Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 78 : Cự tuyệt Tôn Miểu Miểu




Chương 78: Cự tuyệt Tôn Miểu Miểu



Edit + Beta: Snail



Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Tiêu Cảnh Đình dẫn theo Hứa Mộc An đi lòng vòng các cửa hàng lớn trong thành.



"Nói mò gì đó, mua vòng tay trữ vật gì chứ? Ta ở nhà cả ngày, cũng không đi đâu, cần nó làm chi?" Hứa Mộc An đứng trước quầy, bất đắc dĩ lắc đầu với Tiêu Cảnh Đình bên cạnh.



"Thì để bỏ này bỏ kia vô!" Tiêu Cảnh Đình nói.



Hứa Mộc An lắc đầu: "Ta có thứ gì tốt để bỏ vào chứ!"



Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An đứng trước quầy hàng ở tầng dưới cùng của cửa hàng lớn xem vòng tay trữ vật, một nữ tử áo xanh đi từ trên lầu xuống.



"Tôn tiểu thư, cô thật sự không lấy chiếc áo lụa giao vân này ư? Đây là giao sa hiếm thấy đấy, đông ấm hạ mát, chỉ hai ngàn lượng bạc thôi, kỳ thật cũng không quá mắc đâu." Một nhân viên tiếp đãi đi theo phía sau nữ tử áo xanh kia nói.



Tiêu Cảnh Đình nhìn ra phía sau theo bản năng, phát hiện Tôn tiểu thư kia chính là Tôn Miểu Miểu.



Tôn Miểu Miểu nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình thì gương mặt nóng bừng lên.



Nhân viên tiếp đãi Tiêu Cảnh Đình cười nhẹ nói: "Tiêu thiếu gia, cần tôi gói lại vòng tay trữ vật này cho cậu không?"



"Bọn ta không cần."



"Lấy thì lấy chắc rồi, nhưng không cần gói lại đâu." Tiêu Cảnh Đình lấy vòng tay trữ vật ra, cứng rắn đeo lên tay Hứa Mộc An.



"Tiêu thiếu gia, cậu là hội viên hoàng kim, vậy nên tổng cộng là chín ngàn năm trăm lượng."



Tiêu Cảnh Đình thanh toán bạc vô cùng sảng khoái.



"Tiêu thiếu gia, giờ cậu làm ăn lớn như vậy, với cậu mà nói, hơn chín ngàn lượng này tựa như hạt cát trong sa mạc ấy nhỉ."



Tiêu Cảnh Đình cười khổ, nói: "Nói gì vậy? Chẳng qua là làm ăn nhỏ lẻ, chỉ đủ sống tạm mà thôi."



Tôn Miểu Miểu nhìn chiếc vòng trên tay Hứa Mộc An, chỉ cảm thấy đôi mắt như bị chiếc vòng tay sáng ngời kia đốt bị thương.



"Tiêu Cảnh Đình." Tôn Miểu Miểu cất cao giọng hô một tiếng.



Tiêu Cảnh Đình quay đầu nhìn Tôn Miểu Miểu, hỏi: "Đại đường tẩu, có chuyện gì ư?"



Tôn Miểu Miểu chỉ áo lụa giao vân trong tay nhân viên tiếp đãi sau lưng mình rồi nói: "Ta thích cái này, huynh mua cho ta đi."



Tiêu Cảnh Đình lập tức ngây người, Tôn đại tiểu thư nổi danh điêu ngoa tùy hứng từ lâu, có điều Tiêu Cảnh Đình nghe nói sau khi Tôn Miểu Miểu gả cho Tiêu Mộc Hồng thì bớt phóng túng đi nhiều, bây giờ nhìn lại, căn bản không hề bớt đi chút nào!



"Tẩu tử, ta mang không đủ bạc, nếu tẩu muốn mua, vậy nên đi tìm đường ca Tiêu Mộc Hồng đi, gần đây nhà ta sắp có thêm con rồi, ta phải cố gắng kiếm nhiều chút bạc để chống đỡ chi phí trong nhà." Tiêu Cảnh Đình nói một cách thành khẩn.



Tôn Miểu Miểu tức giận nói: "Tiêu Cảnh Đình, trước kia huynh nói ta thích thứ gì, dù huynh táng gia bại sản cũng sẽ mua cho ta mà, huynh nói chuyện không giữ lời sao?"



Tiêu Cảnh Đình: "..." Đó là nguyên chủ nói! Được rồi, ai kêu hắn chiếm thân thể nguyên chủ làm chi. Tôn Miểu Miểu đây là đang bất chấp tất cả à, lại nói lời như vậy ở nơi đông người, cũng không sợ Tiêu Mộc Hồng khó chịu trong lòng.



"Đường tẩu, khi đó ta còn trẻ, nói chuyện không dùng đầu óc, bây giờ vật đổi sao dời, tẩu cũng gả cho đường ca rồi, chuyện trước kia đừng nên nhắc lại nữa."



Hứa Mộc An kéo kéo ống tay áo của Tiêu Cảnh Đình, nói: "Chúng ta đi trước đi."



Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Được!"



Tôn Miểu Miểu trơ mắt nhìn Tiêu Cảnh Đình kéo Hứa Mộc An đi, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.



Chú ý đến ánh mắt của không ít người xung quanh đều rơi trên người mình, Tôn Miểu Miểu không khỏi có chút thẹn quá thành giận: "Nhìn cái gì, có gì hay mà nhìn chứ."



Tôn Miểu Miểu vung tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.



Sau khi Tiêu Cảnh Đình ra khỏi cửa hàng thì cẩn thận quay lại nhìn phía sau, rồi như trút được gánh nặng mà nói: "Không có đuổi theo."



"Sợ cô ta à?" Hứa Mộc An có hơi buồn cười hỏi.



Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Có một chút." Xem ra hẳn là Tiêu Mộc Hồng không kiềm chế được Tôn Miểu Miểu rồi.




"Huynh trước đây, khi nhìn thấy cô ta thì chân mềm đến đi không nỗi đấy." Hứa Mộc An nói.



Tiêu Cảnh Đình: "..."



...



Chuyện TônMiểu Miểu ở trước mặt đám đông yêu cầu Tiêu Cảnh Đình mua quần áo cho cô lại bị cự tuyệt đã nhanh chóng truyền đến tai Tiêu Mộc Hồng.



Liễu Huyền tức giận nói: "Con trai, vợ của con không biết chừng mực quá đấy."



Sắc mặt Tiêu Mộc Hồng đen kịt, không nói được một lời.



Tiệm đồ uống làm ăn ngày càng tốt, quan hệ giữa hắn và Tôn Miểu Miểu cũng càng ngày càng căng thẳng, vốn đang trông cậy vào việc mở ra mấy tiệm đồ uống lạnh mới có thể phân chia hết khách khứa trong cửa hàng của Tiêu Cảnh Đình, không ngờ đám tiệm đồ uống kia lại tệ hại đến vậy, căn bản không hề có khách.



Tôn Miểu Miểu là tiểu thư Tôn gia, quen thói tiêu tiền như nước, bây giờ chi thứ hai nắm quyền, trên phương diện tài chính lại áp chế bọn họ không ít, vài con đường kiếm tiền cũng bị chi thứ hai chuyển nhượng cho chi thứ ba, chi thứ tư, Liễu Huyền không thể không giảm bớt chi tiêu lần nữa.



"Con cũng không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy." Tôn Miểu Miểu điêu ngoa cũng không phải ngày một ngày hai, lúc Tôn Miểu Miểu vừa gả cho hắn đã vì hắn mà kiềm lại tính tình không ít, rất nhiều bằng hữu của Tiêu Mộc Hồng đều khen hắn có bản lĩnh, đại tiểu thư Tôn gia gặp phải hắn lại có thể trở nên nhu tình như nước, hiện tại, e rằng hắn đã thành trò cười cho đám bằng hữu kia.



Tiêu Mộc Hồng hít sâu một hơi, Tôn Miểu Miểu làm ra loại chuyện đó trước mặt đám đông thì e rằng cô ta đã hối hận khi gả cho mình. Nghe nói cửa hàng của Tiêu Cảnh Đình một ngày thu vào hơn mấy ngàn lượng, khó trách Tôn Miểu Miểu lại động lòng.



"Dường như Tôn Miểu Miểu đụng phải Tiêu Cảnh Đình đang mua vòng tay trữ vật cho Hứa Mộc An trong cửa hàng, tên Tiêu Cảnh Đình kia đắc ý không chết hắn luôn đi, buôn bán lời được chút tiền không biết dùng để tu luyện, chỉ biết phung phí, ta thấy hắn không ngóc đầu dậy nỗi đâu." Liễu Huyền nguyền rủa một cách ác độc.



Tiêu Mộc Hồng thấy gương mặt giận điên lên của Liễu Huyền thì nói: "Mẫu thân, xin người bớt giận." Gần đây Liễu Huyền gặp phải áp lực rất lớn, cả người có vẻ tiều tụy đi không ít.



"Hai thằng ranh con kia." Liễu Huyền căm hận mắng. Sớm biết vậy bà đã không tiếc bất cứ giá nào để giết chết hai tên ranh đó ở bên ngoài rồi.



"Ta về rồi." Tôn Miểu Miểu đi vào, lạnh nhạt chào hỏi hai người một tiếng rồi đi vào phòng.



Liễu Huyền nhìn dáng vẻ lạnh nhạt kia của Tôn Miểu Miểu, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên, lại nhớ còn phải dựa vào Tôn gia sau lưng Tôn Miểu Miểu, Liễu Huyền đành gắng gượng nuốt lửa giận trong lòng xuống.



...




Tiệm đồ uống.



"Kình ca, cần cao thêm chút ư?" Lý Thanh di chuyển bảng hiệu hỏi.



Tiêu Kình Phong nhìn nhìn rồi nói: "Chắc ổn rồi, ở độ cao này vậy, ngươi xuống đây đi."



Lý Thanh vốn là thành viên của đội lính đánh thuê, bị yêu thú phá vỡ khí hải, tu vi từ Luyện Khí tầng ba rơi xuống Luyện Khí tầng hai, sau khi Lý Thanh về nhà thì bị huynh đệ trong nhà xa lánh, cuộc sống rất khốn khổ, Tiêu Kình Phong bèn gọi Lý Thanh tới làm nhân viên, sau khi Lý Thanh làm công việc giao hàng thì cuộc sống trở nên yên ổn hơn nhiều.



Về phần Đồng Lực, từ sau khi chân bị cắn bị thương, phải lắp chân giả thì vẫn không tìm được việc, bây giờ đang ở trong tiệm hỗ trợ.



"Phó đội trưởng."



Tiêu Kình Phong nhíu mày, lúc Lý Thanh và Đồng Lực vừa tới cũng thường quen gọi hắn là phó đội trưởng, qua một thời gian mới sửa đúng lại.



Tiêu Kình Phong quay đầu lại, trông thấy Trương Mông thì sắc mặt khá là khó coi. Lúc Tiêu Kình Phong còn ở đội lính đánh thuê, quan hệ giữa hắn và Trương Mông, Chu Phóng không tệ, khi ấy, lúc hắn bị đội lính đánh thuê đuổi đi, Trương Mông cũng thử ra mặt vì hắn, có điều lúc ấy Hoa Vũ Phong đã nắm giữ quyền to, đám người Trương Mông còn muốn lưu lại trong đội lính đánh thuê, đương nhiên không thể đắc tội Hoa Vũ Phong quá mức, cuối cùng cũng chỉ đành nhìn hắn bị đuổi đi.



Tiêu Kình Phong có thể hiểu được cho lựa chọn bo bo giữ mình của Trương Mông và Chu Phóng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận.



"Đừng gọi ta là phó đội trưởng, ta là kẻ bị đội lính đánh thuê đuổi đi, từ lâu đã không còn là phó đội trưởng gì nữa." Tiêu Kình Phong lạnh nhạt nói.



Nghe thấy lời nói của Tiêu Kình Phong, trên mặt Trương Mông và Chu Phóng hiện lên vẻ lúng túng.



"Các ngươi có chuyện gì sao?" Tiêu Kình Phong nói.



"Kình ca, đội lính đánh thuê giải tán rồi." Trương Mông nói.



"À." Tiêu Kình Phong thản nhiên đáp một tiếng.



Tên Hoa Vũ Phong kia rốt cuộc cũng giày vò đội lính đánh thuê đến tan đàn xẻ nghé luôn rồi, Tiêu Kình Phong vốn cho rằng mình sẽ cười trên nỗi đau của người khác, lại phát hiện dù có sảng khoái chút ít nhưng trong lòng cứ thấy trống trải sao ấy.



Nghĩ đến chuyện đội lính đánh thuê tan rã, Tiêu Kình Phong thật sự không muốn tán gẫu nhiều, bèn xoay người rời đi: "Ta còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được."



"Kình ca, xin lỗi." Trương Mông nói.




Tiêu Kình Phong thở dài một hơi rồi đi vào tiệm.



Lý Thanh nhìn Trương Mông, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.



"Đội lính đánh thuê giải tán như thế nào?" Lý Thanh hỏi.



Trương Mông sửng sốt một chút, nói: "Đội lính đánh thuê liên tục nhận vài nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, thành viên tổn thất càng ngày càng nghiêm trọng, sau đó đành giải tán."



"Là vậy à!" Lý Thanh thở dài một hơi, cũng không biết nên nói cái gì.



"Giờ Kình Phong sống tốt lắm đúng không?" Trương Mông hỏi.



Lý Thanh gật đầu: "Đúng vậy."



Tiệm đồ uống làm ăn ngày càng khá khẩm, còn có một ít cửa hàng mua lượng lớn đồ uống, sau đó làm đại lý bán lại cho khách, bây giờ khi Tiêu Kình Phong đi ra ngoài, mọi người đều phải gọi một tiếng ông chủ Tiêu, cuộc sống tự tại hơn lúc còn trong đội lính đánh thuê nhiều.



"Hoa Vũ Phong thế nào rồi?" Lý Thanh hỏi.



"Bị thương nặng, xem ra cho dù có chữa khỏi thì cũng chỉ là Luyện Khí tầng hai, cho nên đội lính đánh thuê mới giải tán." Trương Mông nói.



Nhất thời Lý Thanh không biết nên nói gì nữa, lúc biết đội lính đánh thuê khai trừ Tiêu Kình Phong, Lý Thanh vô cùng tức giận, hắn đã sớm biết Hoa Vũ Phong và Tiêu Kình Phong không quá hợp nhau, thế nhưng lại không ngờ rằng Hoa Vũ Phong sẽ làm đến một bước kia, mà người trong đội lính đánh thuê lại vì lợi ích mà Chu gia hứa hẹn, thừa cơ hãm hại Tiêu Kình Phong đang trúng độc.



Lúc này nghe thấy Hoa Vũ Phong trọng thương, Lý Thanh lập tức có loại cảm giác Hoa Vũ Phong tự làm tự chịu.



"Thiên lý tuần hoàn, báo ứng không sai!" Lý Thanh lắc lắc đầu nói.



"Ngươi ở đây thì thế nào?" Trương Mông hỏi.



"Vô cùng tốt." Lý Thanh đáp.



Tuy rằng Tiêu Kình Phong đối xử với mấy người trong đội lính đánh thuê như bọn họ không tệ, nhưng không thân thiết như trước kia. Tuy lúc mọi chuyện phát sinh, bọn họ đã rời khỏi đội lính đánh thuê, nhưng dù sao cũng từng là người của đội lính đánh thuê, Tiêu Kình Phong bằng lòng buông xuống thành kiến, nhận bọn họ vào làm đã là rất tốt rồi.



Lý Thanh cùng Trương Mông hàn huyên một hồi rồi rời đi.



Trương Mông nhìn về phía cửa hàng, khẽ thở dài một hơi rồi cũng xoay người ly khai.



...



Sau khi Tôn Miểu Miểu trở lại Tiêu gia thì bắt đầu đập đồ lung tung.



"Tiểu thư, xin người bớt giận, nơi này là Tiêu gia, người làm như vậy cô gia sẽ mất hứng đó." Thị nữ lúng túng hoảng hốt nói.



Đôi mắt TônMiểu Miểu đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn mất hứng thì cứ mất hứng đi."



Trong lòng Tôn Miểu Miểu tràn đầy ấm ức, trước đây cô gả cho Tiêu Mộc Hồng là mong rằng Tiêu Mộc Hồng có thể nổi bật hơn hẳn mọi người, kết quả, bây giờ đại phòng bị quản chế khắp nơi, người hầu trong nhà cũng gió chiều nào theo chiều nấy, rất nhiều người đều thầm nói cô từ bỏ Tiêu Cảnh Đình, chọn Tiêu Mộc Hồng là chọn hạt vừng bỏ dưa hấu.



Lúc Tiêu Lâm Phong vừa trở về, Tôn Miểu Miểu vẫn cảm thấy mình chọn không sai, Tiêu Mộc Hồng có tiềm lực, Tiêu Cảnh Đình là thứ gì chứ, không phải chỉ là một nhị thế tổ ỷ vào uy thế cha mẹ mà làm trời làm đất thôi ư.



Nhưng bây giờ, cuộc sống của cô càng ngày càng tệ, Tiêu Cảnh Đình lại thuận buồm xuôi gió, Tôn Miểu Miểu đã có chút dao động.



Vương Lộ vô cùng chán ghét cô, không có việc gì là đến châm chọc khiêu khích cô, Tiêu Mộc Hồng kiêng kỵ Vương Lộ, cùng không dám ra mặt thay cô.



Lúc Tôn Miểu Miểu cô ở Tôn gia là thiên kim đại tiểu thư, làm sao chịu nỗi phần ấm ức này.



Trước kia Tôn Miểu Miểu cảm thấy Tiêu Mộc Hồng tốt, giờ lại cảm thấy Tiêu Mộc Hồng rất hèn nhát.



Hứa Mộc An là cái thá gì chứ! Xuất thân đê tiện, còn là một song nhi, không biết Tiêu Cảnh Đình uống lộn thuốc gì, vậy mà lại nâng niu một kẻ như vậy trong lòng bàn tay, vòng tay trữ vậy gần mười ngàn lượng bạc cũng mua cho Hứa Mộc An, tên đó xứng sao, cô vẫn còn đang dùng túi trữ vật đây này.



Tôn Miểu Miểu nắm chặt nắm tay, hôm nay cô nhất thời xung động nói ra những lời kia, tên Tiêu Cảnh Đình ấy lại dám làm mất thể diện của cô như thế.



Năm đó cô chỉ đông, Tiêu Cảnh Đình sẽ không nói tây, cô nói nam, Tiêu Cảnh Đình sẽ không nói bắc.



Mặt Tôn Miểu Miểu đỏ lên, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm ức.