Xuyên Nhanh Phản Diện Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 7





Yến Chử không tức giận, ai bảo cố chủ làm người quá thất bại chứ.

Họ đều là thanh niên trí thức như nhau, người ta thì ra đồng làm việc mệt nhọc đến chết đi sống lại, một mình hắn lại giả bệnh và ở trong phòng lười biếng, trong lòng người bình thường đều sẽ không thoải mái.

Bên cạnh đó, theo ký ức mà Yến Chử đang nắm giữ, khẩu phần ăn của thanh niên trí thức được gộp chung, mỗi bữa ăn cũng đều ăn cùng nhau.

Lúc bấy giờ, lương thực được phân chia dựa trên điểm công tác, thời gian cố chủ ra đồng làm việc ít nên tất nhiên điểm công tác cũng ít ỏi.

Phần lương thực phân cho hắn, một người trẻ tuổi như hắn chắc chắn ăn không đủ no.


Còn không phải là bởi vì những thanh niên trí thức khác “da mặt mỏng”, ngượng ngùng nói với hắn, để hắn chiếm phần lợi sao.

Đừng nói là âm dương quái khí mắng thầm, cho dù có giáp mặt chỉ vào mũi mà mắng, Yến Chử cũng không có cách nào tức giận.“Trần Quân, em cũng bớt nói vài câu đi!”.Lâm Thanh Sơn là anh cả, tất nhiên phải đứng ra điều tiết mâu thuẫn.

Anh ta vỗ vỗ bả vai của thanh niên trí thức vừa mới nói chuyện, lại quan tâm hỏi han Yến Chử: “Chiều nay lúc làm việc em nhớ cẩn thận một chút, nếu có chỗ nào không thoải mái thì phải lập tức nói với bọn anh”.Anh ta lớn hơn Yến Chử 6 tuổi, trong suy nghĩ của anh ta, Yến Chử chẳng qua là chưa thích nghi được với cuộc sống nông thôn, thời gian lâu dần, Yến Chử tự nhiên sẽ thay đổi.

Hôm nay, Yến Chử chủ động đề nghị muốn ra đồng làm việc, càng chứng minh cái nhìn của Lâm Thanh Sơn.

Chuyện này khiến cho người anh cả thích lo lắng này khỏi phải nói là hạnh phúc đến nhường nào.Yến Chử giúp mọi người mang chén đũa đến, anh cúi đầu.

Cố chủ vẫn luôn oán trời trách đất, thực ra là có lẽ hắn đã bao bọc bản thân quá chặt chẽ, bỏ mặc tất cả những ý tốt dành cho hắn ở bên ngoài lớp áo giáp.Bữa cơm trưa tương đối đơn giản, cháo khoai lang, bắp cải luộc, ngoài ra cũng chỉ có một đĩa dưa muối còn thừa lại từ Tết nguyên đán năm ngoái.

Yến Chử cũng không cảm thấy ăn không quen, anh biết rõ, đây là thức ăn mà anh phải tiếp tục ăn trong một khoảng thời gian dài sau đó.

Còn đối với những thanh niên trí thức khác đã làm ruộng lâu năm, họ cũng chẳng quan tâm bày trí món ăn có đẹp hay không, ngồm ngoàm nhét đầy một miệng cháo và thức ăn.Cơm nước xong, mọi người nằm trên kháng một lúc.

Khi loa phóng thanh của đại đội vang lên, họ lại tiếp tục đi làm.Hôm nay Lâm Quảng Quốc luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng ông lại không thể nói rõ là rốt cuộc chỗ nào không đúng.“Ba, ba có khát hay không, con rót trà cho ba nha”.Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cuối cùng Lâm Quảng Quốc cũng cẩn thận nghĩ ra chỗ nào không đúng.

Cả một buổi chiều nay, con gái bảo bối của ông đã mang nước đến cho ông hơn chục lần.


Ông bảo sao hôm nay ông cứ chạy ra nhà xí, thì ra là do uống quá nhiều nước.Vào mùa đông, chân tay dễ bị nhiễm lạnh.

Nhà ai có điều kiện dùng cốc tráng men đều quen với việc bảo mấy đứa trẻ trong nhà không đi làm mang ấm nước đến rót nước ấm vào, uống vào ấm bao tử, khuông uống thì có thể dùng sưởi ấm tay chân.

Lâm Đinh Đinh là đứa trẻ rảnh rỗi nhất ở nhà họ Lâm, nước ấm của ba và mấy anh trai là do cô thỉnh thoảng mang đến.

Ngày thường cô chỉ đi ba bốn chuyến trong một buổi chiều là đủ, nhưng số lần Lâm Đinh Đinh đến hôm nay rõ ràng là có hơi vượt chỉ tiêu.“Cái con nhỏ này, mày xem ba mày là trâu chắc!”.Lâm Quảng Quốc không đành lòng từ chối ý tốt của con gái, ông uống hết phần nước còn lại trong cốc, đang chờ con gái lại tiếp tục rót đầy nước cho ông.

Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện con gái đang cầm phích nước nóng, còn đôi mắt thì không biết đang nhìn về nơi nào.

Ông nhìn theo tầm mắt của Lâm Đinh Đinh, thấy một chàng trai trẻ nổi bật giữa đám đông mặc dù anh ta đang làm việc với một cái cuốc trên cánh đồng.

À ừ, hoàn toàn hiểu ra rồi!Con gái hướng ra ngoài, đứa con gái này của ông đang lấy ba ruột làm cái cớ để đến nhìn người trong mộng.


Ông “hừ” một tiếng đầy bất mãn, còn không phải là có ngoại hình ưa nhìn thôi sao.

Lúc còn trẻ, ông cũng là “hot-boy” của đội III, không biết có bao nhiêu cô bé thích ông đâu.

Nhưng đứa bé Yến Chử kia hình như hơi khác khác ngày xưa nhỏ, xuống ruộng lâu như vậy, cũng không thấy nó lên bờ ruộng nghỉ ngơi chốc lát.

Mặc dù động tác cuốc đất còn chưa thành thạo, nhưng mỗi nhát đều dùng sức, không hề lười biếng chút nào.“Được rồi, về nhà đi! Ba mày và anh mày đều uống nước no căng rồi, lát nữa không cần ra ruộng đưa nước nữa”.

Lâm Quảng Quốc lầm bầm nói với con gái..