săn nhíu chặt mày, nghĩ lại chuyện nhà Tiểu Văn, cuối cùng vẫn là đồng ý, nhưng có chút lời nói vẫn là muốn nói, "Ngươi nguyện ý thì cứ đi theo đi, nhưng chỉ có thể ở bên ngoài núi, còn có ngươi không thể hù doạ khiến con mồi của ta chạy, nếu không ta đuổi ngươi về."
Diệp Văn vui sướng, "Cảm ơn chính thúc."
Sau đó Diệp Văn gạt người nhà trộm lên núi, học tập săn thú, mà lão thợ săn xem Diệp Văn là một tiểu ca nhi lại vì gia đình mà cố gắng học săn thú, cảm thấy đáng thương liền chậm rãi chỉ có Diệp Văn vài mẹo nhỏ, qua một thời gian, Diệp Văn cũng có thể bố trí chút bẫy rập bắt một ít con mồi.
Diệp Văn năm đó mới 13 tuổi, vẫn là tiểu ca nhi, cũng chỉ có thể bắt chút gà rừng thỏ hoang linh tinh, thu hoạch không nhiều lắm, nhưng cũng có thể trợ cấp chút tiền cho gia đình, mấy năm nay Diệp Văn không có việc gì thì lại chạy lên núi nhìn xem, đột nhiên rảnh rỗi ở nhà còn có chút không quen.
Tiểu Hà thôn.
Lần này trở về Quý Lương gặp gỡ một ít người trong thôn, mọi người thấy Quý Lương cưỡi xe bò sôi nổi chào hỏi.
"Lương tiểu tử, ngươi đây là đang đi đâu?"
"Lương tiểu tử, xe bò này từ đâu ra thế?"
"Lương tiểu tử, ngươi phát tài rồi hả, ngay cả xe bò cũng mua được!"
"......"
Quý Lương nhất nhất đáp lại, mọi người nghe được Quý Lương từ trong nhà tìm được tiền cha mẹ để lại thì sôi nổi chúc mừng, trong lòng lại thầm nghĩ, Quý lão nhị cư nhiên còn để lại nhiều bạc như thế.
Về đến nhà xong, Quý Lương sửa sang lại một chút mấy món đồ mua về, lại đem đồ trong nhà chỉnh lại một lần, cái nào cần thì giữ, không thì vứt.
Tới giờ cơm chiều hắn lại đi sang nhà đại bá. Hắn cũng không phải tới ăn ké cơm, mà là giờ nay nhà đại bá làm việc xong có lẽ đã về hết, hắn muốn nhờ đại bá kiếm vài người giúp mình sửa lại nhà cửa.
Lần này hắn cũng không đi tay không, đem theo một rổ quýt hái từ không gian.
Không phải hắn tiếc vài quả quýt, mà là sợ người khác nghi ngờ.
Quý Lương tới đúng thời điểm Đại bá cùng con trai từ ruộng quay về, thấy hắn tới liền nhiệt tình mời vào nhà.
Quý Dư vốn đã thân hơn, nhìn Quý Lương dẫn đem theo cái rổ cười hì hì trêu ghẹo nói: "Lương ca đây là phát tài, mỗi lần tới đều không đi tay không."
Quý đại bá cười gõ tiểu nhi tử một chút nói: "miệng mồm không có ý tứ gì hết."
"Tiểu Lương ngươi cũng vậy, còn đem theo đồ vật tới làm gì!"
Quý Lương rất thích tính của Quý Dư. Về sau hắn ở trong thôn sống, cũng cần huynh đệ giúp đỡ. Quý đại bá gia đối với hắn tốt, hắn về sau khẳng định sẽ giúp đỡ một vài chuyện, cùng đường huynh đệ hợp nhau càng dễ làm.
Quý Lương biết Quý Dư đang trêu hắn, trả lời: "Hừ, chờ lát nữa ngươi đừng ăn, chúng ta ăn ngươi xem, thèm chết ngươi."
Quý dư cười lấy rổ cười nói: "Hắc hắc, ta càng muốn ăn."
Quý đại bá, Quý Mông nhìn hai người cười đùa đều nhịn không được mà cười cười, đúng là hai đứa dở hơi.
Quý Dư mở cái khăn phủ rổ ra, nhìn thấy quý xong chọn một trái, lột vỏ ra nếm thử.
"Thật ngọt."
Mấy đứa nhỏ trong nhà đều biết Quý Lương, Hô to chào Lương Thúc thúc, sau đó đuổi theo Quý Dư: "Tiểu thúc, ta cũng muốn ăn, ta cũng muốn ăn."
Cuối cùng vẫn là đại bá mẫu làm chủ, người lớn một người một cái nếm thử, hai tiểu hài tử ăn chung một cái, bởi vì đã sắp tới giờ cơm rồi.
Đại bá mẫu cũng nói với Quý Lương: "Tiểu Lương đợi lát nữa ở lại ăn cơm."
Quý Lương hàm hồ đi qua, hắn không tính toán ở lại ăn cơm. .
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Xem mọi người vui vẻ phân trái cây, Quý đại bá nói: "Tiểu Lương con tới là tìm ta là có việc đi?"
"Ân, đại bá, con muốn đem phòng ở tu sửa lại một chút, muốn nhờ đại bá giúp con ở trong thôn tìm vài người." Quý Lương cảm thấy chính mình cùng người trong thôn đều không thân, đành phải nhờ đại bá.
Quý đại bá cười nói: "Con vận khí tốt, vừa lúc vụ mùa đã thu hoạch xong, chứ sớm hay chậm một chút thì khó mà tìm người. Nói nói xem, con muốn sửa như thế nào."
Quý Lương: "Con muốn đem nóc nhà sửa lại một chút, trong phòng vách tường cũng đắp lại, sân nhà cũng sửa lại nốt."
Quý đại bá: "Cái này đơn giản, ta ở trong thôn tìm ba người, làm việc chung với nhau tầm ba ngày là xong."
Quý Lương: "Đại bá, con cần trả bao nhiêu tiền mới hợp lý, còn mấy đồ cần để sửa thì lấy ở đâu?"
Quý đại bá: "Tiền công chia làm hai loạn, một loại là cơm tháng, một ngày 15 văn, không cơm tháng thì nhiều thêm chút. Tài Liệu như đá gỗ... sau núi có không cần mua làm gì."
Quý Lương: "Nga, kia không cơm tháng một ngày 18 văn, đại bá ngươi xem thế nào?"
Quý đại bá cảm thấy thích hợp: "Thành, ta trễ chút liền đi tìm người, sáng mai liền khởi công."
Quý Lương: "Kia chuyện này liền phiền toái đại bá, con đi về trước." Nói ngay cả vội đứng dậy chào xong đi về.
Quý đại bá vội hô: "Ăn cơm lại đi! Đứa nhỏ này!"
Quý bá mẫu thấy người một nhà đều vào được lại không thấy được Quý Lương nói: "Tiểu Lương đâu?"
Quý đại bá: "Chạy, không cần nhọc lòng hắn, hắn hiện tại có thể chiếu cố tốt cho mình, tý tôi đi vào thôn một chuyến."
"Ân."
—-
Hôm nay tui sốt quá trời, định không ra chương. Tui người yếu, đổi thời tiết chút là bệnh?