*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hướng Mẫn và Tề Tử Ngang là hàng xóm, nhà hắn có bất cứ gió thổi cỏ lay nào nàng đều biết. Tề Tử Ngang và Ngu Niểu đến nhà hắn để học kèm, bởi vì bà nội Tề thực thích Ngu Niểu muốn cho nàng sang chơi.
Lúc sau Hướng Mẫn đã biết, nàng nghĩ bản thân đang lên kế hoạch giúp Dương Hạo theo đuổi Ngu Niểu liền cùng nhập bọn xin học cùng. Bọn họ 3 người cùng vào phòng khách nhà Tề Tử Ngang học. Phòng tuy nhỏ nhưng lại được bà nội Tề dọn đến sạch sẽ, lại cộng với ngày thường Tề Tử Ngang cũng giúp bà làm việc nhà.
Trên bàn còn bày điểm tâm do chính tay bà Tề làm. Tề Tử Ngang cẩn thận ngồi giảng giải bài cho các nàng, Ngu Niểu nghiêm túc lắng nghe, còn Hướng Mẫn thì tròng mắt quay tròn, không biết là đang đánh chủ ý gì.
Thực mau Ngu Niểu cũng biết, Hướng Mẫn làm quen với nàng. Nàng ta nghĩ đến khiến mình trở thành khuê mật của Ngu Niểu sẽ có ích cho việc giúp Dương Hạo theo đuổi giáo hoa.
"Niểu Niểu ngươi đói bụng sao? Ăn chút gì đi"
"Niểu Niểu ngươi khát nước không? Ta giúp ngươi đổ nước"
Hướng Mẫn đối với Ngu Niểu nhiệt tình lại ân cần, chỉ cần là người tinh ý liền nhận ra có vấn đề. Huống chi hành động của nàng ta luôn quấy rầy đến cả việc học bổ túc của Tề Tử Ngang và Ngu Niểu. Tính tình Ngu Niểu lại ôn nhu, không tiện nói thẳng, chỉ là có vẻ có chút khó xử cùng bất đắc dĩ.
Kể cả Tề Tử Ngang thích nàng ta mà cũng không tránh khỏi nhíu mày. Hướng Mẫn nửa đường muốn tham gia học cùng, lại chính là tâm tư không đặt ở việc học, hắn cũng không hiểu nàng ta đang có chủ ý gì.
"Hướng Mẫn, ngươi an tĩnh chút"
Tề Tử Ngang nghiêm túc nói. Nếu nàng ta đã không có ý nghĩ học bổ túc vầy liền có thể trở về, không cần ở chỗ này quấy nhiễu bọn họ.
Tề Tử Ngang nói làm Hướng Mẫn suy sụp sụ mặt lại, nàng cảm thấy trúc mã nhà mình quá là không biết thấu tình đạt lý. Hướng Mẫn tâm tình buông lỏng, cốc nước trong tay cũng theo nhịp tay run run mà đổ ra ngoài. Tất cả nước trong cốc đều bị đổ lên trước ngực Ngu Niểu, làm cho quần áo nàng đều ướt hết.
"A"
Ngu Niểu cùng Hướng Mẫn đồng thời kêu lên một tiếng sợ hãi. Hướng Mẫn vội vàng cầm lấy khăn giấy giúp Ngu Niểu lau vệt nước.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là ta không tốt, ta không phải cố ý"
Ngu Niểu đứng dậy, lại bị Hướng Mẫn làm cho quần áo càng ngày càng ướt, đến mức nội y màu hồng nhạt của nàng đều có thể thấy rõ.
Tề Tử Ngang thị lực tốt, hắn lại còn ngồi đối diện với Ngu Niểu, khiến hắn phải phải kìm nén dục vọng. Nàng nửa lộ nửa không thấp thoáng qua lớp áo mỏng trông rất đỗi mê người. Làn da nàng trắng nõn, làm thân thể Tề Tử Ngang theo bản năng nóng lên. Đôi mắt hắn vội vàng rời đi sang hướng khác, khuôn mặt điển trai cũng từ từ nóng lên.
"Được rồi, Hướng Mẫn ngươi trở về lấy bộ quần áo của mình mang sang cho nàng thay đi, còn Ngu Niểu ngươi vào nhà vệ sinh sửa sang lại chút đi"
Tề Tử Ngang tức đến mức muốn hộc máu, lại không biết phải phát hỏa với ai.
Chỉ là, nhờ có tiếng ra lệnh của hắn giúp cho 2 nữ nhân tay chân đang luống cuống không biết làm sao trở nên bình tĩnh hẳn. 2 người các nàng đều nhanh chóng rời đi. Tề Tử Ngang lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi, đầu khẽ động nhìn trần nhà cũng không biết đang nghĩ gì.
Hướng Mẫn thực nhanh đã trở lại, nàng ta cầm quần áo đưa cho Ngu Niểu. Chỉ là hơi gấp nên lúc rời đi nàng ta quên không đóng cửa vệ sinh lại, chỉ khép hờ, Ngu Niểu lại không biết. Bà nội Tề đã làm cơm xong xuôi, bảo Tề Tử Ngang đi gọi nàng đến ăn cơm.
Tề Tử Ngang đi đến cửa nhà vệ sinh rồi, đang định gõ cửa nhắc nàng kết quả chỉ mới duỗi tay ra cánh cửa liền cứ thế bị đẩy ra. Tề Tử Ngang bị điều này làm cho sửng sốt theo bản năng đưa mắt nhìn vào trong, sau đó cả người đều như hóa thạch, người bên trong lại không kịp phòng ngừa mà, tất cả bộ dạng của nàng đều rơi vào mắt hắn.
Cả người trắng trẻo tựa như lớp da mỡ của dê tuyết, không chút tỳ vết nào, còn có hai luồng hình dạng trước ngực tuyệt đẹp, độ lớn vừa phải lại mềm mại. Hai viên anh đào có sức hút mê người đến ngây ngất. Giống như trên nền tuyết trắng có một chút hồng mai, đây chính là sự dụ hoặc lớn nhất.
Tề Tử Ngang kìm không được nuốt khan vài cái, hắn cảm thấy bản thân đang phi thường khát nước, bụng lại nóng rực. Bản thân lại đang ngơ ngác nhìn chăm chú vào Ngu Niểu không thể rời mắt.
Thời điểm Ngu Niểu thay quần áo, nàng đem quần áo ướt của chính mình cởi hết ra đang định mặc quần áo sạch của Hướng Mẫn. Nghe thấy phía sau có tiếng động, nàng theo bản năng quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt thâm thúy nóng rực tràn ngập ý vị cường thế xâm lược của Tề Tử Ngang.
Ánh mắt của Tề Tử Ngang thật sự khiến người ta phiả mặt đỏ tim đập, hắn từ trước đến nay chưa từng thấy qua thân thể người khác, đôi mắt đen nhánh tựa hồ như có thể hút người ta vào trong đấy.
Theo Ngu Niểu xoay người, 'mềm mại' trước ngực nảy lên vài cái, mang đến 1 loại mê người nhũ sóng. Khiến cho người khác hận không thể chộp vào trong tay mà hảo hảo âu yếm một phen. Điều này càng làm cho hô hấp của Tề Tử Ngang trở nên dồn dập hơn, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao.
Cả hai đều ngây người nhìn nhau, đến tận nửa ngày vẫn chưa có phản ứng lại được. Vẫn là bà nội Tề thấy Tề Tử Ngang đến tận nửa ngày trời vẫn chưa quay trở lại, liền tự mình đi đến:
"Tiểu Ngang, Niểu Niểu, đi ăn cơm"
Nghe thấy tiếng bước chân của bà nội mình, đầu óc hắn trống rỗng, tay nhanh hơn não mà chui vào trong phòng nhanh chóng đóng của lại.