*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(mấy cụm từ Ân trong câu đối thoại nếu có từ Việt Hoá hợp hơn tớ sẽ thay, còn không thì giữ nguyên nhé).
Ngày hôm sau hai người cùng nhau rời giường, Quý Lương từ không gian lấy ra một ít bánh mì kèm hai ly sữa bò làm bữa sáng.
Diệp Văn học theo Quý Lương lấy ra một miếng bánh mì, ở mặt trên trét một lớp mứt quýt, sau đó lấy một miếng bánh mì để lên trên, cắn thử một ngụm, ánh mắt sáng lên, "Cái thứ bánh mì này hợp với mứt trái cây quá, ăn ngon thật ấy!" Lại uống một ngụm sữa bò, mùi béo mà không tanh.
Quý Lương cũng là lần đầu tiên ăn mứt trái cây trồng từ không gian, hương vị quả thực không tệ, so với mua ở hiện đại còn ngon hơn.
Hai người cuối cùng ăn luôn mười mấy khối bánh mì cùng gần nửa vại mứt trái cây, vẻ mặt thỏa mãn.
Mứt trái cây ngon miệng khiến Diệp Văn đối với việc bán mứt trái cây việc này cũng có chút tin tưởng, "Mứt trái cây nhất định sẽ được mấy người già, trẻ em, ca nhi cùng nữ tữ trấn trên thích cho mà xem!"
"Ân, đợi lát nữa ta đi trấn trên thử xem, nếu có thể bán đi, chúng ta sẽ mua mua bình nhiều một chút làm mứt trái cây đi bán."
"Được đấy, lại mua thêm cái bình lớn ủ rượu trái cây đi, mứt trái cây tốt như vậy ta tin rượu trái cây cũng không thành vấn đề."
"Cũng được."
Hai người đem hai cái bình để trên xe, đánh xe bò đi lên trấn trên.
Tới trấn trên, gửi xe bò xong cả hai đem mứt trái cây bỏ vào sọt, Quý Lương tính đi qua cửa hàng điểm tâm xem như thế nào.
Phu phu hai người đi vào Như Ý Trai, cửa hàng không lớn không nhỏ, trang hoàng tinh xảo sáng ngời, cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ, Quý Lương đã mua thử điểm tâm nhà họ, hương vị cũng khá ngon.
Lão bản của Như Ý Trai cũng là một đôi phu phu tuổi trẻ, tiếp xúc vài lần cảm giác tính tình cũng không tồi, đây cũng là lý do Quý Lương lựa chọn nó trước.
Hiện tại thời gian còn sớm, cửa hàng không có người, hai người trực tiếp đi vào trước quầy, "Lão bản, quấy rầy rồi!"
Trang Mặc đối với hán tử nhà nông trước mặt cũng có chút ấn tượng, nửa tháng nay đã tới nhiều lần, hơn nữa mỗi lần tới đều mua khá nhiều, cũng không khất nợ.
"khách nhân có chuyện gì sao?" Trang Mặc khách khí hỏi.
"Lão bản, ta nơi này có bút sinh ý muốn cùng ngươi hợp tác, không biết lão bản nguyện ý nghe thử không?"
"Nga, không biết là sinh ý như thế nào, ta nguyện lắng nghe." Trang Mặc có chút tò mò, hán tử này xem ra không giống các hán tử nhà nông khác.
Quý Lương buông sọt, đem một vại mứt trái cây ra, "Lão bản nhìn xem cái này thử, cái này gọi mứt trái cây, ngươi có thể nếm thử, xem thế nào."
Trang Mặc mở ra cái nắp, một hương vị chua chua ngọt ngọt toả ra. Hắn nhìn thấy bên trong là một loại tương sệt sệt màu cam vàng đẹp mắt. Trang Mặc cầm một cái đĩa, dùng cái muỗng múc một ít ra, nhẹ nhàng ngửi, khoang mũi ngập tràn trong hương quýt thơm lừng.
"Cái này làm từ quả quýt?"
"Đúng vậy."
Trang Mặc cầm lấy muỗng nhỏ nếm một ngụm, ngọt ngọt lại không ngấy, vị tinh tế lại còn thơm nồng nàn.
Trang Mặc đem cái đĩa đưa cho phu lang,:
"Ngươi thử xem?"
Hàn Phi lấy quá cái muỗng cũng nếm một ít, hai mắt sáng ngời, quay sang Trang Mặc gật gật đầu.
Trang Mặc bế bình lên, nói: "Hai vị mời vào trong bàn tiếp."
Ba người đi vào bên trong phòng đãi khách, phân biệt ngồi xuống, Trang Mặc nói: "Tại hạ Trang Mặc, không biết hai vị xưng hô như thế nào?"
"Nguyên lai là Trang lão bản, ta tên Quý Lương, vị này chính là phu lang của ta gọi là Diệp Văn."
"Nga, Quý huynh đệ, Quý phu lang, không biết ý tưởng của ngươi về món đồ này là như thế nào?"
"Vừa mới hai vị lão bản đều nếm thử mứt trái cây nhà ta, nói vậy chắc cũng thấy vừa lòng. Ta muốn đem mứt trái cây bán cho Như Y Trai của các ngươi, không biết Trang lão bản có nguyện ý mua hay không?"
"Này mứt trái cây xác thật hương vị độc đáo, không biết còn có vị nào khác không?"
"Trước mắt có hai loại, ngoài quýt có một loại mứt đào, về sau sẽ căn cứ mùa đổi khẩu vị mới."
"Vậy, không biết nó có thể dùng trong bao lâu?"
"Hiện tại thời tiết bình thường, nếu đậy kín có thể bảo quản được mười hai ngày, sau đó thì giảm 1/2 chất lượng, ăn sớm càng tốt. Trời càng lạnh thì thời gian giữ càng lâu."
Trang Mặc cảm thấy có thể tiếp thu, kế tiếp hai người liền bắt đầu nói đến giá cả.
Hai người cò kè mặc cả, cuối cùng định ra một cân một văn, một vại 300 văn. Về sau cứ cuối lại đưa, trước đưa qua ít, xem tình hình rồi làm tiếp. Mứt hiện tại mang tới khoảng 6 cân, Trang Mặc đưa 1500 văn cho Quý Lương.
Hai người ra cửa hàng, Diệp Văn vui vẻ, nhỏ giọng nói với Quý Lương,: "Thật sự bán được, còn bán nhiều tiền như thế! Hy vọng về sau có thể bán nhiều hơn nữa!"
"Được, chúng ta đi mua thêm bình đi."
"Vâng, đi thôi."
Hai người đi vào tiệm tạp hóa, chọn hai mươi cái bình một cân bụng to miệng nhỏ, ba cái bình lớn 20 cân.
Đồ vật quá nhiều không tiện lấy, nơi này tập tục là hồi môn sau ba ngày thành hôn*, ngày mai phải về nhà, hai người còn cần mua chút lễ vật, liền đem bình trước để lại tiệm tạp hóa chờ lát nữa trở về lại đến trả tiền rồi đem đi.
*( tương tự tập tục hồi dâu sau 3 ngày kết hôn ở mình, nhưng tui biết mấy bà làm gì đã có chồng mà hiểu được há há há).
Trong thôn người bình thường hồi môn lễ đều là mấy cân thịt heo, một bao điểm tâm, một bao đường cùng chút rau dưa, điều kiện tốt một chút, coi trọng đối phương sẽ xách thêm con gà hoặc vài thước vải bố.
Quý Lương vốn muốn giống người bên ngoài, nhưng hắn hiểu cuộc sống nhà mình, hắn cũng không muốn ủy khuất phu lang, cũng là giúp giúp nhạc phụ gia, cho nên hắn quyết định mua nhiều một chút.
Đi vào tiệm vải lần trước mua hỉ phục, hắn cảm thấy nơi này tay nghề khá ổn.
Quý Lương nhìn trên tường treo đầy quần áo, chọn cho Diệp Văn hai bộ đồ vạt thẳng, một bộ màu lam nhạt thêu mây một bộ màu vàng cam thêu hạc, lại chọn hai bộ áo quần ngắn, áo dài thì để ra ngoài vào thời điểm khôh làm việc, áo quần ngắn thì để cho lúc làm việc.
Nói tiểu nhị gỡ quần áo xuống, đem bốn bộ quần áo đưa cho Diệp Văn,: "A Văn, đi thử đi."
Phu phu hai vóc người không sai biệt lắm. Quý Lương chọn lại là đồ thường được hán tử thích, Diệp Văn còn tưởng rằng là hắn chọn cho chính mình, nghĩ đến tay nghề của hắn cùng tiền trong nhà còn, Diệp Văn cũng không nói cái gì, không nghĩ tới lại là chọn cho cậu, vội nhỏ giọng nói: "Ta còn có quần áo ở nhà, không cần mua, cái này nguyên liệu tốt như vậy khẳng định rất quý."
Quý Lương: "Không có việc gì, trong nhà không thiếu mấy phần tiền này, hơn nữa ta kiếm tiền chính là vì để chúng ta sống tốt hơn. Hơn nữa ta cũng không mua lăng la tơ lụa, mua chút vải miên, thoải mái lại không quý."
Diệp Văn thấp giọng phản bác: "Nơi nào không quý, so với người khác là quý nhiều a, ta ở trong thôn không cần bận tốt như vậy, ngươi mua cho mình là được."
Quý Lương: "Ngươi đã quên, chúng ta hiện tại đã bắt đầu làm buôn bán, đồ bận không tốt thì nhiều lão bản không thèm nhìn ngươi, có vài quán tiểu nhị mắt mọc trên đầu thậm chí cửa cũng không cho chúng ta vào."
Diệp Văn: "Vậy ngươi mua cho ngươi đi, ta thường xuyên ở nhà không cần lắm đâu."
Quý Lương: "Ta tính về sau đi buôn bán đều mang theo ngươi cùng đi."
Diệp Văn kinh ngạc, này hán tử đi kiếm tiền đa số đều sẽ không mang tức phụ đi, Quý Lương cư nhiên muốn mang hắn đi, hắn cho rằng hôm nay là lần đầu tiên cho nên mới dắt hắn theo thôi chứ.
"Ta đi được không?" Diệp Văn có điểm không tự tin.
"Không thành vấn đề, ta cũng là lần đầu tiên buôn bán, chúng ta cùng nhau học, cùng nhau tiến bộ. Hơn nữa ta và ngươi đã thành thân, phu phu phải có tiếng nói chung cảm tình mới có thể lâu dài, nếu là một người ở trong thôn một người ở trấn trên, thời gian lâu rồi tình cảm liền dễ dàng xảy ra vấn đề."
Diệp Văn nghĩ nghĩ là cái này có lý, không cự tuyệt nữa. "Kia nghe ngươi, chúng ta đều mua mấy bộ."
Cuối cùng một người mua bốn bộ, vẫn là đồ đôi tình nhân, đi ra ngoài vừa thấy liền biết hai người là phu phu, Diệp Văn còn có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng Quý Lương lại mua hai khúc vải, cái này là cho Diệp gia.
Tiếp theo hai người đi sạp thịt heo mua tám cân thịt heo mấy cái xương heo to, cuối cùng đi tiệm gạo.
Hỏi giá gạo và giá mì, gạo 3 đến 8 văn không bớt, bột mì 4 đến 10 văn không bớt. Trong nhà không thiếu gạo và mì, hắn là muốn mua đưa cho nhà nhạc phụ, mỗi loại tốt nhất cùng loại hạng nhì đều cầm 50 cân, tổng cộng 200 cân.
Diệp Văn tò mò,: "Trong nhà không phải còn có gạo và mì sao, như thế nào lại mua nhiều như vậy, ăn không hết là hư hết."
"Đồ ngốc, ngày mai không phải phải về nhà sao, cái này là lễ hồi môn." Quý Lương sủng nịch nói.
"Nhiều như vậy? Lễ hồi môn? Ngươi......"
"cha mẹ ta không còn nữa, trừ bỏ đại bá liền không có thân nhân, hiện tại cưới ngươi, cha mẹ ngươi tự nhiên cũng là cha mẹ ta, chúng ta có năng lực, hiếu kính chút cho cha mẹ cũng là điều đương nhiên."
Quý Lương lại nói tiếp: "Hơn nữa ta biết ngươi không yên lòng gia đình mình, cho nên làm nam nhân của ngươi tự nhiên là muốn chăm sóc cho nhà ngươi hơn."
"Ngươi đối ta thật sự là quá tốt!" Diệp Văn tràn đầy cảm động. Chính mình lúc trước quyết định cưới hắn quả nhiên là sáng suốt, người này cùng người khác không giống nhau, không những không chê còn đối tốt với mình, đối với nhà mẹ đẻ của mình cũng để bụng. Mình cưới được hắn quả là vận may tích mấy kiếp mới được.
Phu phu hai người đều cảm thấy cùng đối phương ở bên nhau là nhặt được một may mắn to lớn, ai nấy cũng vui mừng.
Hai người không muốn mua thêm cái gì, mặt khác Quý Lương để Diệp Văn ở tiệm gạo chờ, chính mình đi đánh xe bò lại đấy.
Trả tiền xong đem gạo và mì dọn lên xe boc, hai người đánh xe đi tới tiệm tạp hóa, đem tiền thanh toán xong nhờ tiểu nhị hỗ trợ đem đồ bỏ lên xe, phu phu cùng nhau trở về.
~~~~
Bánh mì ăn với mứt quýt và sữa bò
Thả thêm loại quả tui thích, hồng trứng chín:v tui như người già vậy, thích ăn đồ mềm như cháo rồi ấy, nên loại quả mà chỉ cần hút không cần nhai là tui thích dữ lắm =)))
Tự nhiên hôm nay tui muốn edit thêm bộ nào đấy tầm 9,10 chương. Kiểu tui cả thèm chóng chán nên muốn làm chung với bộ này cho có hứng mấy bà ạ=))