Hứa Lan Chu bế đứa nhỏ ra ngoài, hắn rất khỏe, bế đứa nhỏ đi cả đoạn đường như vậy, hắn không thề thở dốc dù chỉ là một chút.
Cẩn thận đặt Kỳ Bách Ngạn lên ghế, rồi hắn mới ngồi vào ghế lái.
Cả đoạn đường, hắn liên tục gọi điện thoại, Kỳ Bách Ngạn không biết Hứa Lan Chu muốn làm gì cho đến sau này nó mới biết, Hứa Lan Chu thuê người giúp việc đến để chăm sóc cho nó.
Hứa Lan Chu chạy đến một khu thương mại, hắn ngang nhiên cầm lấy chân đứa nhỏ, đo xem chân nó dài bao nhiêu rồi để Kỳ Bách Ngạn ngồi trên xe.
"Chờ ta."
Bởi vì hành động của Hứa Lan Chu quá nhanh, nó cũng không kịp phản ứng, chỉ nghe hai chữ "Chờ ta" của hắn rồi gật đầu xem như đã hiểu.
Hắn đi một lúc rồi về, khi về còn xách theo một chiếc túi trắng, bên trong còn có một cái hộp.
Hứa Lan Chu đưa đồ cho Kỳ Bách Ngạn, hắn ngồi trên xe, dáng vẻ hơi tùy ý nhìn chầm chầm Kỳ Bách Ngạn.
Kỳ Bách Ngạn không để ý đến hắn, nó tò mò mở cái hộp ra, bên trong là một đôi giày, dạng giày thể thao cho trẻ em, kiểu dáng rất đẹp, bên trên còn có nhãn hiệu riêng bắt mắt, dường như rất nổi tiếng...
"Thích không?" Hứa Lan Chu hỏi nó.
Kỳ Bách Ngạn xoay người, nhìn thấy Hứa Lan Chu một bộ lười biếng đến gợi cảm, nó ngây người bất giác trả lời một tiếng.
"Thích."
"Vậy ta sẽ mua cái khu thương mại này cho mi."
F307 nói thích thì ta sẽ cố gắng lấy về.
[ Ngài làm tốt lắm, cơ mà ngài nói F3 gì cơ? ]
Ta nói nó là F307.
[ Nghĩa là gì? ]
Một cái mã số định danh thôi, mi quan tâm làm gì?
[ Tôi chỉ thấy lạ mới hỏi ngài thôi... ]
Không phải chuyện của mi, lặn đi.
1314 xùy một tiếng sau đó lại im lặng bay lơ lửng trên không trung.
Kỳ Bách Ngạn ngơ ngác nhìn hắn, sau khi nó hiểu được điều mà Hứa Lan Chu nói, sắc mặt nó có chút hoảng hốt.
"Không...không cần!"
"Nhưng ta cần."
"Nhưng...em không cần mà..."
"Mi không cần là chuyện của mi, ta cho mi lại là chuyện của ta."
Hứa Lan Chu lại mỉm cười nhìn Kỳ Bách Ngạn, nó không cãi được tức đến mếu máo. Hắn thì lại ngồi trên ghế cười ha hả, mất hết hình tượng của Thời Xuyên dịu dàng, tao nhã.
Hứa Lan Chu bước xuống xe, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Kỳ Bách Ngạn, đỡ lấy nó bước xuống.
Cả hai đi một mạch đến trung tâm của khu thương mại, hắn liên hệ với quản lý trung tâm, Kỳ Bách Ngạn lại nghe hắn nói vài lời qua lại rồi thấy Hứa Lan Chu kết thúc câu chuyện bằng hai chữ "Thành giao." Lại sau đó, hắn đẩy nó ra, bảo nó thích cái gì thì cứ lấy cái đấy.
"Từ bây giờ khu thương mại này là của mi."
Không cần nhọc nhằn mất công, chỉ cần nói vài câu thì khu thương mại này đã là của nó. Tại sao lại tốt với nó như vậy, chúng ta gặp nhau chưa đến một ngày.
Hứa Lan Chu không quan tâm, hắn đẩy Kỳ Bách Ngạn ra bảo nó thích gì thì cứ lấy, sau đó một lần nữa hắn lại liên hệ với quản lý trung tâm, sai gã thông báo với toàn bộ nhân viên ở trong đây rằng khu thương mại đã đổi chủ. Ông chủ hiện tại của bọn họ giờ đây chính là Thời Xuyên và Kỳ Bách Ngạn.
Toàn bộ nhân viên trong khu thương mại đều ngơ ngác khi nghe tin này, sao lại đổi chủ rồi? Ông chủ mới là ai? Có đẹp trai không?
Nhiều nhân viên còn tỏ ra không quan tâm, họ chỉ đơn giản là "làm việc", chỉ cần trả tiền công cho họ thì ai làm chủ cũng đều được hết.
Những nhân viên khác xôn xao vài tuần rồi cũng thôi.
Bên phía Kỳ Bách Ngạn, nó đang bận làm theo lời Hứa Lan Chu nói. Chọn lựa những thứ mà nó thích nhất, đa số những đồ ở đây, một trong số chúng là đồ phiên bản giới hạn.
Nó lấy vài cái rồi lựa ra cái áo sơ mi phiên bản giới hạn đẹp nhất trong giang hàng được trưng bày, nó vui vẻ nói với Hứa Lan Chu.
"Đây là áo mà em cố tình chọn cho anh."
Giờ sao đây 1314? F307 bảo đó là áo nó cố tình chọn cho ta, vậy là không từ chối được đúng không?
[ Ngài quả thật là không thể từ chối. ]
Ừm ừm ta cũng không muốn từ chối.
[ Thế ngài còn hỏi tôi làm gì? ]
Ta hỏi cho vui.
1314: [...] Ngài mà còn như vậy thì tôi sẽ không xong đâu.
Hứa Lan Chu xoa xoa cái đầu nhỏ của Kỳ Bách Ngạn, hắn cười ngọt ngào nhận lấy cái áo.
"Đẹp lắm, cảm ơn."
Hai tai Kỳ Bách Ngạn phím hồng, nó ngượng ngùng xấu hổ cười cười.
Lượn một vòng trong khu thương mại, gần 9 giờ tối Hứa Lan Chu lại lôi kéo Kỳ Bách Ngạn đi cắt tóc, tóc của nó dài đến độ phủ mất đôi mắt xinh đẹp, hắn không thể không dẫn nó đi cắt. Cả hai quằn đi quằn lại gần 10 giờ rưỡi, lúc đó Hứa Lan Chu mới chịu dẫn đứa nhỏ đi về nhà.
Bây giờ, Hứa Lan Chu đã mệt đến độ chỉ có thể nằm im một chỗ, tiêu tiền thôi mà cũng mệt đến vậy sao? Con mẹ nó! Biết sớm thế hắn đã thuê một thư ký tài giỏi rồi. Ngày mai bắt đầu triển khai, giờ thì đi ngủ thôi.
Nói rồi hắn nhắm mắt lại, chưa đến 10 phút, Hứa Lan Chu đã chìm sâu trong giấc ngủ.
Hiện tại chỉ còn Kỳ Bách Ngạn đứng bên mép giường, nó nhìn một loạt thao tác của Hứa Lan Chu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Kỳ Bách Ngạn nhìn một đống giấy tờ trải đầy trên nệm, còn có cả thông tin cá nhân của Hứa Lan Chu trên đây.
Nó hiếu kỳ lật xem.
Thời Xuyên, sinh ngày 19/11/1980, số điện thoại liên hệ 86xxxxxxxx, sống tại Bắc Kinh, thành phố A, khu L. Địa chỉ nhà XXXX.
/ Kỳ Bách Ngạn sinh ngày 27/09/1985 /
Kỳ Bách Ngạn âm thầm nhớ kỹ thông tin của Hứa Lan Chu.
Kỳ Bách Ngạn thu thập hết tất cả các giấy tờ trên giường, nó dọn dẹp thật gọn rồi bắt đầu chăm sóc cho Hứa Lan Chu.
Nó cởi vớ rồi đem nước ấm đến rửa chân cho Hứa Lan Chu sau đó lại dùng khăn bông lau khô,nhét Hứa Lan Chu vào ổ chăn ấm,xác định là đã đắp chăn đầy đủ cho hắn rồi thì nó mới chịu đi ngủ.
Một mình Kỳ Bách Ngạn thu dọn tất cả, xong việc, nó cũng chui vào ổ chăn mà Hứa Lan Chu đang nằm, một tay ôm lấy người đó mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Mới qua hai tuần thôi mà Hứa Lan Chu đã làm đủ thứ điều, thuê thư ký, thuê hơn hai mươi người giúp việc, thuê quản gia, điều tra lý lịch của nó rồi thuê người vào trộm lấy hồ sơ cá nhân của Kỳ Bách Ngạn về, chỉ cần là giấy tờ liên quan đến Kỳ Bách Ngạn, Hứa Lan Chu đều trộm về tất.
Hứa Lan Chu còn mua một tòa cao ốc, rồi lập ra một tập đoàn tiêu tiền chuyên thu mua các công ty, xí nghiệp nhỏ. Một loạt thành động của Hứa Lan Chu khiến nó hoa cả mắt.
Bên cạnh Hứa Lan Chu hiện đang có rất nhiều người tài giỏi, hắn phân phó mỗi người một công việc khác nhau nhầm tránh những công ty khác đè bẹp công ty mình, cũng tránh những xung đột không đáng có của "lãnh đạo" với "lãnh đạo", là một người rất khôn ngoan.
Hứa Lan Chu chỉ giữ lại cho bản thân hắn một người tài giỏi nhất để thu xếp tất cả mọi thứ của hắn và Kỳ Bách Ngạn, hắn quyết định giữ lại Hoa Bắc Thành, một con người ưu tú làm việc rất chính trực và trung thực.
Từ khi Hoa Bắc Thành đến, việc tiêu tiền của Hứa Lan Chu đỡ mệt mỏi thẳng ra, vì vậy hắn cũng nhàn hơn thẳng, nhưng có vài việc như là Hoa Bắc Thành thường xuyên đưa cả sấp giấy tờ cho hắn, bảo đấy là giấy tờ quan trọng cần phải có chữ ký của hắn mới có thể tiến hành.
Quả thật là mấy dự án đó rất quan trọng, nên cho dù Hứa Lan Chu có ký đến mỏi tay thì cũng không còn cách nào khác.
Mỗi tháng, hắn và những giám đốc công ty, xí nghiệp kia đều sẽ tập trung lại và họp một lần, và những cuộc họp khẩn cấp cũng có thể diễn ra nên hắn mong tất cả những người ở đây đều phải chuẩn bị tâm lý trước.
Cách vài ngày Hứa Lan Chu sẽ đột nhiên biến mất, Kỳ Bách Ngạn có từng hỏi Hoa Bắc Thành về việc Hứa Lan Chu lâu lâu lại dường như không thấy đâu. Hoa Bắc Thành đối với Kỳ Bách Ngạn cũng có chút thân quen, biết đối phương là người rất quan trọng của Thời Xuyên, hắn cũng không giấu giếm.
"Thời Tổng ngài ấy cứ lâu lâu lại về với nhà chính, cậu Kỳ không cần lo lắng, vài hôm ngài ấy lại về đây thôi."
Anh Xuyên còn có nhà chính sao? Sao nó không biết? Anh Xuyên không nói với nó.
"Vậy khi nào anh ấy về đây?"
Hoa Bắc Thành suy nghĩ một hồi rồi mới nói.
"Chắc khoảng là hai, ba ngày gì đó nữa, tuần trước ngài ấy cũng như vậy."
Vẻ mặt của Kỳ Bách Ngạn hơi xụ xuống, trông nó rất buồn.
"Có thể đưa tôi đến chỗ của anh ấy không?"
Thấy vẻ mặt của Kỳ Bách Ngạn vẻ rất buồn, anh cũng không nỡ, dù sao cũng là người quan trọng của chủ tịch, đưa người này đến nhà chính chắc cũng không có việc gì đâu.
"Được, để tôi chuẩn bị xe."
...
Các công ty nhỏ hắn thu mua có các dự án lớn nhỏ quan trọng khác nhau, chỉ là không đủ kinh phí để triển khai, nhưng từ khi Hứa Lan Chu thu mua lại chúng, các dự án lớn nhỏ đều có Hứa Lan Chu đập tiền vào.
Ở đây Hứa Lan Chu cũng có quy tắc riêng, trình tự công ty đều tính từ tập đoàn Thời Thị là lớn nhất. Sau khi bị Thời Thị thu mua, các công ty, xí nghiệp đó sẽ trở thành công ty, xí nghiệp nhỏ dưới trướng hắn.
Bên Thời Thị là chính, Hứa Lan Chu quản lý bên đấy, còn tất cả sẽ giao lại cho Hoa Bắc Thành quản lý.
Những người nào dám tiết lộ tin mật của tập đoàn Thời Thị ra thì sẽ bị Hứa Lan Chu xử đẹp. Nhưng họ cũng không ngu đến nổi sẽ tiết lộ các thông tin mật ra bên ngoài. Làm ở chỗ Hứa Lan Chu, bọn họ nhận được lương rất hậu hĩnh. Chỉ có thiểu năng mới đưa tin mật của tập đoàn cho bên phía khác.
Hứa Lan Chu thu mua nhiều công ty như vậy, chắc chắn đắc tội không dưới mười người, hắn cũng đã thuê cả vệ sĩ riêng, bảo vệ hắn 24/24. Tuy hắn rất mạnh, nhưng nếu hắn đánh người khác thì có thể sẽ khiến cho người đó phải vào viện, hơn hết hắn cũng sẽ mang tiếng, không bằng cứ để cho vệ sĩ can ngăn thì hơn.
Hứa Lan Chu suy tính, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ tới cái ngày kinh hoàng của Thời Xuyên rồi, rất may bổn đại gia đã tới, ông đây tới vẫn sớm hơn dự tính.