Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 32




Thẩm Ân ngủ không sâu, chỉ cần nghe có chút tiếng động cũng tỉnh, đừng nói đến việc bị sức nặng của một người đè lên. Anh vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi hương dịu thoang thoảng, có thứ gì rất ấm áp và mềm mại bao phủ môi mình.

Trong nháy mắt, Thẩm Ân thoát ra khỏi trạng thái mê man. Anh đẩy người nằm trên ngực mình xuống giường theo bản năng. Nghe tiếng kêu “ui da” khẽ khàng, anh vội vàng ngồi dậy, nhấn công tắc bật đèn đầu giường lên.

Ánh đèn sáng rực rọi vào khiến cả phòng ngủ sáng rõ như ban ngày. Thẩm Ân mở mắt nhìn, nhanh chóng xác định người bị anh đẩy xuống giường, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên.

Người đang ngồi ngơ ngác trên đất kia khác xa tên biến thái quái dị trong suy nghĩ của anh. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trông dáng dấp thì có lẽ cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi. Nước da cô trắng nõn, bàn tay mềm mại như cỏ non, đôi mắt hạnh yêu kiều trong veo, cặp môi đầy đặn hơi chu ra, vòng eo nhỏ nhắn, mảnh khảnh. Cô xinh đẹp hơn tất cả những người con gái mà Thẩm Ân đã từng gặp trước đây.

Trước khi phá sản, Thẩm Ân cũng là một người đàn ông toàn thân không dưới trăm triệu, chỉ với ngần ấy thôi cũng đủ để con gái lũ lượt chạy theo sau lấy lòng rồi. Hơn nữa, anh không chỉ giàu có mà tướng mạo cũng rất xuất chúng. Quan trọng nhất là anh rất giữ mình, chưa từng vướng bê bối trêu hoa ghẹo nguyệt bao giờ. Người đàn ông hoàn mĩ, quý giá như vậy chính là người mà không biết bao nhiêu cô gái muốn được gả cho.

Khi ấy, có rất nhiều cô gái muốn lấy lòng anh, trèo lên giường của anh. Có kẻ muốn thu hút sự chú ý của anh bằng hình tượng đóa hoa trắng thuần khiết, vô hại, có kẻ lại muốn dụ dỗ anh bằng thân hình nóng bỏng, cũng có kẻ giả vờ vấp ngã, trật chân hay say rượu để ngã vào lòng anh.

Mặc dù Thẩm Ân chưa từng để ai lại gần mình quá đáng nhưng anh thực sự đã thấy rất nhiều loại phụ nữ khác nhau. Nói thật là anh chưa từng thấy ai phóng khoáng thoát tục, dám tiến thẳng đến hôn anh như thế này. Chưa kể, tuy rằng cô gái này mang gương mặt của một yêu tinh nhỏ quyến rũ người ta, nhưng trên mặt vẫn toát ra nét ngây thơ, đơn thuần, không chút giả dối.

Vừa non nớt lại hấp dẫn. Đây là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Ân với cô gái đột ngột xuất hiện trong phòng ngủ anh này. Giây tiếp theo, người đàn ông cau mày giơ tay nới lỏng cổ áo một cách tùy tiện, câu đầu tiên anh hỏi là: “Cô đã trưởng thành chưa?”

“Hả?” Thiếu nữ ngồi ngơ ngẩn trên đất đứng hình mất mấy giây mới chớp chớp mắt, xòe những ngón tay trắng nõn của mình ra đếm, mắt cười cong cong: “Tôi đã một trăm ba mươi hai tuổi rồi.”

Giọng nói vừa ngọt ngào lại mềm mại, trông dáng vẻ cũng ngoan ngoãn vô cùng. Chỉ tiếc rằng yêu tinh nhỏ này lại là một đứa ngốc.

“Cô vào đây kiểu gì? Nhà cô ở đâu?” Thẩm Ân xuống giường kiểm tra lại cánh cửa đã khóa cẩn thận, phát hiện nó vẫn trong trạng thái bị khóa trái như trước khi anh đi ngủ, không hề có dấu vết cạy mở nào.

Thế thì vấn đề lại xuất hiện rồi, cô gái này vào đây kiểu gì? Nhà anh ở tầng năm, mặc dù khu nhà cũ không lắp cửa sổ chống trộm nhưng tầng cao như vậy, trừ phi cô là người nhện, chứ không thì sao có thể leo tường vào đây được.

Thẩm Ân lần nữa nhìn thiếu nữ, ánh mắt không tự chủ nhìn kĩ thêm.

“Tôi ở đây mà, đây là nhà của tôi đó.” Thiếu nữ thật thà đáp lại. Thấy chân mày anh nhíu chặt hơn, thiếu nữ ngu ngơ nghịch ngón tay, chậm rãi giải thích: “Tôi là cỏ bốn lá tinh, vốn vẫn ở nhà anh đó.”

Nghe cô nói còn thấy giọng cô lộ vẻ tủi thân.

Cái gì vậy trời? Thẩm Ân nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm rồi không. Anh nghiêng đầu nhìn sang chậu cỏ bốn lá được đặt ở tủ đầu giường, quả nhiên chậu thì vẫn ở đó, nhưng cỏ bốn lá non xanh đã biến mất rồi.

“Mỗi thế thôi thì không đủ chứng minh lời của cô. Biết đâu cô cố tình nhổ cỏ bốn lá của tôi đi để nói láo thì sao.” Thẩm Ân từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục khoa học, dĩ nhiên sẽ không tin vào chuyện yêu ma quỷ quái. Dù rằng chuyện đang xảy ra cũng khá lạ lùng nhưng trực giác anh mách bảo rằng có thể giải thích bằng hiện tượng khoa học.

Thế là anh lại nói thêm: “Mắt thấy mới tin được. Nếu cô có thể biến về nguyên hình ngay trước mặt tôi rồi biến ngược lại thì tôi mới tin.”

Anh vừa nói dứt lời đã thấy cô gái nọ nghiêng nghiêng đầu về phía anh, vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Giây tiếp sau, ánh sáng xanh quấn quanh người cô, Thẩm Ân trợn tròn mắt nhìn cô gái xinh đẹp, lanh lợi đã hóa thành một nhánh cỏ bốn lá nằm trên đất. Một lúc sau, cô lại lần nữa biến về hình người, cong cong mắt cười nhìn anh.

Thẩm Ân có cảm giác thế giới quan của mình vừa bị giáng cho một đòn mạnh, anh im lặng không nói gì, ngồi trầm tư bên mép giường một lúc, sau đó tay phải ra sức véo đùi mình.

“A.” Đau. Tức là anh không nằm mơ, cỏ bốn lá anh trồng thành tinh thật rồi! Không phải nói sau khi ngâm nước không được phép thành tinh sao???”

“Trước khi ngâm nước tôi đã thành tinh rồi.” Dường như thiếu nữ có thể đọc được suy nghĩ trong lòng anh, cười ngọt ngào đáp.

Cô đã đến thế giới này hơn trăm năm rồi, từ lúc còn là một nhánh cỏ bốn lá thông thường đã vô cùng chắt chiu, hấp thụ linh khí của trời đất, mong sao sớm ngày thành người. Nhưng quá trình này thực sự quá dài, cô tốn không biết bao nhiêu thời gian mới có linh trí, lâu đến mức kí ức của cô đã dần phai mờ rồi, chỉ nhớ được đúng một chuyện.

Phải tìm ra người tên Thẩm Ân và đối xử tốt với anh.

Trước khi được đưa vào chợ hoa, Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn sống sâu trong núi, nơi không có người ở. Ở đó có nhân sâm tinh đã có linh trí, còn có một con chim khổng lồ chuyên ăn cây cỏ, cô đã rất nhiều lần suýt bị con chim đáng ghét ấy ăn mất.

Trong khoảng thời gian trăm năm này, cô đã chạy khắp núi non rộng lớn, hỏi rất nhiều yêu quái, nhưng vẫn không tìm ra người tên Thẩm Ân. May mà có bồ câu tinh thường xuyên bay ra bay vào núi đưa cô đến thế giới loài người, bảo rằng nơi này đông người, có lẽ sẽ có người cô muốn tìm.

Cỏ bốn lá tinh ngờ nghệch tin là thật, nên đã cắm rễ vào một bồn hoa, ngày ngày lắc lá nhìn dòng người đông đúc qua lại. Ngày nối ngày đi qua, ba bốn năm sau, cô bị người ta đào lên, đặt vào chung với những loại hoa cỏ khác.

Có người mua cô về rồi tặng lại cho người khác, cô nghe được tên của người đó là Thẩm Ân. Quanh quẩn bấy lâu cuối cùng Nguyễn Nhuyễn cũng tìm được cảm giác thân thuộc giữa chốn hồng trần này.

Có lẽ do linh trí xuất hiện quá muộn và cũng đã rời khỏi thế giới loài người quá lâu nên rất nhiều thứ từng học đã trở nên mơ hồ không rõ, khiến phản ứng của Nguyễn Nhuyễn khá chậm chạp. Cô ngồi ngơ ngẩn dưới đất một lúc lâu mới nhớ ra phải đứng lên.

Đây là lần thứ hai cô thành công biến thành hình người, lần đầu là ban ngày, khi không có người. Bởi thế nên cô vẫn chưa quen đi lại, cứ lắc lư lảo đảo y như trẻ con mới học đi. Rồi cô mất thăng bằng ngã lên đùi người đàn ông kia, cỏ bốn lá tinh mắt sáng rực, vịn vào tay anh, ngẩng đầu hôn anh.

Người đàn ông còn đang ngơ ngác thì đôi môi đỏ mọng đã ịn lên hai cánh môi mỏng của mình. Nụ hôn ấy không có dục vọng, chỉ là sự tiếp xúc rất đỗi bình thường.

Thẩm Ân đột nhiên tỉnh táo trở lại, gương mặt tuấn tú né sang một bên. Anh tóm vai thiếu nữ đẩy cô ra xa, rồi nhếch môi, nét mặt nghiêm túc: “Dù cô có là yêu tinh thì cũng không thể thân mật với một người đàn ông như vậy được. Nam nữ thụ thụ bất thân hiểu không?”

“Nhưng anh là Thẩm Ân mà.” Cỏ bốn lá tinh mở to hai mắt không hiểu.

Anh là Thẩm Ân chứ có phải người đàn ông nào khác đâu. Cô nhớ mình phải đối xử tốt với Thẩm Ân nên mới muốn trao cho anh sự may mắn của mình cho anh đó chứ. Thân là một nhánh cỏ bốn lá mang lại may mắn cho con người, cô có thể cảm nhận được vận khí trên người mỗi người là tốt hay xấu.

Mà Thẩm Ân lại bị vận đen ám vào người, nếu không có cô bên cạnh, chắc chắn sẽ xui xẻo đủ đường. Hơn nữa cô có thể nhìn ra, vận xui của Thẩm Ân không đến một cách tự nhiên mà là bị người ta động tay động chân, hút sạch vận may vốn có trên người anh.

Cô chỉ muốn dùng cách nhanh nhất giúp anh phá vỡ trận pháp, hút lấy vận may của kẻ kia mà thôi, nhưng có vẻ anh không vừa ý lắm thì phải. Nguyễn Nhuyễn ngây ngốc nghịch ngón tay, trong phút chốc rối bời không biết làm gì.

Thấy vẻ mặt u ám của cô, Thẩm Ân khẽ thở dài. Anh nghĩ có lẽ cô yêu tinh này chưa từng tiếp xúc với con người nên mới không hiểu chuyện chăn gối của trai gái lắm. Mà chuyện này cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, sau này có thể từ từ dạy.

Cái sau này thình lình xuất hiện trong đầu khiến Thẩm Ân ngây ra. Anh ngạc nhiên trước phòng tuyến tâm lí mạnh mẽ của mình, không chỉ có thể dễ dàng chấp nhận trên đời còn tồn tại một sinh vật có trí tuệ khác ngoài loài người, mà còn không hề ghét bỏ chuyện sống chung dưới một mái nhà với một yêu tinh nhỏ.

Nếu là trước kia chắc chắn Thẩm Ân sẽ khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại, anh chắc chắn bản thân chẳng sợ hãi chút nào mà còn thấy khá thích thú là đằng khác.

“Cô có định rời đi không?” Nghĩ một lúc, anh vẫn quyết định hỏi dò suy nghĩ của thiếu nữ.

Nguyễn Nhuyễn nghe thấy câu này lại tưởng anh muốn đuổi cô đi. Cỏ bốn lá tinh lập tức lắc đầu, cầm ngón tay anh ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói: “Anh đừng đuổi tôi đi, tôi dễ nuôi lắm.”

Bộ dạng đáng thương y như cún con sắp bị người ta vứt bỏ.

Thẩm Ân lập tức nhắm đôi mắt đã dần tối đi lại, lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã trong sáng trở lại. Anh lạnh lùng rút ngón tay mình lại, hờ hững đáp: “Bây giờ biến về nguyên hình và vào trong chậu đi. Không có sự cho phép của tôi không được xuất hiện.”

“Được.” Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu, biến trở lại thành một nhánh cỏ bốn lá cắm vào đất.

Không có sự hấp dẫn của mùi hương thoang thoảng kia, Thẩm Ân chậm rãi thở hắt ra, bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh là một người đàn ông bình thường, đứng trước một yêu tinh nhỏ duyên dáng như vậy sao có thể chẳng có chút phản ứng nào được. Nhất là yêu tinh nhỏ kia còn không biết điều mà hôn anh, ngoan ngoãn ngồi bên chân anh, nhìn anh chằm chằm.

Phụt, phòng ngủ lần nữa chìm vào bóng tối. Giờ đã là một hai giờ đêm, nhưng Thẩm Ân nằm trên giường không sao chợp mắt được. Anh lăn qua lộn lại, cố nhìn ra sắc đêm đen như mực ngoài cửa sổ mãi đến khi trời hửng sáng.

Cứ lăn lộn mãi không sao ngủ được, sang đến hôm sau, khi tỉnh dậy, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Thẩm Ân rửa mặt bằng nước lạnh, nấu một tô mì ăn sáng. Lúc trước, khi bận rộn công việc, phần lớn thời gian anh đều gọi đồ ăn ngoài hoặc ăn luôn ở ngoài, rất ít khi đích thân vào bếp.

Thế nhưng, tài nghệ nấu nướng của anh cũng không tệ lắm, tuy không so được với đầu bếp của các khách sạn cao cấp năm sao, song vẫn khá hơn người bình thường một chút. Hiện giờ nhàn rỗi rồi, anh càng có thêm nhiều cơ hội vào bếp.

Mì anh dùng chỉ là mì sợi bình thường, mua ba bốn tệ trong siêu thị. Tuy nhiên sau khi nấu xong vớt ra, thêm vào mấy lát măng tây, nêm chút gia vị, cuối cùng rưới một thìa dầu ớt với vừng lên, trông vẻ ngoài món ăn vô cùng hấp dẫn.

Sau khi trộn đều, mùi thơm bay lên, Thẩm Ân còn chưa kịp ăn miếng nào, vừa ngẩng lên nhìn đã thấy người ngồi đối diện trên bàn đang đỏ mắt mong đợi nhìn bát mì trên tay anh.

“… Không phải đã bảo lúc không gọi thì cô đừng xuất hiện hay sao?” Ngoài miệng nói vậy, nhưng anh vẫn mềm lòng đẩy bát mì cạnh mình sang hỏi: “Yêu tinh như các cô cũng ăn được đồ của con người à?”

Nguyễn Nhuyễn mừng ra mặt, mắt sáng rực lên, phồng má nói: “Tôi ăn được! Ngon lắm.”

“Vậy cái túi mì ăn liền kia cũng là cô nấu ăn mất à?”

Nói đến đây, cô thiếu nữ đang vùi đầu ăn mì hơi chột dạ, cô cắn đũa đảo mắt nói: “Bởi vì thơm lắm nên tôi mới không nhịn được. Lần sau nhất định tôi sẽ không ăn vụng nữa, anh đừng giận.”

Vừa nói cô vừa định dùng bàn tay nhỏ bé tóm lấy ngón tay người đàn ông nhưng lại bị từ chối. Thẩm Ân phát hiện cách lấy lòng khi mắc lỗi của yêu tinh nhỏ này khá đặc biệt, thích cầm ngón tay anh lắc lư như thể đang làm nũng. Anh không ghét nhưng vẫn phải để thiếu nữ này hiểu rõ nam nữ thụ thụ bất thân.

“Ngồi im, không được ưỡn ẹo.” Thấy thiếu nữ ngoan ngoãn học dáng ngồi như học sinh tiểu học, anh cong môi cười rồi lại nghiêm mặt nói: “Sau này không được tùy tiện nắm tay đàn ông, ai cũng không được.”

“Nắm tay anh cũng không được à?” Thiếu nữ chu môi, không hiểu.

“…” Hỏi câu này như thể anh không phải đàn ông vậy. Thẩm Ân nghiêm túc từ chối: “Không được.”

“Được thôi.” Nguyễn Nhuyễn có chút tiếc nuối, cô còn nghĩ rằng có thể thông qua cách tiếp xúc thân thể để nhanh chóng xua đi vận xui của Thẩm Ân, nhưng bây giờ xem ra lại khiến cho tiến độ chậm lại rồi. Cũng may không phải là chuyện gì lớn, chỉ cần cô còn ở bên cạnh Thẩm Ân, vậy thì may mắn vốn dĩ là của anh sẽ có thể trở lại, nhưng phải cần một chút thời gian.

Nhìn cô gái ngoan ngoãn ăn mì, Thẩm Ân cũng không nói gì thêm, tự mình vào bếp làm thêm một bát. Sau khi ăn xong, cô gái rất tự giác biến trở lại thành cây cỏ bốn lá. Nghe nói thực vật cần được phơi nắng, mặc dù không biết thực vật đã thành tinh có còn cần hay không, nhưng Thẩm Ân vẫn ôm chậu hoa đặt lên ban công.

Cỏ bốn lá xanh biếc vươn mình thoải mái trong nắng, vui vẻ đến nỗi khẽ rung lá vài cái. Dường như có thể cảm nhận được sự vui vẻ của tiểu yêu tinh, nên Thẩm Ân cũng cười theo, ngay cả những chuyện bị tích tụ trong lòng mấy ngày nay cũng đều hóa thành hư không.

Tâm tình tốt, thì tự nhiên suy nghĩ cũng sẽ có sự thay đổi. Nếu như nhà họ Dụ vẫn cắn chặt anh không buông, những doanh nghiệp khác cũng không chịu tiếp nhận anh, vậy thì anh cũng sẽ không lo lắng nữa, nhất định anh sẽ tìm được một công việc ổn định khác. Chi bằng bỏ ra chút thời gian để làm mấy mấy cái chương trình hoặc là trò chơi nhỏ khác, cho dù doanh nghiệp trong nước không công nhận, thì anh vẫn có thể bán cho nước ngoài.

Chỉ cần có đầy đủ các kiến thức về công nghệ thì không sợ không kiếm được tiền.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Ân lập tức ổn định trở lại. Ánh mắt hướng đến chậu hoa bằng nhựa màu trắng kia, đột nhiên lại cảm thấy có chút không vừa mắt, trong đầu bỗng có dự định khi nào ra ngoài thì sẽ mua cái tốt hơn một chút.

Kể từ khi ăn bữa sáng hôm đó, mỗi ngày khi vừa đến giờ ăn, sẽ luôn có một cô gái ngồi thẳng lưng trên chiếc bàn nhỏ, trong mắt chứa đầy khát vọng chờ được ăn, nấu cái gì thì ăn cái đó, không hề kén ăn một chút xíu nào. Ăn xong thì trở thành cỏ bốn lá, chạy đến ban công phơi nắng, nếu như anh không gọi cô, ngoại trừ giờ cơm ra thì đều không thấy được bóng người.

Quả thực anh có yêu cầu là không được xuất hiện trước mặt anh khi chưa được cho phép, nhưng Thẩm Ân luôn cảm thấy có chút khó chịu, có lẽ là vì trong căn phòng này chỉ có một mình anh nên quá lạnh lẽo, vẫn nên có thêm một chút khí người, cho dù chỉ là ngồi một bên không nói lời nào.

Mím môi, chàng trai đi vào phòng tắm thay một bộ quần áo để chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó thì đi đến ban công chọt chọt vào cỏ bốn lá: “Muốn đi ra ngoài không, tôi dẫn cô đi mua một ít đồ.”

“Thật sao?” Ánh sáng màu xanh hiện lên, bên ban công trống rỗng bỗng xuất hiện một cô gái. Cô cong mày muốn kéo góc áo của Thẩm Ân, nhưng bàn tay vừa giơ đến một nửa lại rụt trở về, gảy gảy móng tay: “Anh muốn dẫn tôi ra ngoài sao?”

“Không muốn đi thì thôi.” Đuôi lông mày của Thẩm Ân nhếch lên, xụ mặt muốn đổi ý.

“Muốn đi mà!” Nguyễn Nhuyễn bất thình lình chạy đến bên cạnh cửa, biết điều hỏi: “Đi ngay bây giờ sao?”

“Quần áo của cô…” Quần áo cô đang mặc trên người có chút giống với quần áo cổ trang hay xuất hiện trong phim truyền hình, chỉ là kiểu dáng trông đơn giản nhẹ nhàng hơn một chút. Váy dài màu xanh biếc với chiếc đai thắt lưng màu trắng, mang theo đôi giày cũng màu trắng, tóc đen như thác thì dùng một sợi dây buộc lên.

Đẹp thì đẹp, nhưng không hợp với trang phục hiện đại lắm. Bình thường mặc ở nhà thì không sao, nhưng nếu mặc cái này ra ngoài thì không thích hợp lắm.

“Cô không thể đổi quần áo trên người sao? Đổi thành bộ giống với bộ trên người tôi này.” Thẩm Ân đề nghị nói.

Cô gái lắc đầu với vẻ mặt vô cùng ngây thơ, có chút ngượng ngùng: “Chỉ học được mỗi phép biến hóa đã mất hơn trăm năm, vậy nên những phép thuật khác khó quá, tôi không học được.”

“Vậy quần áo trên người cô là?”

“Trên người của mỗi yêu tinh quái khi biến hóa đều sẽ có quần áo để che, cũng không thể trần truồng được. Nhưng mà, có yêu tinh chỉ có mấy cái lá cây che đi những vị trí quan trọng, có yêu tinh còn mặc áo khoác lông chim nữa. Khi tôi ở trong núi, còn nhìn thấy yêu tinh nhân sâm kia chỉ mặc một cái yếm màu đỏ chạy khắp ngọn núi nữa.”

“…”

Thẩm Ân cam chịu số phận, lục lọi tủ quần áo của mình, sau đó lại phát hiện quần áo của anh to quá, cô nhóc yêu tinh này mặc không được. Vất vả lắm mới tìm được một bộ vận động dưới tầng hầm, vậy nên lập tức ném lên đầu cô gái: “Thay cái này đi.”

Lấy quần áo trên đầu xuống, Nguyễn Nhuyễn gật đầu, đứng tại chỗ bắt đầu cởi đai thắt lưng của mình ra, nhìn thấy huyệt Thái Dương của Thẩm Ân không ngừng nhảy lên, anh lập tức che mắt rồi xoay người, sau đó cửa phòng ngủ bị đóng “rầm” lại.

Để lại cô gái với vẻ mặt ngây thơ đang ôm quần áo, cô ngẩn người một hồi, sau đó mới từ từ tiếp tục thay đồ.

Hóa ra thay quần áo phải đóng cửa, lần sau cô sẽ chú ý.

Dẫn theo cô gái nhỏ mặc đồ giống như trộm của người lớn, nên trên đường đi đến trung tâm thương mại, Thẩm Ân đã thu hút không ít ánh mắt. Không chỉ là vì quần áo cô gái mặc trên người có chút kỳ quái, mà còn bởi vì giá trị nhan sắc của hai người rất cao, chỉ việc đi trên đường thôi cũng có sự thu hút quá lớn rồi. Ngay cả những người tìm kiếm ngôi sao ngẫu nhiên đi ngang qua cũng đến đưa danh thiếp, hy vọng bọn họ suy nghĩ có muốn ra mắt hay không.

Vốn chỉ muốn mang cô gái này ra ngoài chọn một cái chậu hoa mà cô thích, nhưng bây giờ nhìn lại, anh còn phải mua cho cô hai bộ quần áo nữa. Hai người đến trung tâm thương mại mới xây xong, chỉ vừa bắt đầu buôn bán gần đây. Bên trong không chỉ có bán quần áo, còn có thiết bị điện dùng trong nhà, đồ đạc bán tuy có chút hỗn tạp, nhưng cũng khá đầy đủ.

Đi dạo được mấy cửa hàng thời trang nữ khá đẹp, chọn được một chiếc váy ngắn, hai cái áo làm bằng vải bông ngắn tay, hai bộ váy dài, còn mua thêm hai cái áo sơ mi dài tay và một cái quần bò, Sau khi thời điểm nóng nhất năm trôi qua thì trời sẽ trở lạnh, nên dùng để mặc vào thời điểm đó. Đi ngang qua tiệm giày, mua một đôi giày xăng-đan đế mềm kiểu mới và một đôi giày thể thao.

Xách bao lớn bao nhỏ trên tay, Thẩm Ân vẫn còn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Khi nhìn thấy cửa hàng bán đồ lót, anh trầm mặc một chút, đẩy cô gái còn đang đắm chìm trong vui vẻ vì được đi dạo trong trung tâm thương mại kia vào trong, mặt không chút thay đổi nói với nhân viên của cửa hàng: “Chọn cho cô ấy mấy món thích hợp.”

Dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Phía trên, phía dưới đều lấy.”

“Vâng ạ.” Thái độ của chị gái phục vụ rất tốt, không tốn nhiều thời gian đã giới thiệu được vài bộ áo lót và quần lót bán chạy, có độ thoải mái cao.

Thẩm Ân không thèm nhìn, trực tiếp trả tiền, chỉ mấy bộ quần áo, đồ dùng hàng ngày và giày mà đã tiêu hết khoảng hai ngàn hơn, gần ba ngàn tệ. Đối với một người hiện đang thiếu tiền như Thẩm Ân mà nói thì tuyệt đối không phải là một con số nhỏ, Nhưng anh không hề đau lòng chút nào, chân mày cũng không hề nhíu lại một cái.

Khiến cho người không có khái niệm gì về tiền như Nguyễn Nhuyễn càng không cần phải phiền não về chuyện tiền bạc. Nhìn món đồ gì trong trung tâm thương mại đều cảm thấy mới lạ, cho dù không mua thì cũng phải chạy vào xem một chút.

Sau khi dạo hết tất cả các nơi một vòng, khi đi đến tầng cuối cùng đối diện cửa lớn, thì phát hiện bên cạnh có đặt một cái bàn nhỏ, có nhân viên công tác chuyên môn ngồi ở bên kia phát tờ rơi. Còn dựng thẳng một tấm bảng quảng cáo, trên đó viết khai trương đại hạ giá, chỉ cần mua từ ba trăm tệ trở lên thì có thể đổi được một tấm phiếu rút thăm trúng thưởng, bảy giờ tối sẽ mở thưởng.

Giải nhất một người: Người thắng sẽ được tặng bộ ba món đồ điện là tủ lạnh, máy giặt quần áo và điều hòa của thương hiệu nổi tiếng.

Giải nhì ba người: Người thắng sẽ được tặng một chiếc xe đạp leo núi.

Giải ba sáu người: Người thắng sẽ được tặng phiếu mua sắm một trăm năm mươi tệ của trung tâm thương mại.

Nhìn lướt qua nội dung hiển thị trên bảng quảng cáo, Thẩm Ân đang muốn nhấc chân đi thì Nguyễn Nhuyễn đã vội vàng kéo anh lại, lấy ra một tấm phiếu nhỏ từ trong bao lớn bao nhỏ đã mua kia, lộc cộc đi đến chỗ nhân viên công tác đổi một tấm phiếu rút thăm trúng thưởng.

“Đa số mấy loại hoạt động này đều là giả.” Thẩm Ân không chút lưu tình tạt cho cô gái đang vô cùng hứng thứ một gáo nước lạnh: “Hoạt động này của bọn họ sẽ được duy trì liên tục trong sáu ngày, cho dù là thật, thì chắc chắn số người có được tấm phiếu rút thăm này sẽ rất nhiều, cô cảm thấy tỉ lệ trúng giải sẽ cao sao?”

Hơn nữa, những buổi rút thăm trúng thưởng có quy mô lớn như thế này thì đều sẽ âm thầm động tay động chân, cuối cùng người có thể nhận được phần thưởng đều là nhân viên nội bộ do nhà buôn bán sắp xếp, khách hàng bình thường làm sao có thể trúng thưởng chứ?

Đối với mấy cái trò lừa bịp dắt mũi này, Thẩm Ân đã sớm nhìn thấu, không cần phải ở chỗ này lãng phí thời gian. Nhưng người cầm được phiếu rút thăm như Nguyễn Nhuyễn lại không nghĩ như vậy, cô đã lập kế hoạch xong rồi, chờ ăn cơm tối xong thì nhất định sẽ kéo Thẩm Ân tới đây.

Rút thăm trúng thưởng trực tiếp chắc chắn sẽ vui lắm, còn có thể tiện đường thưởng thức cảnh đêm, cô cảm thấy ánh sáng của hàng vạn ngôi nhà được thắp lên đều rất đẹp.

Thấy cô gái không phản bác tiếng nào, Thẩm Ân nghĩ rằng cô đã nghe lọt lời anh nói. Không nghĩ tới là khoảng sáu giờ, cô nhóc yêu tinh đã mở to mắt đi theo sau lưng anh, ngay cả khi anh đi WC cũng đứng ở cửa đợi anh.

Anh bó tay muốn quỳ lại cái tinh thần không nản chí này, Thẩm Ân bị mài mòn đến nỗi chẳng buồn tức giận, đành phải dẫn người đi. Đi được hơn nửa tiếng đồng hồ, còn chưa vào được cửa lớn của trung tâm thương mại, từ xa đã thấy được có rất nhiều người đang đứng dưới ánh đèn sáng rực rỡ, ngay cả cửa cũng có một đám đông đang chen lấn, có người còn cầm theo cái ghế nhỏ, cầm cây quạt nhỏ trong tay quạt quạt mấy cái đến xem náo nhiệt.

Tóm lại, người đông nghìn nghịt, khiến cho người khác nhìn cũng phải cảm thán.

“Nhiều người vậy sao?” Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, vô thức níu góc áo của chàng trai, sợ một hồi nữa sẽ bị ép đến nỗi xẹp lép.

Lần này Thẩm Ân không hất tay cô ra, vô cùng hiếm thấy, anh hề hề cười một tiếng: “Không phải muốn đến đây sao? Cô lui về phía sau làm gì?”

“Nhiều người quá, nóng.” Yêu tinh cỏ bốn lá nhỏ giọng đáp.

Rõ ràng là vì nhìn thấy nhiều người như vậy mới thích ứng không được, còn kiếm cớ nói nóng. Thật là, ngay cả nói dối cũng không biết, ánh mắt cũng rất mơ hồ.

Có lẽ yêu tinh vẫn cần có mặt mũi, vậy nên Thẩm Ân cũng rất thân thiện, không vạch trần lời nói dối vụng về này của cô, ngược lại còn hỏi: “Nếu không thì tôi đi vào, cô chờ ở chỗ này nhé?”

Tay nhỏ mềm mại nắm lấy ngón tay út của chàng trai, cô gái ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, đối diện với đôi mắt thâm thúy của chàng trai, cô nhẹ nhàng quơ quơ tay: “Anh dắt tôi, chúng ta cùng đi có được không?”

“…” Thẩm Ân còn đang nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của lời đề nghị này thì đã đúng bảy giờ, người vây quanh ở cửa lớn của của hàng cũng đã chen vào.

Rút thăm trúng thưởng đã chính thức bắt đầu rồi.

Vừa nghe tiếng micro của chủ trì vang lên, Nguyễn Nhuyễn lập tức trở nên luống cuống, không đợi chàng trai trả lời đã kéo anh chen vào phía bên trong đám người, vất vả lắm mới chiếm được một góc xó xỉnh ở đại sảnh.

“Đầu tiên chúng ta sẽ mở giải ba, mọi người chuẩn bị xong chưa?” Nam chủ trì nói mấy câu, bầu không khí ở hiện trường lập tức bị kéo theo, tiếng hét chói tai vang ở bên tai.

“Bây giờ sẽ rút giải nhì!”

Mỗi lần người chủ trì đọc lên một mã số, Nguyễn Nhuyễn đều vểnh tai lên nghe. Nhưng cộng cả giải ba và giải nhì lại thì đã có tổng cộng chín phần thưởng, cả chín cái đều có người nhận nhưng cô lại không nằm trong số đó, nói không thất vọng là giả.

“Thời điểm thú vị nhất đã đến rồi, cuối cùng sẽ là giải nhất của chúng ta, tặng ba món thiết bị điện! Mọi người có mong đợi hay không?” Nam chủ trì hướng micro xuống khán giả ở phía dưới, không ngoài dự liệu mà nghe được hai chữ rõ to.

“Thời khắc quan trọng như vậy, chúng ta sẽ mời ngẫu nhiên một vị khán giả lên, để cho người đó rút dãy số trúng giải nhất ngày hôm nay của chúng ta nhé.”

Người chủ trì chỉ một ngón tay xuống sân khấu: “Đúng, chính là cô gái mặc chiếc áo liền thân màu vàng nhạt ở trong góc đấy. Không cần nhìn đâu, là cô đấy, mời cô bước lên sân khấu.”

Đón nhận ánh mắt của mọi người, Nguyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng được mời lên sân khấu.

“Tiếp theo, xin mời người trước mặt rút một tấm phiếu, chỉ được rút một tấm thôi nhé, tấm phiếu có dãy số đã rút ra kia chính là tấm phiếu trúng giải nhất của ngày hôm nay. Đừng căng thẳng, chúng ta cùng nhau nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng nào.”

Dưới sự chỉ dẫn của người chủ trì, Nguyễn Nhuyễn đưa tay vào thùng, rút ra một tấm phiếu, bản thân không hề nhìn mã số, trực tiếp giao cho người chủ trì.

“Được rồi, cảm ơn này vị khán giả này.”

Sau khi xác định rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, Nguyễn Nhuyễn chậm rãi xuống sân khấu, còn chưa kịp chen đến bên cạnh Thẩm Ân thì chợt nghe người chủ trì cao giọng tuyên bố dãy số đã trúng giải thưởng lớn kia: “QX2020825!”

Con số này có chút quen quen, Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng thầm thì.

Còn Thẩm Ân đang cầm tấm phiếu trên tay thì đồng tử đột nhiên co rút lại. Anh kiểm tra dãy số trên tấm phiếu thêm một lần nữa, quả thật là giống hệt với số người chủ trì đọc, ngay cả con số trước mặt cũng đều giống nhau.

“…” Thẩm Ân từ trước đến bây giờ đều vô cùng xui xẻo, nay lại trở nên trầm mặc.