Hứa Lan Chu tức giận không phải vì Kỳ Bạch Nhiên chụp lén hắn, mà là do y chụp quá xấu nên Hứa Lan Chu mới tức giận.
Ngươi nghĩ thử xem, trong một nghìn tấm hình, góc nào cũng đẹp, lúc ăn, lúc ngủ, lúc nói chuyện, lúc đọc sách, lúc uống sữa,... tấm nào tấm nấy phải gọi là tuyệt phẩm, tự nhiên đâu ra lại lòi ra một tấm Hứa Lan Chu bị té sấp mặt.
Hỏi thử xem, Hứa Lan Chu có xấu hổ không chứ?
Ví dụ như Kỳ Bạch Nhiên chụp nguyên một bộ ảnh đấy mà không có tấm ảnh đó xem, với tính cách của Hứa Lan Chu, không chừng hắn còn vui vẻ khen y mấy câu ấy chứ.
Ngờ đâu lại lòi ra một tấm hình như vậy, kỳ này Kỳ Bạch Nhiên chết chắc rồi, ca này hệ thống cũng không cứu nổi y.
"Dò tìm."
Ánh đèn xanh chiếu lên một vòm trời đầy sao rộng lớn, sau đó vòm trời ấy hiện ra một cái bảng chứa đầy những thông tin cốt lỗi của các vật dụng trong phòng.
Hứa Lan Chu muốn biết, rốt cuộc trong phòng hắn có bao nhiêu cái camera quay ẩn mà Kỳ Bạch Nhiên đã lấp vào.
Màn hình xanh thay đổi thành hình trụ, thao tác vẫn vậy, nó bao lấy xung quanh Hứa Lan Chu.
Hứa Lan Chu lạnh lùng nói một câu.
"Mau dò tìm xem trong căn phòng này có bao nhiêu cái camera quay lén."
Hứa Lan Chu vừa dứt lời, màn hình ngay lập tức xoay trái xoay phải vài vòng rồi hiện lên một dấu chấm đỏ, ánh sáng đỏ từ nơi mà cái camera ẩn đập vào mắt hắn, phản chiếu lên khuôn mặt có chút lạnh lùng của thiếu niên.
Cái camera ẩn được lấp ở bình hoa phía bên tay trái của hắn.
1314 hoảng không thôi, nó thế mà lại thấy Hứa Lan Chu rút ra một thanh kiếm từ trong không gian, sau đó đi tới cái bình hoa phía bên trái.
[ Kí chủ, ngài tính làm gì? ] 1314 lo lắng hỏi.
Hứa Lan Chu không trả lời nó, hắn kéo lê Huyết Dạ Trường trên đất, để lại một đường kiếm dài sắc bén.
Cây kiếm đó, độ sắc bén của nó phải gọi là kinh người, con mắt trên cây kiếm vẫn luôn nhắm chặt nhưng lại để lộ ra sát khí kinh khủng bao quanh.
Hứa Lan Chu quan sát bình bông, họa tiết của cái bình là một con công màu trắng lớn, rất đẹp.
Nhưng đôi mắt của nó có gì đó không đúng, Hứa Lan Chu không nói nhiều, hắn đứng ở một khoảng cách nhất định, rạch một đường trên không khí.
Rầm một tiếng, âm thanh như nhà đang bị sập vang lên dữ dội.
Hứa Lan Chu chỉ đơn giản rạch một đường trong không khí, thế mà cái bình hoa từ khoảng cách xa như vậy đã bị đứt ra làm hai rồi rơi xuống đất, bức tường phía sau cũng bị Huyết Dạ Trường để lại một vệt kiếm lớn.
Nhìn không khác dấu vết của một con khủng long bạo chúa cào lên, trông hung tợn vô cùng.
Tất cả hình ảnh vừa nãy của hắn, đã bị con hàng hắn vừa chém quay lại rồi gửi cho Kỳ Bạch Nhiên.
Kỳ Bạch Nhiên nhìn người thương của y ở trong video cuối cùng đó, y toát cả mồ hôi hột.
Cây kiếm đó em ấy lấy từ đâu ra?
Từ trong không khí lấy ra một cây kiếm, thế này cũng ảo diệu quá rồi...
Nhưng Kỳ Bạch Nhiên có thể chắc chắn rằng, thanh kiếm ấy đích thực là được Hứa Lan Chu rút ra từ không khí, y sẽ không nhìn lầm.
Kỳ Bạch Nhiên đang ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, thì lại rầm một tiếng, cái cửa phòng đã bị Hứa Lan Chu tàn nhẫn đạp nát.
Hứa Lan Chu không đem theo cây kiếm nọ, Kỳ Bạch Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Kỳ Bạch Nhiên vẫn còn ngồi trên ghế, sau đó là Hứa Lan Chu bước tới, nắm lấy cổ áo của Kỳ Bạch Nhiên.
Kỳ Bạch Nhiên trông rất thản nhiên, y biết thiếu niên này sẽ không đánh y. Bởi vì khi nhìn vào đôi mắt của em ấy, đôi mắt ấy giống như đang tìm kiếm thứ gì đó nằm sâu bên trong y vậy. Nếu như không tìm thấy thứ đó, người này sẽ dứt khoát rời đi, bỏ lại y một mình.
"Nói đi, anh giữ những tấm ảnh của tôi làm gì hả?"
Kỳ Bạch Nhiên không trả lời hắn, Hứa Lan Chu cắn môi, nghiến răng nghiến lợi.
Con người này, mi đừng cản ta, để ta thanh trừng y!
1314 ôm lấy cánh tay của Hứa Lan Chu.
[ Kí chủ! Ngài bình tĩnh aaa! ]
'Ngươi cút ra,để ta thanh trừng y!!'
Trong khi Hứa Lan Chu cùng hệ thống còn đang dằn co, Kỳ Bạch Nhiên đột nhiên nắm lấy eo của Hứa Lan Chu kéo xuống, để Hứa Lan Chu ngồi trên đùi mình.
Hứa Lan Chu theo quán tính quả thật đã ngồi trên đùi y, hắn còn đang định hỏi Kỳ Bạch Nhiên rốt cuộc đang tính làm gì thì đột nhiên, Kỳ Bạch Nhiên bất ngờ hôn tới.
"Ngươi..."
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy hả?
1314 thấy có gì không đúng, nó không ngăn cản nữa, liền lập tức rơi vào trạng thái ngủ đông.
Nụ hôn lướt qua nhanh chóng, Kỳ Bạch Nhiên chỉ đơn giản là hôn nhẹ lên môi thiếu niên ấy một cái, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồng chuồng lướt trên nước.
"Vì anh thích em."
Y nói vì gì? Vì cái gì? Vì thích ta sao?
Hứa Lan Chu một dạng ngây ngốc nhìn gã đàn ông cao hơn 1m9 trước mặt.
Tình hình không đúng lắm, phải chạy thôi!
Hứa Lan Chu dùng sức, cố thoát khỏi người Kỳ Bạch Nhiên, nhưng không ổn rồi!
Cho dù hắn có làm cái gì đi chẳng nữa cũng không thể thoát ta được.
Từ nãy đến giờ, Kỳ Bạch Nhiên vẫn đặt hai tay của y trên eo hắn, sức lực gần như không có, nhưng không hiểu vì sao Hứa Lan Chu làm cách nào cũng không thể thoát ra được.
"Thời Xuyên, anh thích em."
Không nghe! Không nghe! Bổn đại gia không nghe!
Kỳ Bạch Nhiên thấy thiếu niên ấy không để ý tới mình, y vẫn chắc nịch lập lại một lần nữa.
"Thời Xuyên! Anh thích em."
Hứa Lan Chu vẫn đang bận tìm cách khỏi vòng tay của Kỳ Bạch Nhiên.
"Thời Xuyên!"
Kỳ Bạch Nhiên bỏ hai tay ra, Hứa Lan Chu thấy cơ hội tới, hắn nhanh chóng nhảy khỏi người của y, kho vừa tính bỏ chạy, Hứa Lan Chu vậy mà lại thấy Kỳ Bạch Nhiên đang khóc.
Hứa Lan Chu sững sờ, hắn đứng bất động tại chỗ.
Ánh mắt Kỳ Bạch Nhiên đang dần trở nên phờ phạc.
Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên.
[ Kí chủ! Kỳ Bạch Nhiên đang chuẩn bị hắc hóa, đề nghị kí chủ cứu vớt Kỳ Bạch Nhiên! ]
"Ta đã làm gì y đâu? Sao lại đột nhiên hắc hóa chứ!"
[ Tôi cũng không biết, nếu nhiệm vụ thất bại, kí chủ sẽ bị phạt rất nặng! ]
Âm thanh cùng ánh đèn đỏ lóe lên lặp lòe, tạp âm cùng âm thanh của hệ thống reo lên inh ỏi.
Nhiệm vụ sắp thất bại.
Hứa Lan Chu đột nhiên phi tới chỗ của Kỳ Bạch Nhiên, hắn quỳ xuống, nhanh chóng nói: "Kỳ Bạch Nhiên, cưới em nhé?"
Âm thanh cùng đèn báo hiệu đều đột nhiên ngừng lại một lượt, Kỳ Bạch Nhiên cũng hết phờ phạc, y ngơ ngác nắm lấy cánh tay của Hứa Lan Chu, hỏi lại.
"Em nói cái gì?"
"Kỳ Bạch Nhiên, cưới em nhé?"
Kỳ Bạch Nhiên ôm trầm lấy Hứa Lan Chu, y không nói gì, chỉ đơn giản là ôm trầm lấy người trong lòng.
Mọi chuyện thành thế này có hời cho y quá không?
'Mi nói xem,tại sao mảnh tàn hồn lại hắc hóa vì cái lý do củ chuối này vậy hả?'
[ Tôi cũng không biết nữa. ]
Kỳ Bạch Nhiên quả thật rơi vào trạng thái hắc hóa giữa chừng, nhưng lý do hắc hóa của y lại khiến Hứa Lan Chu không thể chấp nhận được.
Không trả lời y, y liền hắc hóa?
Con gà rừng Kỳ Bạch Nhiên này có họ hàng với khỉ à?
Hứa Lan Chu thả lỏng người, để Kỳ Bạch Nhiên ôm hắn dễ chịu hơn.
Con gà rừng này thật làm hắn hết cách.
Cứ ôm đi, ôm đi, ôm cho đã đi!
Lòng ngực Hứa Lan Chu phập phồng, hắn cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Hứa Lan Chu gồng mình giữ bản thân bình tĩnh, nhưng đôi mắt hắn đã lạnh như băng.
"Kỳ Bạch Nhiên, bỏ ra."
Thấy y không chịu buông hắn ra, Hứa Lan Chu tức đến nổi mặt mũi đỏ bừng.
"Nghe không hả? Bỏ ra! Anh còn ôm nữa là ông đây chết nghẹt đấy!"
Muốn giết lão tử à?
Mẹ! Thần kinh!
Ta đã thả lỏng để cho ngươi ôm dễ dàng hơn vậy mà còn ráng ôm chặt hơn nữa?
Tính siết chết ông đây thật à?
Kỳ Bạch Nhiên nghe hắn nói như vậy mới giật mình nhận ra, vừa nãy y có lỡ tay ôm hơi mạnh.
Kỳ Bạch Nhiên thả lỏng nhưng vẫn ôm lấy Hứa Lan Chu, y rốt cuộc cũng ngước mặt lên nhìn thiếu niên này.
"Nếu anh buông ra, em sẽ lại chạy mất."
Ngươi đang nói cái quái gì vậy hả?
[ Kí chủ! Bình tĩnh đi, ngài bình tĩnh. ]
"Ta vẫn luôn bình tĩnh."
Hứa Lan Chu hít một hơi.
"Ngươi buông ra, ta sẽ không chạy." Ngươi không buông ông đây chạy luôn.
[ Ngài mà chạy nữa là hắn hắc hóa nữa đó. ]
'Mi câm miệng!'
Kỳ Bạch Nhiên dường như không tin hắn lắm, y gục đầu vào bụng Hứa Lan Chu, giở giọng nũng nịu.
"Thế em làm cách nào đó cho anh tin tưởng đi."
Cách nào? Còn cách nào nữa?
Rốt cuộc y muốn cái gì hả?
"Anh muốn gì?"
"Em hôn anh một cái đi."
Hứa Lan Chu rơi vào trầm cảm, ngươi có thôi đi không? Hắn lại hít một hơi muốn đàm phán với Kỳ Bạch Nhiên.
"Chúng ta đổi cách khác được không?"
"Thế em ngủ cùng anh nhé?"
Hứa Lan Chu: "..."
"Còn cách nào khác không?"
"Còn, thế em cho anh ngủ cùng có được không? Anh hứa anh sẽ không làm gì hết. "
Có quỷ mới tin ngươi.
"Được rồi, tôi chọn cách đầu tiên."
Nói rồi, Hứa Lan Chu triển luôn, hắn lấy tay nâng mặt của Kỳ Bạch Nhiên lên, sau đó hôn một nụ hôn nhẹ như chuồng chuồng lướt trên nước lên mặt Kỳ Bạch Nhiên.
"Rồi xong rồi. Giờ thì buông tôi ra."
Kỳ Bạch Nhiên ngơ ngác.
Chỉ có vậy?
Nhìn một bộ đắc ý của Hứa Lan Chu liền biết, cũng do y không nói rõ là hôn ở đâu thôi.
Kỳ Bạch Nhiên không can tâm, y lại một lần nữa ôm lấy eo Hứa Lan Chu, mạnh bạo hôn lên môi thiếu niên ấy.
Hứa Lan Chu trợn tròn cả hai mắt, hắn mở miệng tính nói đạo lý với Kỳ Bạch Nhiên thì bị y đè lại, Kỳ Bạch Nhiên nhân lúc Hứa Lan Chu còn đang mở miệng, y liền đưa đầu lưỡi của mình vào khoang miệng của hắn, hôn tới tấp.
Những từ ngữ mà Hứa Lan Chu muốn nói đều bị hắn nuốt về.
Kỳ Bạch Nhiên hé mắt nhìn thiếu niên trước mặt. Mặt đỏ tai hồng, một dạng yêu kiều, khiêu gợi đến rung động.
Hôn tầm mười phút, Kỳ Bạch Nhiên cuối cùng cũng chịu buông tha cho Hứa Lan Chu, y luyến tiếc buông người thương của y ra.
Hứa Lan Chu một thân mềm nhũn ngã vào trong lòng Kỳ Bạch Nhiên, hắn tức giận, dùng sức lực còn lại mà đập vào lưng y một cái thật mạnh. Kỳ Bạch Nhiên không nói gì, y chỉ cười một cách vui vẻ rồi đứng lên, bế theo Hứa Lan Chu về phòng của mình.