Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss - Chương 43




EDIT: Morticia

Tiêu Nhã thật sự không muốn chạm mặt với Lâm Tô, đối phương bây giờ là đạo sư toàn dân, tiếng tăm vang xa, người khác có khi muốn tiếp cận cô, trăm phương ngàn kế tạo quan hệ, nhưng đối với Tiêu Nhã mà nói, cô ta tuyệt đối không muốn nhấc lên miếng quan hệ nào.



Cô ta có cơ duyên của mình, không có Lâm Tô cũng xuôi gió xuôi nước tu luyện.



Mà hai người cũng từng nháo lên nhiều chuyện không vui, dù tự bản thân Tiêu Nhã đang cảnh cáo bản thân, Lâm Tô này không phải người kia, nhưng trên tâm lý vẫn nhịn không được muốn cách xa.



Huống hồ hai người một trên cao một dưới thấp, trời sinh đã cảm giác số mệnh.



Có câu thế nào nhỉ? Đúng rồi, Vương không gặp vương, giữ một khoảng cách với người xa lạ là chuyện tốt mà, cần gì phải gặp?

Nhưng không còn cách nào khác, cha mẹ nuôi cơm áo ngày nào cũng thúc giục cô ta đi gặp tiểu sư tổ của bọn họ, cô ta tìm đủ lí do dây dưa, cuối cùng cũng đến lúc không dây dưa được nữa.



"Cuối cùng cũng được gặp tiểu sư tổ của chúng ta rồi, [khẩn trương.jpg]."

"Khẩn trương +1, ta đã chuẩn bị xong nên nói gì, sợ quên chữ."

"Khẩn trương +2, xếp hàng trước đi, tí nữa từng người lên nói."

...!

"Nhưng mà, lỡ tiểu sư tổ không biết chúng ta thì phải làm sao?"

Vấn đề này, trước kia bọn họ chuẩn bị rất nhiều, lại không lên kế hoạch nên làm gì nếu Lâm Tô không biết bọn họ.



"Không đâu, mấy bài học cơ bản tiểu sư tổ chưa quên, chắc là có ký ức."

Cũng đúng.



Tiêu Nhã nhìn khu bình luận, trong lòng cảm thấy khó chịu, rõ ràng đây là viewer của cô ta, thế mà bây giờ lại thấp thỏm chờ mong một người khác.



Tiêu Nhã đứng trước cửa phòng Lâm Tô suy nghĩ miên man, đúng lúc này, một người đi ra, cung kính mời cô ta vào.



Tiêu Nhã ổn định tinh thần, theo người kia đi vào.



Phòng khách sạch sẽ gọn gàng, không xa hoa phú quý như trong tưởng tượng, thậm chí có chút mộc mạc, không giống nơi ở của một đại lão.





Ghế sa lon trong phòng khách, Lâm Tô đã ngồi đó chờ.



Mấy năm rồi gặp lại Lâm Tô, đối phương không giống hồi xưa.



Rất kỳ lạ, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, ngũ quan không thay đổi gì, nhưng không khiến cô ta nhìn nhầm thành người kia.



Đối phương thần sắc thanh đạm, thấy cô ta đi vào thì hơi cười, cũng không quá thân thiết.



Người dẫn cô ta vào, sau khi cô ta ngồi xuống thì rời đi ngay, trong phòng chỉ còn lại hai người.



"Cô...!còn nhớ tôi không?"

Tiêu Nhã không xác định được Lâm Tô bây giờ có ký ức của Lâm Tô trước kia không, cho nên hỏi.



Lâm Tô khẽ cười một cái, "Tất nhiên nhớ rõ." Nữ chính mà, sao cô không nhớ được?

Cô đứng dậy rót một ly nước cho Tiêu Nhã, "Lại nói, tôi còn nợ cô một câu xin lỗi.



Dù chuyện đã lâu, nhưng sai lầm không phải thứ thời gian có thể xóa đi.



Tôi từng khiến cô tổn thương, đau khổ, nói một tiếng —— xin lỗi."

Mặc dù cướp bạn trai là nguyên chủ, nhưng bây giờ Lâm Tô và cô ấy là một thể.



Kế thừa thân phận của người ta, ngay cả sai lầm của nguyên chủ cô cũng phải gánh chịu.



Cho dù là nguyên nhân gì, làm người thứ ba cướp bạn trai của người khác là sai.



Cũng không có ai biết Lâm Tô đã biến thành người khác, trong mắt người ngoài, cô vẫn là trà xanh ba lần cướp bạn trai của Tiêu Nhã.



Theo Lâm Tô, câu xin lỗi này là phải có.





Tiêu Nhã mở to hai mắt nhìn, không dám tin.



Trước khi đến đây cô ta đã dự đoán một ngàn lẻ một chuyện có thể xảy ra, nhưng duy nhất không ngờ tới là đối phương sẽ xin lỗi cô.



Vì cái gì? Cũng đâu phải cô ấy làm?

Tiêu Nhã hơi mơ hồ.



Có lẽ, cô ấy còn chưa biết mình biết chuyện? Nếu cô ta đứng trên lập trường của Lâm Tô, có xin lỗi cô không? Nói là xin lỗi, không bằng cho bản thân một công đạo, đứng trên lập trường người thứ ba, cô ta cũng cảm thấy Lâm Tô trước sai...!

Tiêu Nhã bình thường trở lại, những xoắn xuýt luôn canh cánh trong lòng tự nhiên hóa mây khói.



Lâm Tô kia chết rồi, xoắn xuýt những thứ kia có ý nghĩa gì? Dù sao công đạo trong lòng người, chắc chắn sẽ có người tam quan bình thường phân rõ đúng sai.



Tiêu Nhã nở nụ cười, "Không sao, dù sao chỉ là tra nam, tôi buông rồi.



Cô không nhắc tới, có khi tôi đã quên rồi."

"Đúng rồi, tôi đến là..." Tiêu Nhã nói, lại do dự, cô ta không biết có nên nói chuyện tu sĩ giới Tu chân cho cô biết không, hình như nói ra chuyện này, bí mật của hai người sẽ bị phơi bày.



Suy nghĩ đến tâm tình thận trọng không muốn ai biết bí mật của mình, suy bụng ta ra bụng người, chắc Lâm Tô cũng không muốn người khác biết bí mật của mình đâu? Nếu bây giờ mình nói, tôi biết cô không phải Lâm Tô kia, cô đến từ giới Tu chân, Lâm Tô sẽ phản ứng như thế nào?

Đại khái sẽ thấp thỏm bất an vì bị người khác phát hiện bí mật, sẽ cố kỵ, sẽ cách xa, sẽ phòng bị người biết bí mật của mình?

Tiêu Nhã Như (*) có thể đảm bảo giữ kín mồm, nhưng đối phương chưa chắc tin cô ta, chuyện này nói ra càng khiến hai người thêm phiền não, cô ta cần gì phải vẽ thêm chuyện?


(*) Lúc trước dịch chỉ thấy chữ Tiêu Nhã, tự nhiên chui ra thêm nhữ Như ;;-;;

Lại nói, đối phương không thấy cô ta đang livestream, càng không có cách nào nói chuyện với đám người Tu chân, chỉ có thể thông qua cô ta thuật lại.



Nhưng đối phương dựa vào cái gì tin tưởng cô ta? Nói không chừng còn cho là cô ta tự mình dựng lên.



Nghĩ thế, Tiêu Nhã Như cảm thấy không cần thiết nói chuyện livestream.



EDIT: Morticia.





"Tôi đến đây là muốn nói cô biết, cẩn thận Kiều Dật, lúc trước anh ta muốn dụ tôi đối phó cô, tôi không để ý đến anh ta, không biết bây giờ đã chết tâm chưa, cô chú ý chút."

"Được, tôi sẽ chú ý.



Cảm ơn cô nhắc nhở." Lâm Tô nhẹ gật đầu, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị.



Cô còn tưởng Tiêu Nhã Như muốn nói chuyện livestream, không ngờ chỉ nói một chuyện không nặng không nhẹ.



Về phần tại sao cô cảm thấy Tiêu Nhã Như sẽ nói chuyện livestream, vì lúc Tiêu Nhã Như vừa bước vào, cô đã nhìn thấy màn hình trong suốt trước mặt cô ta, bên trên náo nhiệt cực kỳ.



"Hu hu hu, tiểu sư tổ vẫn phong thái đó, là dáng vẻ trong trí nhớ của ta!"

"Tiểu sư tổ nhìn ta đi, ta là trưởng phong Dương Ninh Tâm!"

"Ngốc vừa, trừ MC thì không có ai nhìn thấy màn hình đâu, cho dù có nhìn thấy, tiểu sư tổ cũng chỉ nhìn được bình luận của chúng ta thôi!"

"Nhìn bình luận cũng được rồi, để tiểu sư tổ biết chúng ta đều nhớ nàng!"

"Không sai, Tiêu Tiêu mau nói cho tiểu sư tổ biết đi, nàng chắc chắn không dám tin."

...!

Trong khu bình luận một tiếng tiểu sư tổ, còn nhắc tới Dương Ninh Tâm, cái phong quen thuộc này, Lâm Tô không nhận ra cũng khó!


Lúc trước cô chỉ biết Tiêu Nhã Như livestream cho Tu chân, không nghĩ tới cô ta livestream Tu chân là thế giới của cô!

Hơn ba ngàn thế giới, sao lại trùng hợp như thế?

Lâm Tô cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng được gặp lại cố nhân, cô rất vui.



Mà xem bình luận của bọn họ, hẳn là Tiêu Nhã Như đến đây giúp bọn họ nhận thân.



Lại không ngờ, Tiêu Nhã Như không nói gì, chắc là lật lọng phút chót.



Chắc là sợ mình không tin, cũng có thể sợ bị lộ bí mật livestream dẫn đến phiền phức không cần thiết.



Thật ra Lâm Tô cũng hiểu cô ta lo lắng cái gì, từng bị phản bội sinh ra tâm phòng bị là chuyện bình thường.



Livestream là cô ta, cô ta không nói thì Lâm Tô không thể cưỡng cầu, cho nên chỉ có thể giả bộ không biết.



Nhưng thế cũng tốt, những ân cần hỏi thăm từ giới Tu chân cô nhận được rồi, thấy mấy người này dáng vẻ tinh thần phấn chấn, cô cũng yên tâm, dù không nhận thân, nhưng tâm ý truyền đạt quan trọng hơn.



Mãi đến lúc Tiêu Nhã Như đi rồi, những người xem livestream không hề thấy cô ta nhắc đến bọn họ, có chút không hiểu.





"Tiêu Tiêu, sao không nói cho tiểu sư tổ!"

"Không phải nói hôm nay dẫn bọn ta đi nhận thân à?"

"Đúng rồi, chúng ta muốn cho tiểu sư tổ bất ngờ, nhìn dáng vẻ nàng kinh ngạc biết đến sự tồn tại của chúng ta!"

"Lầu trên bình tĩnh, có lẽ Tiêu Tiêu có chuyện khó xử.



Lộ bí mật đối với hai người mà nói đều phiền phức, Tiêu Tiêu không dễ dàng, lúc trước chúng ta không cân nhắc chu toàn, ép buộc ngươi rồi."

...!

Tiêu Nhã Như thấy bọn họ quan tâm, càng áy náy, "Thật xin lỗi, phụ lòng chờ mong của mọi người, tôi sợ vạn nhất cô ấy không muốn người khác biết bí mật của mình, tôi tùy tiện nói có khiến người ta ngại không? Nên mới do dự."

"Không sao đâu, là bọn ta vội vàng, biết tiểu sư tổ vẫn ổn bọn ta cũng yên lòng, không nhất định phải nhận thân."

Tiêu Nhã Như cảm kích nói, "Cảm ơn mọi người đã hiểu, sau này chắc sẽ có cơ hội."

Nhưng cơ hội này cuối cùng vẫn không tới.



Lâm Tô bận chuyện nghiên cứu của mình, Tiêu Nhã Như điên cuồng tu luyện, cơ hội gặp nhau càng ít.



Thế kỷ mới phát triển rất nhanh, mỗi ngày đều có thứ mới xuất hiện.



Tu tiên kết hợp với khoa học kỹ thuật, tạo nên bước phát triển đột phá, thế giới thay đổi từng ngày, mọi người đã thích ứng với thế kỷ mới, cũng không còn cơ hội gặp nhau thường xuyên.



Thế kỷ mới thứ mười lăm, quốc gia tìm ra con đường cân bằng giữa khoa học kỹ thuật và tu tiên, tu sĩ và người bình thường chung sống hài hòa, tiên pháp và khoa học kỹ thuật thúc đẩy nhau cùng phát triển, từ sản xuất đan dược số lượng lớn, rồi đến bùa chú, qua mười năm, nhân loại đã nắm giữ bí mật túi không gian, thực hiện những mong ước đã lâu ——

Quốc gia phát cho mỗi người một túi không gian.



Lâm Tô là nhân vật quan trọng trong lần quy hoạch này, có thể nói cô là người văn minh phát triển nhất thế kỷ mới, nói đến cô, không ai không biết.



Trong hơn mười năm này, ai mà không biết cô là nhân tài lông phương sừng lân chứ!

Sinh mệnh tu sĩ rất dài, bình thường đến kỳ Trúc Cơ sẽ có thêm năm trăm năm tuổi thọ, đến Kim Đan kỳ lại thêm năm trăm năm, cứ thế suy ra.



Nên lúc tu luyện đến kỳ Nguyên Anh Lâm Tô còn tưởng cô phải ở lại thế giới này rất lâu.



Không ngờ chưa tới trăm năm đã bị 003 triệu hồi đi.



Theo lời nó nói là nhiệm vụ đã hoàn thành thì không cần ở lại lãng phí thời gian.



"Nhiệm vụ hoàn thành? Cho nên, Tiêu Nhã Như vượt qua khảo hạch rồi?".