Quý Lương cạn lời nhìn ngôi nhà trước mặt, hắn ta không nghĩ đến việc tận thế chưa tới mà mình đã xuyên qua, cũng may không gian cùng vật tư không bị mất, nếu không hắn ta sẽ buồn bực chết mất.
Hắn ta có được không gian đã gần nửa năm.
Lúc đầu hắn tưởng rằng tận thế sắp tới nên đã dùng tiền tiết kiệm mình có đem đi mua vật tư tích trữ.
Còn ai hỏi hắn tiền đâu ra? Thế thì phải nói lại về gốc gác của hắn. Đó là cả một câu chuyện máu chó.
Một nữ sinh bị một thiếu gia nhà giàu xem trọng, nhưng thiếu gia kia chỉ thấy cô ta lớn lên không tệ nên chơi đùa, được một thời gian thì cho cô ta phí chia tay khá cao rồi nói lời tạm biệt.
Nào ngờ chia tay không bao lâu nữ sinh phát hiện mình có thai, không biết cô ta nghĩ như thế nào, sinh con xong liền về quê vứt cho cha mẹ rồi mặc kệ.
Sau đó cô ta tốt nghiệp cưới chồng, vào năm đứa bé 13 tuổi, cô ta quay trở lại đem nó tới gia đình giàu có đòi tiền. Vì số tiền này, nó liền biến thành một đứa con riêng của nhà giàu cha không thương mẹ không yêu, đó chính là Quý Lương.
Nhưng hắn cũng không có gì bất mãn, lúc nhỏ tuy ở với ông bà nhưng hắn được yêu thương hết mực, sau này về lại hào môn thì không cần làm gì cũng có cả đống tiền tiêu vặt.
Hơn nữa khi còn nhỏ, hắn được giáo dục rằng có nhiều tiền cũng không được chảnh, trước sau vẫn sống một cuộc đời bình đạm, nên toàn bộ tiền đều được tích lại ngày một nhiều, vừa đúng lúc có chỗ dùng.
Không gian của hắn đại khái có khoảng 20 mẫu lớn nhỏ, trung tâm có một cái hồ nước lớn, nước bên trong hồ có thể giúp thân thể trở nên tốt, thúc đẩy thực vật sinh trưởng...
Trong không gian có một căn nhà trúc nhỏ, phía dưới căn nhà lại có một tầng hầm ngầm rất thần kỳ, phàm là đồ gì để vào trong đều sẽ bảo toàn nguyên vẹn trạng thái khi mới đem vào, để lâu cỡ nào cũng không bị biến chất.
Vì thế hắn mua một số lớn gạo và mì, lương khô, gia vị cùng ăn thịt đặt ở bên trong.
Xung quanh nhà trúc là một đồng cỏ rộng lớn, Quý Lương tính đến việc lúc nào cũng có đồ ăn bèn bắt đầu khai hoang trồng trọt.
Đương nhiên mượn sức người khác thì không khả thi, cho nên hắn quyết định mua một ít máy móc, ví dụ như máy cày, máy thu hoạch, máy dập lúa...
Xăng dầu thì trước hay sau tận thế đều không tốt cho lắm, nên hắn chọn mua các loại máy móc làm bằng điện hoặc chạy bằng sức người, đồng thời hắn còn mua thêm máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời.
Trong vòng nửa năm trước khi xuyên qua, hắn đã cày được hơn mười mẫu ruộng, gieo trồng một ít cây nông nghiệp cơ bản như lúa, mì, cùng một ít rau dưa củ quả cơ bản, còn ở xung quanh hồ nước và phòng ốc thì trồng cây ăn quả, mấy loại cơ bản đều có ít nhất 1 cây.
Nói đây là không gian thần kỳ bởi vì một điểm: gieo trồng không phân biệt đất, cũng không có ảnh hưởng 4 mùa.
Hắn còn vòng một khu đất lại, thả vào trong đó mấy chục con gà. Thịt gà trứng gà cái nào cũng có dinh dưỡng, gà lại dễ nuôi, thực sự là một lựa chọn không tồi.
Đương nhiên đồ dùng sinh hoạt cũng rất đầy đủ, có điều đó đều là đồ của thế giới hắn chuẩn bị cho tận thế, cuối cùng lại xuyên qua dị thế.
Quý Lương nhìn căn phòng trước mặt, có lẽ nguyên chủ khá nghèo, cũng không biết có còn người thân hay không? Hắn không có tiếp nhận kí ức của nguyên chủ đành phải cẩn thận, nếu bị lộ có thể bị vu cáo là yêu quái, lúc đấy thì không tốt lắm.
Thân thể có chút khó chịu, uống chút nước từ linh hồ liền ổn lại. Hắn đang tính toán tương lai như thế nào thì nghe tiếng bước chân tới gần, bèn giả vờ nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần xử sự theo hoàn cảnh.
Người đến là đại bá của nguyên chủ - Quý Thành, ông ta đem đồ ăn và thuốc cho đứa cháu mình.
Cháu trai này của ông cũng là người có số khổ. Ban đầu cậu ta cũng là một đứa bé thông minh, trong một lần chơi ở bờ sông bị té xuống, bị choáng váng khiến đầu óc trì trệ, bất quá nhị đệ của ông chỉ có một đứa con trai, nên vẫn xem cậu ta như bảo bối mà yêu thương, trừ bỏ một ít lời ra tiếng vào thì cuộc sống cũng không khó khăn lắm.
Nhưng mấy năm trước, vợ chồng hai người phát sinh ngoài ý muốn, thay nhau ra đi, cháu trai chỉ còn có một người, sinh hoạt đều không thể tự gánh vác.
Ông cũng không thể mặc kệ cháu mình, vì thế cả nhà bàn nhau, quyết định chăm lo đứa cháu này. Nhị đệ ông để lại một ít ruộng đất, địa tô cũng đủ nuôi cậu ta, vì thế cuộc sống cũng yên bình trôi qua ba năm.
Nhưng đứa nhỏ này trời sinh nhiều tai nạn, mấy hôm trước còn bị ném trúng đầu. Ông thấy không ổn, lại nghe xung hỉ có thể có tác dụng, liền bán cho đứa chất nhà mình vài mẫu ruộng, thu được 15 lạng bạc, tìm người làm mai được một tiểu ca nhi họ Diệp.
( chú thích, ở đây nguyên chủ mình sẽ xưng hô là cậu/ cậu ta, còn Quý Lương là Hắn/ hắn ta.)
Vào cửa sau thấy cháu trai còn nằm trên giường không tỉnh, Quý Thành đem đồ vật để lên bàn, nhìn thấy sắc mặt của cháu mình có vẻ tốt hơn, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Lương, dậy ăn cơm."
Thẳng đến khi đại bá gọi ba tiếng, Quý Lương mới làm bộ chậm rãi tỉnh lại, vì không có biết người trước mặt cùng nguyên chủ có quan hệ gì nên hắn không dám nói câu nào.
Mà Quý Thành thấy bộ dạng ngốc ngốc của cháu trai lại nghĩ rằng hắn không thoải mái.
"Con còn đau đầu sao, tới đây, đem bát thuốc này uống hết." Nói xong xoay người bưng chén thuốc từ trên bàn xuống.
Nhìn bát thuốc đen tuyền, Quý Lương rất không muốn uống, nhưng không thể không nghe lời uống cạn chén.
Quý Thành ngạc nhiên nhìn cháu trai uống cạn chén thuốc. Thằng nhóc này sợ nhất là đắng, trước kia mỗi lần uống thuốc ông đều phải dỗ dành liên tục, hôm nay bỗng nhiên một hơi uống cạn, bất quá đây cũng là chuyện tốt.
"Tới ăn cơm đi, đại bá mẫu con hôm nay nấu canh trứng."
Ăn cơm xong, đại bá dặn dò hắn nằm nghỉ ngơi cho tốt rồi dọn đồ rời đi.
Ngủ trưa một giấc, Quý Lương phát hiện trong đầu xuất hiện vài hình ảnh vụn vặt, có lẽ là ký ức của nguyên chủ.
Hoá ra vừa rồi là đại bá của nguyên chủ, bản thân cậu ta không cha không mẹ.
Hắn ta tìm được trong đống hình ảnh rời rạc được nguyên nhân cho thái đồ kỳ lạ của đại bá. Hoá ra nguyên chủ là một người ngốc, trí lực chỉ dừng ở mức 7 tuổi, nhưng có thể nhìn ra từ trong trí nhớ rằng thái độ của đại bá đối với nguyên chủ không tệ.
Một khi đã như vậy, hắn sẽ tìm cách nói với đại bá rằng hắn gặp được cơ duyên khiến đầu óc thanh tỉnh, loại lý do này cũng có sức thuyết phục lắm, tận dụng thời cơ đại bá đang ở đây mà nói, dù sao hắn cũng không muốn giả ngu ngơ để sống...
Theo ký ức đi vào nhà đại bá, cửa viện mở ra, hắn trực tiếp đi vào, nhìn thấy người phụ nữ trong sân, "Đại bá mẫu, đại bá ở nhà sao?"
Trương thị nghe cháu trai hỏi chuyện giật mình ngẩng đầu, "Tiểu Lương, con, con......"
"Ha ha, đại bá mẫu, trong họa được phúc, đầu đụng phải một chút không nghĩ tới khôi phục, con tới chính là muốn cùng các người nói chuyện này."
"Thật sự? Đương gia người mau ra đây!" đại bá mẫu kích động hướng vào trong phòng kêu lớn.
Một hồi sau không chỉ có Quý Đại bá mà tất cả mọi người đều lật đật chạy ra.
Quý Lương chào từng người, "Đại bá, đại ca, đại tẩu, tiểu đệ."
Đại bá vẻ mặt khiếp sợ, Trương thị nói, "Đương gia, Tiểu Lương nói đầu nó tốt lên!"
Quý đại bá kích động bắt lấy bả vai hắn, "Tiểu Lương, ngươi thật khỏi sao?"
"Ân, người buổi sáng tới, lúc ấy con vẫn còn mơ hồ, uống thuốc ngủ một giấc bỗng thanh tỉnh rất nhiều."
Nghe cháu trai ngôn ngữ rõ ràng, Quý Thành cũng tin tưởng đây là sự thật.
"Này thật sự là quá tốt, cha mẹ con ra đi không yên tâm nhất là con, hiện tại con khỏi, bọn họ cũng có thể yên tâm. Bất quá con vừa khoẻ sao không lo nghỉ ngơi, còn chạy loạn lên làm gì!"
"Con là muốn báo tin này sớm cho đại bá vui lòng ấy mà."
" haha, ta thực sự rất vui, bất quá con vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, đại bá đi gọi đại phụ đến xem, tránh để lại di chứng."
Cuối cùng Quý đại bá cho hai cái nhi tử đưa cháu trai về nhà, hắn thì đi thỉnh đại phu.
Đại phu tới kiểm tra rồi một phen, xác định Quý Lương khỏi bệnh, không phát hiện vấn đề khác, kê mấy đơn thuốc dưỡng thân thể xong liền đi, trong lúc nhất thời, cả thôn đều biết Quý Lương không còn ngốc.
Buổi tối, Quý Lương ở đại bá gia ăn cơm, cả nhà đều vì Quý Lương mà cao hứng.
Quý đại bá cảm khái nói: "Xem ra đám cưới này tốt a, không chỉ có mệnh bảo vệ con, còn giúp con thanh tỉnh, về sau con cần phải cùng Diệp ca nhi sinh hoạt cho tốt, đối với hắn tốt một chút!"
Lời của đại bá khiến Quý Lương sửng sốt. Bỗng có những hình ảnh về việc đính hôn hiện lên trong đầu khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Phu lang tương lai của hắn là một ca nhi, là dạng người có thể sinh con nhưng không phải nữ nhân, bằng không rất phiền toái.
Có điều hắn không biết ca nhi kia là loại người nào, bèn quyết định hai ngày sau đi xem sao, mong là hợp ý.
Kế tiếp hắn nghỉ ngơi trong nhà hai ngày, nước trong linh hồ tẩm bổ khiến thân thể của hắn ngày càng tốt. Người trong thôn nghe hắn khỏi bệnh cũng lục tục đi qua xem thế nào.
Hắn kết hợp với đôi ba câu nói của người xung quanh, kết hợp với trí nhớ của nguyên chủ, cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống bây giờ.