↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Đến khi Cẩm Nguyệt tỉnh dậy đã là 5 giờ sáng ngày hôm sau, lúc này cô đang nằm trên giường của mình. Ký ức ở phòng học cùng với Tống Thần bỗng dưng ùa về, gương mặt Cẩm Nguyệt ửng đỏ, cô hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi dậy.
Là cậu ấy đưa cô về sao...
Cơ thể không hề có cảm giác dính nhớp, chắc là đã được tắm rửa sạch sẽ. Lúc cô đứng dậy, cảm giác đau nhức quen thuộc bất ngờ đánh úp, Cẩm Nguyệt cảm thấy hai cái lỗ nhỏ bên dưới không được ổn cho lắm, cô che trán thở dài, sau đó chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.
Tống Thần quả thật là một người lý trí, cậu không hề để lại dấu vết gì trên mặt và cổ cô, nhưng những nơi bị quần áo che khuất, tất cả đều thảm không nỡ nhìn.
Cẩm Nguyệt nhìn cơ thể mình mà khoé môi méo xệch, cô nghĩ rằng bản thân cần phải rèn luyện thêm định lực. Nghĩ đến ngày hôm qua, cô cứ như vậy mà trầm luân trong tình dục, không biết xấu hổ cầu xin Tống Thần chịch mình, thật là...
Ghê tởm hơn chính là việc Tống Thần dám lừa cô, bảo rằng muốn luyện tập là vì thẹn thùng! Thời điểm làm cô cũng không thấy cậu ta thẹn thùng chút nào!!
Khi nghĩ đến Cố Bân và Lâm Tử Phong, Cẩm Nguyệt lại thấy đau đầu. Cô cần phải giải thích với hai người kia chuyện gì đã xảy ra...
Mấy người này tại sao ai cũng thích làm chuyện ấy với cô vậy!! Tuy rằng vô cùng thoải mái... Cẩm Nguyệt như đi vào cõi thần tiên nghĩ.
Đột nhiên, Cẩm Nguyệt như nhớ tới chuyện gì đó, cô vội vàng vươn tay. Lòng bàn tay để ở trước mặt, theo dòng suy nghĩ của Cẩm Nguyệt, một vòng sáng vàng nổi lên trên lòng bàn tay.
Ánh sáng vàng bên trong vòng sáng loé lên, nhưng cũng không phải toàn bộ chiếc vòng đều phát ra ánh sáng. Có một đoạn nhỏ vẫn còn là màu đen ảm đạm, không có ánh sáng vàng phát ra.
Đây là đồ vật đã đi theo cô qua 3000 thế giới, vòng sáng này đại biểu cho việc Cẩm Nguyệt thể ngộ* đạt hạn mức cao nhất ở thế giới này. Nếu toàn bộ vòng sáng đều tỏa ra ánh vàng, tức có nghĩa Cẩm Nguyệt sắp phải rời khỏi nơi đây.
Năng lực của người ở trên thượng giới sẽ bị chi phối mạnh yếu theo từng thế giới nhỏ, đây là điều cần thiết để duy trì sự ổn định, vậy nên thế giới nhỏ sẽ không bởi vì lực lượng cường đại của cô mà bị phá vỡ thế cân bằng.
Vòng sáng này chính là một đồ vật định chế, nếu toàn bộ chiếc vòng đều loé sáng, đồng nghĩa với nhiệm vụ ở thế giới này đã được hoàn thành. Một khi khế ước được giải trừ thì bắt buộc phải rời đi, nếu cứ tiếp tục ở lại không tránh được việc thế giới bị sụp đổ.
Cho nên vòng sáng còn có một cái tác dụng đó là mang theo Cẩm Nguyệt chuyển dời đến tiếp theo cái yêu cầu đi thể ngộ thế giới.
Ngoại trừ cho biết tiến độ của nhiệm vụ, ngoài ra còn có tác dụng dịch chuyển Cẩm Nguyệt đến thế giới khác sau khi đã thể ngộ hết ở thế giới này.
Mặt khác, vòng sáng còn có công năng lưu trữ đồ vật.
Cẩm Nguyệt cũng không hay dùng vòng sáng, lâu lâu chỉ mở ra xem tiến độ thế nào mà thôi. Đây là lần đầu tiên từ sau khi đi vào thế giới này cô gọi vòng sáng ra.
Nhìn vòng sáng đã loé lên hơn phân nửa, Cẩm Nguyệt biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc, thì ra cô đã thể ngộ được nhiều như thế.
Có lẽ bởi vì sắp phải rời khỏi thế giới này, Cẩm Nguyệt định giữ lại một ít đồ làm quà lưu niệm, cho nên cô hay ném vào trong một ít đồ thượng vàng hạ cám. Nào là trà sữa trân châu, mì ăn liền, Coca Cola, rồi cả sách giáo khoa cứng nhắc, di động, nói chung thấy cái gì lạ lạ là ném vô hết. Đương nhiên đây là của chuyện sau này.
Cẩm Nguyệt thu hồi vòng sáng, sau khi rửa mặt xong thì chậm rãi xuống lầu, lúc này cô nhìn thấy ba người đang ngồi ở phòng ăn.
......
Chắc là cô không cần phải giải thích đâu nhỉ.
Thật là khắp chốn mừng vui.
Trong lòng Cẩm Nguyệt oán giận, khi ngồi đối mặt với ba người kia trên bàn ăn, cô cảm thấy có chút đau đầu. Không khí hiện tại vô cùng quỷ dị, cho nên cô vẫn quyết định tự mình giải thích một chút.
"Chuyện đó..."
"Nguyệt Nguyệt ăn cơm trước đã, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện riêng sau." Cố Bân cắt ngang.
Cẩm Nguyệt nghẹn họng, cảm thấy bản thân đuối lý cho nên cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Chờ tới lúc ăn xong, cô bị Cố Bân kéo vào trong phòng. Nhìn thấy gương mặt âm trầm nhưng có vẻ không nóng giận lắm của người đàn ông, Cẩm Nguyệt ngoan ngoãn kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Cố Bân cũng không có phản ứng gì nhiều, giống như đã biết rõ mọi chuyện, lúc ăn sáng ba người bọn họ chắc đã nói chuyện cùng nhau rồi.
Thái độ của Tống Thần đối với Cẩm Nguyệt vô cùng kiên định, ra vẻ nhất định phải có được cô.
Tống Thần cũng chủ động nói rõ, Cẩm Nguyệt chỉ thuộc về một mình cậu hay là thuộc về cả ba là do Cố Bân và Lâm Tử Phong quyết định. Cuối cùng, bọn họ đánh nhau một trận, hai đánh một, Tống Thần thảm bại.
Nhưng điều đó cũng khiến hai người cảm nhận được thái độ quyết tâm và tính cách của đối phương, dám trực tiếp khiêu khích cả hai như vậy, cho đi có thua cũng khiến người ta bội phục. Tống Thần xem như thông qua vòng đầu xét duyệt của Cố Bân và Lâm Tử Phong một cách mạo hiểm.
Cố Bân ôm cô gái vẻ mặt tràn đầy biết lỗi vào trong lòng ngực, quyến luyến ngửi mùi hương dễ chịu trên người thiếu nữ, âm thanh yêu chiều bất đắc dĩ vang lên bên tai Cẩm Nguyệt, "Bọn anh đã nói chuyện với Tống Thần rồi, Nguyệt Nguyệt không cần phải lo lắng. Bọn anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện, Nguyệt Nguyệt chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh bọn anh là đủ rồi."
Cẩm Nguyệt không biết nói gì mới đúng, chỉ biết ôm lấy người đàn ông trước mặt, cọ cọ trong lòng anh.
Hai người thân mật với nhau một hồi thì Lâm Tử Phong đi vào, hắn trực tiếp xoa rối mái tóc của Cẩm Nguyệt, sau đó ôm cô vào lòng, biểu đạt thái độ bất mãn của bản thân.
Hắn cắn vành tai của thiếu nữ, nguy hiểm nói; "Hiện tại Nguyệt Nguyệt có phải nên giải thích với anh không?"
Cẩm Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh giải thích lại một lần với Lâm Tử Phong. Hắn lập tức không biết xấu hổ đặt ra điều kiện, nào là khi hắn muốn thì cô phải cho hắn làm, nào là muốn ở riêng với cô mấy ngày,...
Cẩm Nguyệt bị Lâm Tử Phong bắt được nhược điểm chỉ biết cúi đầu thở dài đồng ý.
Rốt cuộc cũng trấn an được hai người bên này, Tống Thần trực tiếp dắt cô đi đến trường học.
Trên đường đến trường, Cẩm Nguyệt cực kì oán giận, còn Tống Thần thì lại vô cùng vui vẻ. Cậu bị đánh đến mức bụng đau, vui lòng khoe với Cẩm Nguyệt, "Tớ nói rồi, tớ sẽ giải quyết tốt mọi chuyện."
Cẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Tống Thần một cái, cánh tay đột nhiên sờ lên bụng cậu, nhìn thấy nam sinh hít một ngụm khí lạnh, gật gật cái đầu nhỏ nói: "Ừm, giải quyết hay lắm."
Không nghĩ đến Tống Thần lại cười một cách ngây ngô, hai bên thái dương Cẩm Nguyệt nhảy lên, "Lớp trưởng đại nhân, cậu cười cái gì hả?"
Tống Thần khóe môi cong cong, "Cậu đang lo lắng cho tôi."
Cẩm Nguyệt lập tức cãi lại, "Không có."
"Cậu chính là lo lắng cho tôi."
"Tớ không có!"
"Ha ha." Tâm tình Tống Thần vô cùng tốt, cảm giác người trong lòng thuộc về mình hệt như đang nằm mơ. Tuy đáng tiếc không thể độc chiếm cô, nhưng khi nhìn thấy hai người đàn ông kia, cậu cũng biết cô không có khả năng thuộc về riêng cậu.
Thậm chí, cậu còn biết ở trường học này, vẫn còn một người nữa như hổ rình mồi.
"Haiz, công chúa nhỏ được nhiều người yêu thích như vậy, rất muốn nhốt cậu lại, không để người khác nhìn thấy."
Cẩm Nguyệt hoảng sợ nhìn Tống Thần bỗng dưng nói ra lời kịch biến thái kinh điển, phía sau lưng chợt lạnh, yên lặng cách xa cậu ba bước.
Hôm nay là ngày diễn xuất chính thức, cũng may mặc dù buổi sáng chậm trễ lâu như vậy nhưng vẫn không đến muộn. Vở kịch nói được tiến hành cực kì thuận lợi, cảnh vương tử và công chúa hôn môi vô cùng hoàn mỹ. Người xem cảm thấy bọn họ mượn góc diễn rất đẹp, cảm giác như bọn họ đang thật sự hôn nhau, nhưng mấy người đứng trên sân khấu ai nấy cũng đều kinh ngạc.
Vở kịch thành công viên mãn dưới sự vỗ tay hoan hô của khán giả bên dưới, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong sự vui sướng cho nên cũng không để ý đến sự kinh ngạc của những người phía trên.
Sau sự kiện ngắn ngủi đó, không khí học tập khẩn trương lại quay về, Tống Thần và Cẩm Nguyệt lúc này lại dính nhau như hình với bóng, mọi người đều cho rằng hai người này chính là một đôi, Chung Cảnh bên kia cũng vì điều này mà bị kích thích.
Cẩm Nguyệt cảm thấy ánh mắt của thầy Chung khi nhìn cô bỗng dưng trở nên kì lạ, điều này khiến sống lưng Cẩm Nguyệt phát lạnh. Không phải là cảm giác ác ý hay chán ghét, mà là cảm giác giống như bị dã thú theo dõi.
Hiện tại, khi cô nhìn thấy Chung Cảnh thì hận không thể trốn đi thật xa.
Đó là bản năng khi cảm nhận được nguy hiểm.
Trên thực tế, dù sao hắn cũng là chủ nhiệm lớp, cô dù muốn trốn cũng không thể trốn.
Mỗi lần Chung Cảnh giúp cô học thêm môn toán, Cẩm Nguyệt luôn có cảm giác áp lực như bị núi đè, giống như chỉ cần cô không cẩn thận làm sai là đối phương có cơ hội nuốt cô vào bụng.
Trong lòng Cẩm Nguyệt khóc không ra nước mắt, cho dù cô không hiểu biết nhiều, nhưng khi nhìn thấy Chung Cảnh lộ ra ánh mắt hệt như ba người đàn ông kia, Cẩm Nguyệt không muốn biết cũng phải biết ý tưởng không an phận kia của Chung Cảnh.
Nhưng nhưng nhưng... Tình yêu thầy trò là không được nha a a a a!!!
Tống Thần yên lặng thu hết mọi chuyện vào trong đáy mắt, sau đó dốc hết sức lực bảo vệ thiếu nữ, nhưng vẫn có lúc cậu không thể bận tâm đến được.
Ví dụ như, cậu bị cử đi tham gia thi đấu.
Đối với chuyện Tống Thần phải đi thi đấu trong thời gian ngắn, Cẩm Nguyệt mạnh mẽ níu kéo không muốn cậu đi. Gần đây thầy Chung rất đáng sợ, cô không muốn ở lại một mình đâu!!!
Tống Thần vô cùng vui vẻ khi thấy cô ỷ lại mình, nhưng cậu cũng không còn cách nào, chỉ đành nhắc nhở thiếu nữ nhất định phải cẩn thận.
Trước khi rời đi cậu cũng đi tìm Chung Cảnh một chuyến để cảnh cáo, nhưng sau khi gặp được Chung Cảnh, hai người họ dường như đạt thành một hiệp nghị nào đó. Tống Thần vô cùng yên tâm rời đi, đồng thời cũng nói với Cẩm Nguyệt, thầy Chung rất thích cậu, sẽ không tổn thương đến cậu đâu, sau đó điên cuồng muốn Cẩm Nguyệt một đêm mới rời đi.
Cẩm Nguyệt chỉ muốn nói, "WTF!!!"