Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 67




Âm thanh gào thét của quái vật hòa lẫn cùng tiếng gió lọt vào tai Nguyễn Nhuyễn, lòng cô lập tức nguội lạnh, đôi chân không biết mệt mỏi cứ chạy nhanh về phía trước. Vì không chú ý cẩn thận, cô vấp phải cục đá trên đường rồi ngã lộn nhào, cú ngã xuống đất ấy khiến Nguyễn Nhuyễn rách cả da. Người cô vốn yếu ớt từ trước đến nay, nhưng giờ cũng không kịp để tâm nữa rồi, cô bèn nhanh chóng bò dậy.

Âm thanh phía sau ngày càng gần, lúc sắp tuyệt vọng, cô nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ. Ánh sáng chợt lóe lên, như thể tìm được hy vọng sống sót. Cô lo lắng tiến đến ấn chuông cửa, hỏi: “Có người không?”

Cót két, cửa sắt trong sân tự động mở ra. Nguyễn Nhuyễn thấy thế bèn chạy vào, vừa quay đầu nhìn thì cửa sắt đã khép lại, ngăn cách đám quái vật giương nanh múa vuốt ở bên ngoài cửa.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, qua quýt lau mồ hôi lấm tấm trên mặt mình. Cô không để ý cái tay dính đầy bụi đang lau gương mặt của mình, vậy nên khuôn mặt nhỏ bỗng trở nên dơ hơn, duy chỉ có đôi mắt đặc biệt sáng sủa.

Nghe thấy âm thanh cót két ở phía sau, Nguyễn Nhuyễn căng thẳng cả người, cảnh giác quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà màu trắng đang đẩy xe lăn đi ra, khóe môi cong lên rồi cất giọng chào hỏi.

“Cô à, cô có muốn vào nghỉ ngơi trước một chút không?”

Người đàn ông này có ngoại hình rất ưa nhìn. Đôi mắt thâm thúy đen kịt, sống mũi cao thẳng. Cái cổ thiên nga thon dài đẹp mắt, mái tóc lòa xòa trên trán cùng làn da mềm mịn, cả người lộ ra khí chất ôn hòa. Đó là một người đàn ông đẹp trai, nếp sống lại càng tinh tế hơn.

Quần áo sạch sẽ gọn gàng, gài nút chiếc áo khoác cẩn thận đến tận nút trên cùng. Gió thổi nhẹ một cái, quanh mũi thoang thoảng hương thơm của người đàn ông, như là mùi hoa sơn chi.

Cúi đầu nhìn lại mình, người đầy bụi đất, quần thì bị rách một chỗ do quẹt phải cành cây. Bởi vì phải chạy thoát thân nên cô đã làm mất một chiếc giày, một người đẹp trai như vậy, cô nhất định sẽ liếc mắt nhìn lần thứ hai nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy vô cùng cảnh giác.

Nửa năm trước virus zombie phát tác, nhanh chóng quét sạch cả nước. Nền an ninh cũng như cuộc sống yên bình bị phá vỡ, nơi đâu cũng thấy được địa ngục trần gian. Người bị nhiễm virus zombie sẽ mất hết lý trí, biến thành quái vật không có khả năng suy nghĩ, gặp người là cắn. Mà người bị cắn sẽ biến thành đồng loại của nó, rồi tiếp tục lặp đi lặp lại như thế.

Người sống thì nơm nớp lo sợ, vì mạng sống mà trốn đông trốn tây. Có một số người bị dồn vào bước đường cùng nên đã đánh thức được dị năng, để mang lại cho mình nhiều hy vọng hơn ở nơi mạt thế này. Nhưng phần lớn đều là người bình thường, mỗi khi đối mặt chỉ có thể chạy trốn.

Ở nơi tràn đầy tuyệt vọng như thế nào, mạt thế u ám, ít ai có thể sống một cách gọn gàng sạch sẽ như vậy được, dù là cường giả cũng sẽ có lúc chật vật không chịu nổi. Nhưng người đàn ông trước mặt lại an phận ở một góc, cứ như chưa phải chịu tàn phá gì cả.

“Không cần lo lắng. Hai chân của tôi tàn tật, không làm gì được cô.” Thẩm Ân thấy cô gái hơi lưỡng lự nên không vui, tốt bụng nói: “Cô bị thương rồi, trong phòng có chút đồ dùng chữa bệnh, có thể khử trùng.”

Một đám zombie vây quanh cửa sắt, cánh tay xuyên qua khe cửa, mặt mày dữ tợn quơ quơ. Nguyễn Nhuyễn thấy cả da đầu tê rần, cô cách xa cánh cửa một chút, nói với người đàn ông: “Cám ơn anh, làm phiền rồi.”

Thẩm Ân cười cười không nói gì, đẩy xe lăn đi vào trong phòng rồi lấy ra một cái hòm thuốc xách tay trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn trà, sau đó chỉ chỉ lên lầu: “Bên trên có phòng tắm, còn có chỗ giặt quần áo. Trên người cô dính bùn đất, nếu không tắm trước thì sao khử trùng vết thương được?”

Anh nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: “Sau khi virus zombie phát tác, bố mẹ và chị của tôi đều đã mất tích, vậy nên ở đây chỉ có mình tôi. Vì đi đứng bất tiện nên tôi vẫn luôn ở lầu một. Lầu hai không có ai, cô có thể tự lựa quần áo để thay, tất cả đều rất sạch sẽ.”

Căn nhà này có ba tầng, trong nhà có đầy đủ tất cả các loại đồ dùng thường ngày, còn có bình sứ, đồ vật trang trí chạm khắc, có thể nhìn ra trước khi mạt thế, điều kiện kinh tế của người ở nhà này không tồi.

Cả người đẫm mồ hôi, cơ thể cứ dinh dính, quần áo cũng rách tả tơi rồi, còn ngửi thấy vài mùi kỳ lạ nữa. Nguyễn Nhuyễn nhíu mày, cô thật sự rất muốn đi tắm trước: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Cô nhấc chân đi lên lầu hai, có hai căn phòng rất lớn trên đó, một phòng treo đầy quần áo bốn mùa, còn có một gian phòng là nhà kính trồng hoa. Đáng tiếc đã lâu hoa chưa được tưới nên tất cả đã chết khô.

Cô chọn một bộ đồ đơn giản và thuận tiện di chuyển trong phòng chứa quần áo, rồi bước vào phòng tắm. Cô đặt quần áo lên trên vách ngăn, cẩn thận kiểm tra phòng tắm, không chừa một ngóc ngách nào. Không phát hiện vật kỳ lạ gì nên cô thấy yên tâm hơn, mở máy nước nóng lên.

Vì sống sót mà chạy cả một ngày, hai chân của cô như bị chặt đứt vậy, cuối cùng cũng được tắm nước nóng, cơn mệt mỏi vơi đi rất nhiều. Cô hiện đang là sinh viên năm hai ngành Luật của trường đại học đứng đầu cả nước – đại học B. Vừa khai giảng học kỳ mới chưa được vài ngày thì thế giới đột nhiên trở nên như vậy. Cô bị bao vây ở trường học, mất liên lạc với người nhà.

Lúc một đám zombie tấn công vào đại học B, hai trong số người bạn cùng phòng của cô bị thương ở cánh tay, lập tức biến dị ngay tại chỗ. Còn có một người tên Ninh Duyệt chạy trốn cùng cô, trong lúc hỗn loạn các cô gặp phải một nhóm dị năng nhỏ. Thành viên nhóm đó thấy hai sinh viên nữ tay trói gà không chặt nên trong chốc lát thấy không nỡ, bọn họ dẫn các cô đi cùng.

Dù thiếu ăn nhưng mạng sống của cô vẫn được bảo đảm. Nguyễn Nhuyễn cho rằng mình có thể đi theo nhóm nhỏ này để tìm được bố mẹ, thế nhưng tình hình lại không thuận lợi như vậy.

Nhóm dị năng có bốn người, đều là nam, tuổi tác không lớn lắm, trông cỡ hai mươi bốn hai mươi lăm gì đó. Bởi vì trong nhóm không có cô gái nào nên lần này có đến hai người, mấy nam sinh đó đều tỏ thái độ khách khí. Đặc biệt là Nguyễn Nhuyễn xinh đẹp, lúc đó cô là hoa khôi của ngành nên càng được ưa thích.

Có lẽ vì đố kị, cảm thấy Nguyễn Nhuyễn cướp đi ánh nhìn của người khác, Ninh Duyệt sinh lòng bất mãn. Lúc bốn người kia chuyên tâm chống lại zombie, không có thời gian để xem các cô, Ninh Duyệt đã đẩy Nguyễn Nhuyễn ra. Hàng rào bảo vệ trên cầu treo đã hư từ lâu, Nguyễn Nhuyễn hoảng loạn không kịp chuẩn bị đã rơi xuống sông.

Âm thanh người rơi xuống nước khiến bốn người kia chú ý đến. Bọn họ có lòng muốn cứu người, đáng tiếc đám zombie xúm lại ngày càng đông, bọn họ không thể tiến lên đành bỏ lại Nguyễn Nhuyễn đang chìm dưới nước.

Cô bơi theo dòng chảy của sông rất lâu, không nhìn thấy bóng dáng zombie trên đường đi, lúc đó Nguyễn Nhuyễn đã kiệt sức mới bò lên bờ. Xung quanh không có lấy một bóng người, cô càng không tìm được phương hướng, bèn kiên trì đi theo đúng một phía. Vận khí không tốt mấy nên nửa đường đụng phải zombie, cô phải chạy hơn phân nửa thành phố mới đến được chỗ này.

Cô cũng không biết đây là nơi đâu, gần đó cũng không có những ngôi nhà khác, chỉ có một căn nhà độc lập, cứ như chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Không bị zombie tập kích, trong nhà ngăn nắp sạch sẽ như lúc ban đầu.

Cô không biết nước này có được cung cấp vô hạn không nên không dám xài nhiều. Cô gội đầu tắm vài ba phút rồi vội vàng đi ra ngay. Nguyễn Nhuyễn dùng khăn lông khô lau đi nước trên mái tóc của mình rồi sửa sang quần áo mặc trên người.

Cô khá ưng ý với bộ đồ dài này, có thể dễ dàng di chuyển chạy trốn. Nhưng mà kích cỡ hơi lớn một chút, ống tay áo cũng như ống quần đều hơi dài.

Cô xắn tay áo lên một lớp rồi chọn đôi giày thể thao trong cái tủ, đúng như dự đoán khá vừa chân. Nguyễn Nhuyễn soi gương chải tóc kỹ càng, sửa sang lại áo quần rồi đi xuống lầu.

Ngón tay cái có cái không nhẹ nhàng đặt trên tay cầm xe đẩy, nghe thấy âm thanh truyền tới từ cầu thang, Thẩm Ân nhìn sang. Động tác trên tay thoáng ngừng lại, anh cong môi khen: “Rất đẹp, nhưng quần áo hơi rộng một chút.”

Lời khen của anh rất thật lòng. Gương mặt còn vương nước của cô gái ửng hồng, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe trong suốt như thấy được đáy, cô vui vẻ mím đôi môi đỏ mọng của mình, lộ ra vẻ non nớt ngây thơ không rành thế sự. Dù cho có mặc bộ áo quần bình thường nhất cũng không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp của cô.

Trước đây có rất nhiều như thế đến nơi này, nhưng cô lại là người xinh đẹp nhất. Giống như con búp bê tinh xảo khiến người ta không nhịn được, ngứa tay muốn giấu đi. Cũng không biết có thể sống được bao lâu, nếu như bị biến thành zombie xấu xí gì đó thì ít nhiều cũng hơi đáng tiếc.

Hàng lông mi thật dài khẽ chớp, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, Thẩm Ân lấy bình cồn khử trùng trong hòm thuốc ra rồi đặt lên bàn trà, sau lại vẫy tay với cô gái: “Tôi thấy lòng bàn tay của cô bị rách ra, có rướm chút máu, dùng cồn này khử trùng đi để tránh nhiễm trùng.”

Nguyễn Nhuyễn đi đến, ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện người đàn ông. Cô rút hai cây bông gòn ra rồi vặn mở bình cồn. Bông gòn nhúng cồn đụng vào vết thương khiến cô đau nhói, bàn tay cô hơi run rẩy, không thể làm tiếp được.

“Hay là tôi giúp cô.” Thẩm Ân cất lời đúng lúc.

Anh lấy ra hai cây bông gòn nữa rồi nhúng vào cồn, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của cô. Trong lúc anh đang rủ mắt nhìn xuống dưới, cô gái nọ cắn môi không hề hé răng, bàn tay siết chặt vạt áo, khóe mắt đỏ lên.

Chậc, thật mong manh dễ vỡ.

Sau khi xử lý xong vết trầy ở lòng bàn tay, anh hỏi xem cô còn bị thương chỗ nào khác nữa không. Cô gái do dự xắn ống quần lên, lộ ra chỗ máu ứ đọng nơi đầu gối. Xanh xanh tím tím, còn sưng lên nữa.

“Làm sao vậy?” Thẩm Ân dùng rượu thuốc dịu dàng thoa lên vết máu ứ cho cô, mái tóc lộn xộn che đi ánh mắt, giọng nói vừa ôn tồn vừa nhẹ nhàng.

“A, đau.” Hai tay của Nguyễn Nhuyễn bụm miệng lại, cảm thấy hơi xấu hổ, bèn chầm chậm trả lời: “Lúc bị zombie đuổi theo tôi chạy quá nhanh nên ngã sấp xuống, đụng vào đầu gối. Nhưng mà vẫn nhặt được cái mạng, chút thương tích này không đáng vào đâu.”

Trong lời nói đầy ắp sự vui mừng vì cô đã may mắn sống sót.

Trong khoảnh khắc trầm mặc, động tác thoa thuốc của Thẩm Ân vẫn không dừng lại, anh tán gẫu hỏi: “Tình hình bên ngoài nghiêm trọng thế sao?”

“Rất nhiều nơi đã thất thủ, đâu đâu cũng đầy zombie vật vờ, thật sự rất nghiêm trọng. Anh, có phải anh chưa đi ra ngoài không?” Nguyễn Nhuyễn thuận miệng hỏi một câu, thấy ánh mắt người đàn ông bỗng ảm đạm đi, cô nhìn sang chân anh rồi lại mở miệng nói thêm: “Không được đi ra ngoài đâu đấy, ngoài đó rất nguy hiểm.”

Người đàn ông không để tâm việc cô lỡ lời, chỉ thờ ơ cười cười: “Đúng thật đã lâu tôi chưa ra ngoài nên không quá hiểu tình hình ngoài kia.”

Sau khi dọn rượu thuốc và hộp thuốc xong, Thẩm Ân đẩy xe lăn đến phòng bếp rửa tay, rồi mở tủ lạnh lấy ra một túi sườn đông lạnh, còn có mớ rau dưa, anh cười hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Buổi tối tôi nấu canh xương sườn và xào rau xanh, được chứ?”

“?!” Nhìn thấy cục xương sườn đông lạnh cứng ngắc kia, đôi mắt Nguyễn Nhuyễn sáng quắc lên, cứ như cô đã ngửi được mùi thơm của xương sườn rồi vậy. Khó khăn lắm mới rời mắt đi được, cô thốt ra câu từ chối: “Không cần ăn ngon vậy đâu, có bánh mì hay bánh bao gì đó là được rồi.”

Đồ đạc ở mạt thế vốn khan hiếm, thức ăn gì đó lại càng khan hiếm hơn. Có nhiều người vì để không bị chết đói mà bằng lòng lợi dụng người khác. Nguyễn Nhuyễn đã quen với việc ngày ngày gặm bánh bao, sớm đã quên đi hương vị của thịt từ lâu rồi. Lúc chợt nhìn thấy đống xương sườn này, sức dụ dỗ của nó thật sự quá lớn.

Mà người đàn ông này lại đồng ý chia sẻ với cô. Quả nhiên ít tiếp xúc với con người nên chẳng chút phòng bị gì với người lạ mà. Nguyễn Nhuyễn thay đổi cách nhìn về Thẩm Ân, gán cho anh cái mác đồ ngốc, sự chân thành trong ánh mắt ngày một rõ ràng: “Anh giữ lại đi. Bây giờ thức ăn quá quý hiếm, không tiết kiệm sẽ thiếu đấy.”

“Quý hiếm?” Thẩm Ân mím môi nở nụ cười, đặt xương sườn lên lò bếp: “Không cần tiết kiệm, trong nhà còn có mấy cái tủ lạnh, đồ đông lạnh trong đó rất nhiều. Nếu cô thích thì tôi sẽ nấu nhiều một chút.”

“Rau dưa được hái ở cái vườn rau xanh phía sau, không ăn hết sẽ héo mất. Ngoại trừ cải thìa còn có măng tây, cà, đậu đũa, rau xà lách, cô muốn ăn gì thì cứ tự mình đi hái.”

“…” Vẻ mặt của Nguyễn Nhuyễn vô cùng khiếp sợ, không cách nào dùng lời để hình dung được. Nơi đây quả là chốn thần tiên mà, được ăn được uống được vui chơi, không có dáng vẻ của mạt thế gì cả.

Bỗng nhiên cô cảm thấy thật chua xót, khẽ đưa mắt liếc nhìn người đàn ông đang rất ung dung, vẻ mặt lo lắng cọ cọ ngón tay của mình, âm thầm mong đợi cất giọng nói: “Cái đó, anh có thiếu đứa em nhỏ không? Ăn được ngủ được, tuyệt đối không để thừa cơm.”

Thẩm Ân trầm mặc rồi bật cười nói: “Hình như không thiếu.”

“À.” Vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn đầy vẻ mất mát.

Ở căn nhà nhỏ này được hai ba ngày, Nguyễn Nhuyễn đã dần trở nên thân thiết hơn với người đàn ông ôn tồn lịch sự này. Lúc biết anh tên Thẩm Ân, cô ngây người ra một hồi.

Trong tình huống nguyên tác, Thẩm Ân chết rất sớm. Anh không phải một đứa trẻ ra đời như bình thường mà được một cặp nhà khoa học thụ thai trong dụng cụ sinh nở.

Cặp vợ chồng nhà khoa học đó được hưởng nhiều tiếng tăm, nhưng lại sinh ra đứa con gái có sức khỏe không được tốt mấy. Ba ngày đầu cảm mạo nóng sốt, hơn phân nửa thời gian tháng đầu đều nằm trong bệnh viện. Bác sĩ nói cô bé này sống không lâu, bảo cặp đôi nhà khoa học đó chuẩn bị tinh thần sớm.

Nhưng bọn họ không tài nào chấp nhận được sự thật này, ấp ủ dự định làm một thực nghiệm kinh thiên động địa, cải tạo gen ở người, tìm cách kéo dài tuổi thọ. Mà Thẩm Ân chính là vật thí nghiệm lần này.

Nhưng cuối cùng thí nghiệm thất bại, Thẩm Ân sống không quá hai mươi lăm tuổi vì bị đem đi làm vật thí nghiệm, chết sớm hơn người chị gái được bác sĩ chẩn đoán là tuổi thọ ngắn đó tầm hai năm.

Nguyễn Nhuyễn vừa thấy thương xót cho người đàn ông này vừa cảm thấy kỳ lạ. Theo nguyên tác thì hình như chị của anh và cặp vợ chồng nhà khoa học đó vẫn còn sống rất tốt, sao lại mất tích rồi? Nhưng cô không hỏi Thẩm Ân chuyện này, dù sao bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, không tiện nói mấy chuyện đời tư bí mật như vậy.

Qua vài ngày bình an vô sợ nữa, bỗng có ai đó nhấn chuông cửa căn nhà nhỏ này. Nguyễn Nhuyễn ở trong phòng khách thò đầu ra xem, là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Hai người đó vừa gõ cửa vừa quay đầu nhìn, phía sau là một đám zombie đang kéo đến. Sắc mặt của hai người đó hoảng hốt đến mức dọa người, cô gái gấp gáp đến độ sắp bật khóc tại chỗ.

Thẩm Ân không có suy nghĩ bỏ hai người đang cùng đường tuyệt vọng ở bên ngoài. Một giây tiếp theo tiếng cửa sắt mở ra vang lên, đôi nam nữ trẻ tuổi nhanh chóng chạy vào. Bọn họ chạy thẳng một mạch đến phòng bên cạnh rồi đóng cánh cửa phòng khách lại thật mạnh, cả người run lẩy bẩy thở dốc.

Nhìn qua khung cửa sổ trong sân nhà, trông thấy bầy zombie bị cửa sắt ngăn lại nên không vào được, sự căng thẳng của cô gái dần vơi đi, đôi chân mềm nhũn đến mức muốn quỳ rạp xuống đất. May là cô ta ôm lấy eo của người đàn ông kia nên không làm ra hành động mất mặt nào.

Hai người vừa tránh được một kiếp nạn quay đầu lại, lúc này mới nhận ra bên trong phòng còn có người khác. Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Ân, ánh mắt của cô gái lóe lên tia kinh ngạc. Cô ta nhìn sang đùi của anh, người phụ nữ đó tưởng không ai nhìn thấy nên âm thầm bĩu môi, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường khó nhận ra.

Nguyễn Nhuyễn trông thấy hết thảy sự khinh thường đó, cô nhíu mày lại. Vì đang ở trước mặt Thẩm Ân nên không tiện nói gì, nhưng cô có ấn tượng không hề tốt chút nào với cô gái này.

“Hai người là chủ của ngôi nhà này sao? Vừa nãy tôi thực sự cảm ơn nhiều, không có mọi người thì chúng tôi đã bị zombie cắn rồi.” Người đàn ông kia tên Vương Toàn, khoảng ba mươi tuổi, trung thực, trông có vẻ rất thật thà chất phác.

Còn cô bạn gái tên Triệu Linh của anh ta rất trẻ trung, trông dáng vẻ như khoảng độ tuổi đôi mươi, cũng khá xinh đẹp. So với người bình thường thì cô ta khá thu hút, nhưng không cách nào sánh được ngoại hình mà ông trời ưu ái ban cho của Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Ân.

Trước khi mạt thế, Vương Toàn làm công việc bồi bàn. Lớn chừng đấy rồi mà không biết một chữ nào, ba mươi tuổi đầu nhưng cũng chỉ là kẻ vô lại. Bởi vì ngoại hình xấu xí cộng thêm việc không có tiền, anh ta đi xem mắt mấy lần nhưng không khi nào thành công.

Lúc anh ta cho rằng mình sẽ độc thân cả đời thì virus zombie bạo phát. May thay, anh ta thức tỉnh dị năng. Nhờ vào dị năng của mình anh ta sống sót được ở mạt thế, còn cứu được Triệu Linh khốn đốn vì bị zombie bao vây.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Triệu Linh không học tiếp mà làm má mì ở quán bar. Mọi thứ trong cuộc sống của cô ta đều rất thuận lợi, thời gian qua rất thoải mái. Lúc mạt thế, cô ta cũng theo được mấy người đàn ông nhưng đáng tiếc những tên đó không còn dùng được nữa, chưa bao lâu đã bị zombie cắn chết Cô ta liều mạng chạy trốn thì gặp được Vương Toàn.

Một người tìm kiếm sự che chở, một người muốn tìm phụ nữ. Hai người có cung có cầu, tự nhiên đi cùng nhau. Lần này bọn họ muốn đi đến siêu thị lấy chút đồ ăn, không ngờ lại bị zombie đuổi theo chạy xa như vậy, đến một vùng ngoại ô không có người dân nào sinh sống.

“Không cần khách khí, giúp đỡ nhau là điều nên làm.” Thẩm Ân đẩy xe lăn đến rót nước cho bọn họ, nói xin lỗi: “Trong nhà không có trà, xin lượng thứ.”

Nhiệt tình hiếu khách, thái độ tốt cứ như đang tiếp đãi bạn cũ của mình vậy.

Nguyễn Nhuyễn thầm cảm thán Thẩm Ân thật ngốc lần nữa. Không cảm nhận được sự ghét bỏ của bọn họ dành cho mình, mà còn chân thành đối đãi như vậy. Tính tình đơn thuần thế này, sợ là anh còn đếm tiền giúp kẻ bán mình luôn ấy chứ.

Sự đối đãi nhiệt tình này khiến Vương Toàn vừa mừng vừa lo, điều làm anh ta càng ngạc nhiên hơn ở phía cuối. Tên ngốc Thẩm Ân này không hiểu được đạo lý không nên để lộ việc mình giàu có ra bên ngoài, anh dùng thịt đông trong tủ lạnh để chiêu đãi đôi tình nhân, còn mời bọn họ đến vườn phía sau xem rau xanh nữa.

Càng thấy nhiều, ánh mắt của hai người đó càng sáng rực lên, nhìn căn nhà này với ánh mắt như đang nhìn núi vàng. Trực giác của Nguyễn Nhuyễn cảm thấy không tốt, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó, suốt quá trình cô đều nhìn chằm chằm hành động của hai người kia. Cũng may ngày đầu tiên bình an vô sự trôi qua, cô thư giãn đôi lông mày đang nhíu lại của mình một chút.

Cái chăn mềm mại như lông thiên nga, giường lớn êm ái, Triệu Linh phấn khởi cởi giày, dùng sức nhảy trên cái giường. Từ đó tới giờ cô ta chưa từng được như trên cái giường như thế này, mỗi một chỗ da thịt chạm vào đều mềm mại như bông vải. Cô ta bỗng nghĩ đến cái gì đó, bèn đi chân trần đến trước tủ áo quần trong phòng ngủ rồi mở ra.

Bên trong treo đầy các loại áo quần. Gần một nửa là sườn xám, váy dài, vẫn còn mác trên áo quần, vốn chưa từng được ai mặc qua. Cô ta chạm tay vào, chất liệu mềm mại. Sau đó Triệu Linh nhìn sang nhãn hiệu, hầu như món nào cũng hơn cả vạn, cô ta mua không nổi.

Cô ta ướm từng món vào người rồi soi gương, Triệu Linh yêu thích đến nỗi không rời tay được, món nào cũng thích cả. Cô ta ngâm nga hát hò, thuận tay kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, một đống dây chuyền đá quý, vòng tay phỉ thúy, vòng tay hột xoàn đập vào mắt. Cô ta ném áo quần trên tay lên giường, nâng niu châu báu bên trong đó, vẻ mặt kích động: “Phát tài rồi!”

“Đây là đồ của người ta, chúng ta đừng đụng lung tung.” Vương Toàn thấy ánh mắt bạn gái mình sáng rực, bèn khó xử khuyên răn một câu.

“Cái gì mà của người ta chứ, sẽ nhanh chóng trở thành đồ của chúng ta thôi.” Triệu Linh tức giận liếc nhìn anh ta, cười duyên nói: “Lẽ nào anh không muốn sao?”

“Nhiều thịt và đồ ăn như vậy, còn có vài món khác nữa, tiết kiệm một chút cũng đủ cho chúng ta ăn mấy tháng. Huống hồ những ngọc thạch châu báu này rất đáng giá đó, nếu như ngày nào đó mạt thế kết thúc, chúng ta sở hữu được những thứ này là phát tài rồi.”

“Em có ý gì?” Vương Toàn trừng mắt nhìn bạn gái, mơ hồ đoán ra ý nghĩ của cô ta.

“Chính là ý anh đang nghĩ đó.” Triệu Linh đi đến bên giường ôm lấy cổ của Vương Toàn, tiếp tục đầu độc nói: “Anh không muốn ăn, không muốn tiền, nhưng lẽ nào anh không muốn cô gái xinh đẹp kia sao?”

“Người đẹp như vậy cầu cũng khó gặp được, bỏ qua thôn này sẽ không còn nữa. Anh nghĩ đến dáng vẻ của cô ấy khi ở trong lòng anh đi, có phải cảm thấy cả người sục sôi không hả?”

Lòng bàn tay của Vương Toàn thấm đầy mồ hôi, máu nóng như sôi trào, anh ta nuốt nước bọt hai lần.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt này, Triệu Linh biết việc này sẽ mau thành thôi. Cô ta dùng tay vuốt ve trước ngực Vương Toàn, gia tăng hỏa lực nói tiếp: “Ở mạt thế này ai mà không muốn hưởng thụ sự vui vẻ chứ? Có cơ hội thì phải nắm chắc. Được anh nhìn trúng chính là phúc khí của cô ấy.”

Cạnh tranh với người cùng giới là quy luật trước giờ. Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn, Triệu Linh đã cảm thấy đố kị, không phải nhằm vào một người riêng biệt, mà là do cô ta chán ghét tất cả các cô gái xinh đẹp hơn mình.

Đặc biệt, cô gái này mang đến cảm giác đơn thuần trong trắng như trẻ con mà cô ta không có được, khiến cô ta vừa ngưỡng mộ vừa đố kị không thôi. Đứng trước mặt cô gái đó khiến cô ta trở nên thật dơ bẩn, dù là bề ngoài hay trong lòng.

Người ở mạt thế vốn nên giống cô ta mới đúng, đau khổ giãy dụa trong bóng đêm, vì để sống sót mà nương nhờ mọi tên đàn ông. Dựa vào đâu mà cô gái xinh đẹp đó lại là ngoại lệ được?

Suy nghĩ này của cô ta chẳng có chút đạo lý nào, nhưng Triệu Linh vẫn nghĩ như thế. Bản thân không dễ chịu nên muốn kéo người khác khó chịu cùng. Đẩy thống khổ sang cho người khác, như vậy bản thân cứ như được vui vẻ trong nỗi đau của người ta vậy.

Cô ta muốn phá hủy đồ tốt, không những vậy còn thèm thuồng tất cả những thứ vàng bạc trong căn phòng này, vậy nên cô ta cố gắng hết sức để thuyết phục Vương Toàn. Cô ta biết Vương Toàn nhất định sẽ đồng ý, bởi vì đây là gã đàn ông rất thô bỉ.

Bề ngoài trông anh ta rất mộc mạc chất phác, nhưng thật ra tâm địa vô cùng gian xảo. Lúc ăn cơm, cả con mắt của anh ta như dính vào người cô gái đó, dáng vẻ cứ như hận không thể ôm người đẹp vào lòng. Nhưng vì trong lòng cảm thấy xấu hổ bởi đạo đức nông cạn của mình, trong giây lát anh ta mới không có hành động gì. Nếu có người trợ giúp, hiệu quả sẽ rõ rệt ngay.

“Nhưng mà.” Quả nhiên Vương Toàn đã bị thuyết phục, nhưng anh ta vẫn còn chút do dự: “Chỉ hai chúng ta thôi liệu có nên chuyện không? Còn không biết cô gái đó với người đàn ông kia ra sao. Lỡ như bọn họ cũng có dị năng thì chẳng phải chúng ta sẽ tàn đời hay sao?”

“Không thể nào.” Triệu Linh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Tên đàn ông kia là một kẻ tàn phế, còn cô gái đó, chẳng lẽ anh không áp chế nổi? Nếu không yên tâm thì không phải chúng ta còn thuốc kích dục đó hay sao? Bỏ vào nước rồi cho bọn họ uống, đến lúc đó ai mà không dám nghe theo anh chứ?”

Nghe xong câu này, Vương Toàn thấy an tâm hơn nhiều. Anh ta nhìn người Triệu Linh, nụ cười có chút hèn mọn, Vương Toàn chậm rãi đưa tay xuống. Triệu Linh cả người dính đầy nước bọt cố nhịn cơn buồn nôn lại, nhắm chặt hai mắt để không nhìn tên đàn ông lớn tuổi đang vuốt ve trên người mình.

Chỉ một lát sau, căn phòng lầu ba vang lên âm thanh ưm ưm mập mờ. Cũng may hiệu quả cách âm của căn phòng tốt nên tiếng chưa truyền ra khỏi cửa.

Trong khoảnh khắc Vương Toàn đưa tay chạm vào người Triệu Linh kia, đúng lúc Thẩm Ân tắt đi camera giám sát trong căn phòng đó. Anh chậc chậc hai tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia u tối.

Lại là hai người tham lam dối trá, thật chẳng thú vị chút nào. Căn phòng tối đen như mực, ánh trăng chảy vào như nước. Người đàn ông với khuôn mặt anh tuấn ngã người về phía sau, tựa vào ghế ngồi, làn gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc lòa xòa trên trán anh. Đôi mắt người đàn ông đen láy, ngây người nhìn chằm chằm phòng ngủ ở lầu hai.

Trong video, cô gái xinh đẹp đang co mình trong ổ chăn, yên tĩnh nằm ngủ. Hình như cô mơ thấy gì đó nên liếm môi chép miệng.

Thẩm Ân thấp giọng bật cười, cảm thấy tâm trạng tồi tệ của mình tốt hơn đôi chút. Có lẽ cô gái này có cảm giác không an toàn nên đi ngủ không dám tắt đèn, nhưng như vậy lại khiến anh dễ dàng trông coi từng phút từng giây hơn.

Nhưng nghĩ đến đôi tình nhân kia, khóe môi của anh nhếch lên, lần đầu tiên nếm được tư vị tức giận.

Những thứ ở lầu ba đó đã bị người ta chạm vào, một đuốc đốt sạch sẽ được. Nhưng còn hai người kia, anh vốn muốn giữ lại chơi mấy ngày, nhưng bọn họ lại đánh chủ ý lên cô gái ấy. Tên đàn ông xấu xí đó mà muốn xứng đôi với thiên nga trắng sao?

Đúng là ngu ngốc!