Edit: Chym
• • •
Tóc của ta?!
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Vãn là che tóc lại, không được không được, tuyệt đối không thể không có tóc!
Hồng Liên Hoa bị cậu chọc cười: "Cậu suy nghĩ gì thế? Ta không cần tóc của cậu."
"Vậy... Vậy anh muốn cái gì?"
"Đối với một thiên thần mà nói, thứ quan trọng nhất chính là lông, ta muốn chính là lông của cậu."
Hồng Liên Hoa chỉ chỉ lông vũ màu tím nhạt phía sau Kỷ Vãn, cánh gà Kỷ Vãn run run, một sợi lông rơi xuống, y nhặt lên rồi nói: "Không hổ là sáu cánh, màu sắc rất đẹp."
"Anh... Anh muốn cái này làm gì? Rút lông có phải rất đau không?"
"Đau thì cũng không đau lắm, nhưng mà đối với thiên thần thì lông là nguồn sức mạnh của họ, cậu không có lông chim chẳng khác nào không có ma lực, như vậy cậu cũng nguyện ý sao?"
"Chỉ là không có ma lực? Không có tác dụng phụ khác sao?"
Hồng Liên Hoa gật đầu.
Kỷ Vãn rối rắm một hồi, tới cũng tới rồi, vậy cứ kệ thôi: "Vậy anh lấy đi, nhưng mà đừng làm ta đau."
"Yên tâm đi, nhưng mà..." Hồng Liên Hoa kéo cằm nói: "Ta không thể trực tiếp cho bạn cậu lông tóc được, ta chỉ có thể cung cấp cho cậu một phương pháp, nói như vậy đối với cậu không công bằng lắm, ta vẫn luôn thờ phụng chính là trao đổi đồng giá, trừ bỏ cung cấp cho cậu phương pháp, còn có thể giải đáp một vấn đề cho cậu, cậu có chuyện gì muốn biết không?"
"Chuyện muốn biết?" Kỷ Vãn cúi đầu nghĩ nghĩ: "Cái gì cũng có thể hỏi sao? Chuyện gì anh cũng biết?"
Hồng Liên Hoa rất tự tin gật đầu, đáy mắt có tia đỏ hơi hơi hiện lên.
Mí mắt Kỷ Vãn hơi hơi rũ xuống, sau một hồi suy nghĩ liền hỏi: "Ta muốn biết, ta là ai?"
Kỷ Vãn đã từng đọc một câu trong cuốn sách, có ba triết lý lớn trong cuộc đời con người: ta là ai, muốn đi đâu, đi làm gì.
Kỷ Vãn lớn như vậy, chỉ biết mình không ba không mẹ, cậu cảm thấy mình là người không có gốc gác, vốn dĩ cậu muốn hỏi Hồng Liên Hoa ba mẹ của mình ở nơi nào, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vấn đề này không thích hợp.
Mình là ai, vấn đề này xuất phát từ đáy lòng cậu, vứt đi không được.
"Cậu hỏi," Hồng Liên Hoa nhếch miệng: "Rất hay."
"Cảm ơn, cho nên đáp án là?" Kỷ Vãn ngồi thẳng một chút.
"Đáp án là, cậu không nên tồn tại trong thế giới này, cậu là một sự tồn tại kỳ lạ."
________
Ma Vương đại nhân thức tỉnh, trong nháy mắt chuyện này truyền khắp Ma tộc từ trên xuống dưới, bởi vì lần này Ma Vương đại nhân ngủ trăm năm, một đống công vụ cần phải xử lý.
Quản gia Ngưu lập tức vội vội vàng vàng triệu tập rất nhiều đại thần Ma tộc thảo luận chuyện quan trọng.
Một đám đầu trâu mặt ngựa còn chưa nói được mấy câu, một cơn gió lớn thổi qua, Ma Vương Lucifer đi đến, hắn thu hồi cánh đen của mình, nhàn nhạt nhìn một vòng chúng yêu ma: "Có việc gấp thì nói, không gấp thì tự mình xử lý."
Quản gia Ngưu lập tức chân chó xum xoe: "Bệ hạ, ngài ngủ trưa đã một trăm năm mọi chuyện ở Ma giới đều ổn, chỉ là... Chỉ là ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm qua Thiên giới lại phái một người chim đến đây, ta đã ngửi được mùi từ rất xa! Quả nhiên ở trên cổng thành gặp được, kết quả trong nháy mắt không thấy hắn đâu, ta không biết hiện tại người chim này đã đi đâu, hiện tại toàn bộ đều đang tìm kiếm, nhưng mà... Nhưng mà bệ hạ, ngài xem, có muốn chúng ta lục soát ở gần phòng ngủ của ngài hay không?"
Mặt Lucifer không biểu cảm: "Không cần." Chỉ là hiện lên một chút ý cười.
Nụ cười này lướt qua giây lát, quản gia Ngưu cho rằng mình nhìn lầm rồi, Ma Vương đại nhân làm sao mà cười được? Dù cho người chim trên trời có chết hết hắn cũng sẽ không cười!
Quản gia Ngưu báo cáo tiếp công tác, thu thập một số điều quan trọng về những chuyện lớn lớn bé bé mà Ma giới đã trải qua trong nhiều năm, toàn bộ hành trình Lucifer không nói một lời, khoanh tay đứng ở trong hoa viên, nơi này trồng đầy hoa ma thuật, tươi đẹp ướt át, chỉ là mùi hương không tốt lắm, Lucifer nghĩ đến nơi này khả năng có chuyện xảy ra, lập tức lui ra phía sau vài bước, bảo đảm mình không dẫm lên.
Quản gia Ngưu thấy động tác của Ma Vương đại nhân, trong lòng hiểu rõ, cười nói: "Bệ hạ, hoa này có nhân tất có quả, ngài xem có hoa rõ ràng so với hoa khác lớn hơn một vòng, chứng tỏ Ma tộc tưới qua đóa hoa này ăn đồ ngon, dinh dưỡng phong phú, có hoa héo héo, chứng tỏ Ma tộc đã tưới hoa này ngày thường kén ăn, không biết ăn thêm nhiều thịt một chút! Ha ha ha ha bệ hạ ngài nói có phải hay không?"
Bỗng nhiên trái tim Lucifer chợt thắt lại, hắn đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Hả?" Quản gia Ngưu hoảng sợ, ấp úng nói: "Nói, tưới hoa."
"Không phải! Là câu phía trước ngươi nói."
"Ăn đồ ngon thì khi tưới hoa sẽ tốt, ăn không ngon thì tưới hoa sẽ không tốt?"
"Không đúng, đằng trước, chính là câu đầu tiên ngươi nói!"
Lỗ mũi trâu của quản gia Ngưu phun ra một hơi, bỗng nhiên đầu óc sáng ra: "À! Ta nói có nhân tất có quả, bệ hạ là câu này!"
"Có nhân tất có quả..."
"Có nhân tất có quả..."
Ánh mắt Lucifer lập loè, trong miệng không ngừng nhắc mãi câu nói đó, niệm niệm, bức tường trong đầu vẫn luôn bị chặn bỗng vỡ tan.
Giữa sự kỳ lạ, trong đầu hắn tràn ngập rất nhiều thứ.
"Nhân Nhân." Lucifer đọc ra cái tên này.
Như là mở ra chiếc hộp Pandora, rất nhiều chuyện rất nhiều manh mối một khi liên kết với nhau, sự thật đã ở trước mắt.
"Nhân... Nhân cái gì?" Đầu quản gia Ngưu đầy dấu chấm hỏi, nhưng mà Lucifer không rảnh quản hắn, chuẩn bị trở về tìm người mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Quản gia Ngưu thấy thế, đối với bóng dáng Lucifer hô to: "Bệ hạ, lần này ngài tỉnh lại, có muốn tổ chức yến tiệc chúc mừng hay không?"
Lucifer không quay đầu lại, thuận miệng nói: "Tùy ngươi."
Mỗi một bước đi của Lucifer, hắn càng nhớ tới nhiều chuyện hơn, từ thời điểm bắt đầu ngủ say, linh thể của hắn bay tới một thế giới khác, đầu thai thành một người tên là Sở Nam Trúc, ở nơi đó hắn gặp được một cậu bé tên là Nhân Nhân.
Cậu bé thành công lao vào trái tim của Sở Nam Trúc cũng chính là Lucifer, nhưng mà có một ngày, cậu biến mất, trong lòng Sở Nam Trúc đau khổ đánh thức một phần sức mạnh của Lucifer.
Hắn gặp được người của cục quản lý Thần giới, người đó nói cho Lucifer, cậu là người không tồn tại trên thế giới này.
Lucifer: "Có cách nào đưa em ấy trở về không"
"Trừ khi... Cậu ta có thể lập công lớn."
Lucifer: "Cái gì là công lớn."
"Công lớn chính là, giúp tạo ra các vị thần, thật ra thân thể cậu ta rất thích hợp mang thai thần, là một cơ thể tự do không thuộc về bất luận thế giới nào."
"Vì sao Nhân Nhân là một cơ thể tự do?"
"Bởi vì cha cậu ta vô tình bị dòng sông ranh giới đưa tới thế giới khác, cha và mẹ cậu ta không nên ở bên nhau, sự tồn tại của cậu ta chính là dị loại, cho nên chúng ta sửa chữa người dị loại này, đưa cậu ta đến một nơi khác không làm nhiễu loạn trật tự thế giới."
"Có cách nào có thể đưa em ấy về không? Có thể cho ta thay thế không?"
"Trừ khi cậu ta sinh ra thần, nếu không thì không có cách nào bù đắp được."
"Làm sao có thể sinh ra thần?"
Lãnh đạo cục quản lý hơi mỉm cười: "Cùng vai chính ở bên nhau rồi sinh con, có khả năng chính là thần."
"Còn có khả năng khác không?"
"Vai chính cùng người tự do kết hợp xác suất sinh ra thần rất thấp, đại đa số con của bọn họ đều là nam chính hoặc là nữ chính."
"Nam chính với nữ chính là gì?" Lucifer nhíu mày: "Định nghĩa của thần lại là cái gì? Ta là ma thần cũng coi như là thần sao?"
"Mỗi một thế giới, sẽ luôn có một số người tài năng xuất chúng, bọn họ nổi bật trong đám người, dù người như vậy rất ít, nhưng mỗi thế giới đều tồn tại một phần nhỏ, bọn họ có thể tồn tại rất nhiều, người như vậy gọi là vai chính, nam thì gọi là nam chính, nữ thì gọi là nữ chính."
"Mà thần... Một thế giới chỉ có một, người đó là trung tâm thế giới."
"Đối với ngươi... Đương nhiên không phải thần, ngươi cũng chỉ là nam chính."
Trái tim Lucifer thình thịch nhảy lên vài cái: "Vậy ta với Nhân Nhân ở bên nhau, con của chúng ta có khả năng là thần đúng không?"
Người nọ cười nheo đôi mắt: "Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi!"
"Có thể sắp xếp cho chúng ta sinh con không?"
"Thật ra cũng có thể, vừa lúc có một vị thần thế giới xuất hiện sự sụp đổ, chỉ sợ không bao lâu hắn sẽ phải ra đi, chúng ta chỉ yêu cầu một vị thần mới đi bảo vệ thế giới kia, Lucifer, ngươi với Kỷ Vãn cùng nhau xuyên qua các thế giới, các ngươi chỉ có vài cơ hội có thể sinh ra thần, nhất định phải nỗ lực... Nhưng, nhắc nhở các ngươi một điều."
"Một thế giới chỉ có thể tồn tại một thần, nếu ở thế giới nay Trần Nhân Nhân mang thai thần, như vậy vị thần cũ sẽ sinh ra cảm ứng, có khả năng hắn sẽ muốn giết Trần Nhân Nhân để bảo vệ địa vị của mình."
"Đặc biệt là vị thần sắp sụp đổ kia, nếu hắn cảm giác được có thần mới, vậy hắn sẽ không có cảm giác an toàn mà mất đi khống chế, bạo tẩu, các ngươi phải cẩn thận đó ~"
Sau đó, hai người xuyên qua hết thế giới này đến thế giới khác, Lucifer cùng Nhân Nhân đã sinh ra rất nhiều con, nhưng chúng đều chỉ là vai chính chứ không phải thần.
Nhân Nhân, bước chân Lucifer càng đi càng nhanh, đôi cánh đen bay lượn, rốt cuộc hắn cũng đến phòng ngủ của mình.
Chỉ là người bên trong đã đi mất, trận pháp hắn vẽ ra cũng không biết bị ai phá hủy.
Lucifer nổi giận, tuy rằng trong phòng của hắn hay bên ngoài cũng giống nhau sẽ không có nguy hiểm, nhưng hoàn cảnh ở Ma tộc rất phức tạp, đầu óc Nhân Nhân quá trong sáng, giữ không nổi sẽ bị lừa.
Hắn nhấc chân muốn đi ra ngoài tìm, lại phát hiện ở trong góc có một tên đầu trọc đang khoác chăn.
Lucifer âm thầm kinh hãi, vừa rồi quá sốt ruột, thế mà không nhận thấy được còn có người khác ở đây.
"Ngươi là ai? Ai kêu ngươi tới?" Giọng điệu Lucifer có chút lạnh.
Vẻ mặt chú lông thối khinh bỉ quay đầu lại nói: "Ta là ông nội ngươi! Không lớn không nhỏ."
Lucifer:...
Không biết nên nói cái gì, trong lòng bàn tay hắn tụ một quả cầu lửa, vèo một tiếng trực tiếp ném qua.
Chú lông thối lập tức ôm chăn chạy, chỉ là thân thể suy yếu, đi hai bước lập tức bắt đầu thở dốc.
"Chờ đã, chờ đã! Đánh ta ngươi sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"
Trong tay Lucifer lại tụ một đoàn sấm sét.
Xương cốt chú lông thối nhũn ra, cười hì hì nói: "Không không không, Kỷ Vãn, đúng rồi Kỷ Vãn, ngươi mau đi tìm nó đi!"
"Em ấy ở đâu?" Lucifer tạm thời thu hồi sấm, lạnh lùng nói: "Không nói cho ta vị trí cụ thể, ta trực tiếp bổ ngươi ra."
"Biết biết, nhóc ấy đi tìm Hồng Liên Hoa, nhưng mà nói không chừng nó sắp trở lại rồi."
"Ngươi tìm người kia làm gì? Hắn dừng lại ở thế giới này sao? Ngươi muốn mua thứ gì?"
Chú lông thối chỉ vào đầu trọc của mình: "Cái này, ta cần cái này, không có tóc và lông mày ta sẽ không gặp người!"
Lucifer:...
Hắn quyết định mặc kệ con lừa trọc này, ngồi khoanh chân xuống, muốn sử dụng tinh thần lực mạnh mẽ của mình đi tìm toàn bộ Ma giới.
Lúc này chú lông thối nhảy xuống bồn hoa, gian nan bóp mũi hái xuống một đóa hoa ma thuật.
"Đây là bông hoa mà thằng nhóc kia đã 'yêu thương' qua, ngươi nhìn xem có thể thông qua cái này tìm nó trở về hay không."
Lucifer cầm bông hoa, bứt xuống một cánh hoa, áp dụng một chút ma pháp lên đó.
Hắn nhìn thấy người mà mình nhớ mãi không quên bao nhiêu năm qua, hình như là lạc đường, cậu xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường, đang tìm kiếm.
Lucifer bóp mạnh, đột nhiên bay đến trước mặt cậu, dùng sức ôm, hấp thu hương vị trên người cậu.
Lucifer ôm mặt Kỷ Vãn: "Tìm được em."
"Hả?" Kỷ Vãn hoang mang vì sự xuất hiện đột của hắn cùng mấy lời nói không thể hiểu được, Lucifer theo thói quen ôm eo Kỷ Vãn.
Bỗng nhiên, Lucifer chạm vào cánh của Kỷ Vãn! Tất cả đều bị băng gạc trắng bao bọc.
Lucifer: "Ai? Là ai làm? Ai vặt lông chim của em một cọng cũng không còn!!"
Kỷ Vãn: "Hả? Ta chỉ... trao đổi thôi."
"Trao đổi thứ gì?! Em có biết lông cánh đối với em mà nói có ý nghĩa gì không?"
Kỷ Vãn lắc đầu.