[Xuyên Nhanh] Tra Quá Đối Tượng Hắc Hóa

Chương 2




Edit + Beta: Nkuk

Bác Chu nhìn thoáng qua mọi ngóc ngách thì thấy ở cuối hành lang phía trước cửa sổ là một bóng dáng thanh lãnh. 

Ông đi qua, ở phía sau lưng nam nhân mở miệng nói: “Thiếu gia, ngài không nên đi theo đến nơi này.”

Phó Gia Hi từ túi quần móc ra một hộp thuốc lá, đang muốn bật lửa, lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại đem hộp thuốc cùng bật lửa ném vào thùng rác bên cạnh. 

“Cậu ta đã cứu tôi, không phải sao, về tình về lý thì tôi nên đi xem cậu ta thế nào.”

Bác Chu rõ ràng không tán đồng với lời hắn nói: “Tuy rằng gã tài xế kia đã nhận tội, nhưng tôi đã cho người điều tra qua chuyện này. Gã tài xế kia với Tống Dật Thư khẳng định không thoát được có liên can. Lần tai nạn này, mục đích hẳn là không phải để giết chết ngài, mà là muốn đưa Thích Kiến đến bên cạnh ngài lần nữa.”

Phó Gia Hi thấp giọng nở nụ cười: “Mạch não Tống Dật Thư thật đúng là rất kỳ lạ. Thế nào lại nghĩ đến việc đưa một người đã từng thương tổn tôi đến bên cạnh tôi một lần nữa để tiếp tục làm tổn thương tôi ư?”

“Thiếu gia, có lẽ không phải do đầu óc Tống Dật Thư có vấn đề, mà là bởi vì hắn không biết ngài đã chữa trị xong, ngài trước kia, thật sự rất……”

Ánh mắt Phó Gia Hi đột nhiên sắc lạnh: “Ông định nói là trước kia tôi thật sự rất thích cậu ta, phải không?”

Cũng không phải là cực kì thích sao. Thích Kiến nói đi hướng Đông, hắn chắc chắn không dám đi hướng Tây. Nếu gặp chuyện mình không thích, Thích Kiến sẽ tức giận rồi không phản ứng gì với hắn. Hắn phải dỗ dành thật cẩn thận, luôn luôn phải xem sắc mặt cậu ta mà sống. 

Hắn khi đó rất nghe lời, như một con chó trung thành với chủ vậy. Gặp chủ là quẩy đuôi tưng bừng. 

Tưởng tượng đến đây, sắc mặt Phó Gia Hi sắc lại. Khuôn mặt lúc ấy có thể so sánh với cả sự khắc nghiệt của mùa đông giá lạnh. 

“Khi đó đầu tôi có vấn đề, không phân rõ tốt xấu.”

Thời điểm hắn đang nói những lời này, thần sắc dưới đáy mắt thâm trầm như dưới đáy đại dương. 

Bác Chu vội vàng nói: “Thiếu gia, ngài ngàn vạn lần không nên nói như vậy. Cũng may ông trời có mắt để thiếu gia thoát khỏi căn bệnh này. Lúc này đây, kết cục của bất luận kẻ nào đều không có chỗ chôn.”

“Đúng vậy, bất luận kẻ cũng không có chỗ chôn.”

Phó Gia Hi hướng phòng bệnh bên kia đi đến, vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu ta còn không biết chuyện tôi đã khỏi bệnh, ông trở về trước đi, phân phó người hầu trong nhà dọn dẹp khẩn cấp một chút.”

Bác Chu nghe vậy vội vàng hỏi: “Thiếu gia, chẳng lẽ ngài còn muốn đưa cậu ta trở về?”

“Tống Dật Thư nếu dám mạo hiểm lại gài cậu ấy ở đây, tất nhiên là có mưu đồ, không dẫn cậu ấy trở về thì sao mà xử hắn ta được.”

Bác Chu đối với chuyện này không tán đồng cho lắm, ông định khuyên thì nghe Phó Gia Hi nói: “Được rồi, ông về trước đi, tôi biết chừng mực.”

Nói xong liền lập tức đẩy cửa vào phòng bệnh, một bộ hoàn toàn nghe không lọt tai lời khuyên của ông.

Lúc Phó Gia Hi mới vừa tỉnh lại, Bác Chu vẫn luôn cảm thấy, Phó Gia Hi là người có nhiều loại thủ đoạn đặc biệt khiến cho đối thủ sấm rền gió cuốn, cả người nhìn qua đều có một loại khí chất vương giả. Tuy rằng vẫn luôn ở phía sau màn, nhưng sản nghiệp Phó Gia đều xử lý rất tốt. Thế mà hiện tại, ông đột nhiên có dự cảm xấu về việc Phó Gia Hi sẽ làm.

Loại người như Thích Kiến, giống như là ma túy, chạm vào thì dễ mà dứt ra thì khó. Phó Gia Hi nhất ý cô hành[1], rất có thể hắn sẽ sai lầm một lần nữa vì Thích Kiến. 

[1]Một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.



Thích Kiến nghe được tiếng cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, theo bản năng liền hướng về phía đó nhìn lại. Sau đó cậu liền thấy Phó Gia Hi nhấp môi, khuôn mặt tỏ vẻ không cao hứng từ bên ngoài đi vào. 

Đối mặt gương mặt này, Thích Kiến bỗng nhiên nhớ tới giấc mơ máu tối hôm qua, trái tim không khống chế được kinh hoàng đập loạn vài cái. 

Khuôn mặt hắn ta hoàn mỹ tươi cười: “Chào, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông thần sắc đạm mạc, đi đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống, liền bắt đầu trách cứ: “Em còn không nói cho anh biết vì điều gì mà muốn giúp tên chó đực Tống Dật Thư kia. Vì điều gì mà phải rời khỏi anh? Anh đối với em không tốt sao? Vì điều gì mà vẫn luôn không thích anh.”

Thích Kiến: “……”

Cho nên lúc trước cậu cảm thấy Phó Gia Hi đã khôi phục là do bản thân nghĩ nhiều quá sao.

Bất quá, năm năm không thấy, Phó Gia Hi quả nhiên vẫn giống như trước kia. Lúc không mở miệng thì khí tràng hai mét tám nhưng một khi mở miệng nói chuyện thì lập tức thu nhỏ lại.

Thích Kiến đột nhiên nhập vai như ảnh đế, hai hàng nước mắt thay nhau chảy dài, nghẹn ngào nói: “Không phải do em không thích anh, mà là em không thể luyên lụy đến anh. Trên tay Tống Dật Thư có nhược điểm của em nên em không thể không làm như vậy.”

Không biết có phải ảo giác hay không mà Thích Kiến cảm thấy biểu tình trên mặt đối phương tựa hồ khác lạ trong chớp mắt.