Xuyên Nhanh Phản Diện Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 14





Trí nhớ của cố chủ cũng không có quá nhiều ký ức về cha ruột.

Nhưng Yến Chử nghĩ, chỉ là mấy phong thư đơn giản đã có thể làm cho một người vốn dĩ phải chết có hy vọng sống lại, có lẽ cố chủ là một người rất quan trọng đối với ông ấy.

Đáng tiếc, đời trước cho đến khi chết đi ông ấy cũng không có cơ hội gặp lại đứa con trai này dù chỉ là một lần."Yến Chử, đang làm gì vậy, vui vẻ tới ngốc rồi hả?".Lâm Thanh Sơn bên cạnh đẩy Yến Chử một cái.

Bây giờ đúng là lúc phải đến nhà gái để rước dâu, không thể chậm trễ giờ lành.

Yến Chử hồi phục tinh thần, tạm thời không quan tâm 300 điểm kia nữa.

Anh dẫn đầu nhóm thanh niên trí thức và hàng xóm, cười cười nói nói chạy về phía Lâm gia.Bởi vì người lớn trong nhà Yến Chử đều ở thành phố xa xôi, hôn lễ trong ngoài đều do người nhà họ Lâm xử lý.

Trong thôn cũng có không ít người đàm tiếu, cảm thấy ngoài mặt là Lâm gia gả con gái, nhưng trên thực tế là không khác gì kén rể, dùng tiền mua một đứa con rể dâng tới cửa.


Những lời này không dễ nghe, Hoàng Như Hoa thật sự đau đầu với những bà tám lắm miệng đó.

Trong thâm tâm bà rõ ràng một người đàn ông bình thường phải có lòng tự trọng.

Người hiểu đạo lý trước những lời đàm tiếu này, sẽ không “giận chó đánh mèo” lên con dâu.

Nhưng nếu gặp phải người lòng dạ hiểm độc, nghe thấy mấy lời này, còn chẳng phải là sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con dâu và nhà mẹ đẻ con dâu sao? Người kém cỏi nhưng kiêu ngạo trên đời này rất nhiều, người mưu sâu kế hiểm sẽ ghi hận ở trong lòng, chờ ngày nào đó hắn chiếm thế thượng phong, anh sẽ đẹp mặt với hắn.Tính tình của Hoàng Như Hoa chính là dễ suy nghĩ nhiều, nhưng mà bà lo lắng không phải là không có lý.

May mắn là Yến Chử cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa, thật ra những gì người trong thôn và một nhóm thanh niên trí thức nói cũng đúng.

Bây giờ Yến Chử đúng là “ăn cơm nhuyễn”*, việc làm là do chú vợ sắp xếp, nhà ở là nhà cũ lúc trước của nhà vợ, sính lễ chỉ có một chiếc đồng hồ Omega mà cố chủ mang trước kia.

Mà cũng chỉ là làm cảnh, đến lúc đó vẫn sẽ được trả lại làm của hồi môn cho Lâm Đinh Đinh.(*Ăn cơm nhuyễn - 吃软饭 : đàn ông sống dựa vào vợ hoặc bạn gái của anh ta.)Yến Chử nghe được những lời đồn đại đó, anh hoàn toàn không có ý tức giận gì cả.

Ngược lại càng lúc càng cảm thấy vợ mình thật tốt, cha vợ và mẹ vợ rộng lượng hào phóng, chuyện anh có thể làm chính là đối xử với họ tốt hơn.

Thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Một ngày nào đó, những người khác sẽ biết ba mẹ vợ gả Đinh Đinh cho anh là lời hay lỗ.*****"Có nghe nói kỳ thi tuyển sinh đại học đã được khôi phục chưa?".*(*Kỳ thi tuyển sinh đại học bị tạm ngưng vào năm 1966 khi Phong trào Cách mạng Văn hóa của Mao Trạch Đông diễn ra trên toàn quốc.

Sinh viên được huy động tham gia vào cuộc cách mạng, nên việc học chính quy bị tạm dừng.

Từ năm 1968, hàng triệu thanh niên được đưa về nông thôn để được "nông dân" giáo dục lại.

Khoảng đầu những năm 1970, các trường đại học và cao đẳng bắt đầu tuyển sinh trở lại, chủ yếu từ tầng lớp công nhân, nông dân và quân nhân, và họ được đề cử chủ yếu dựa vào tư cách chính trị tốt hơn là thi tuyển công khai.)Tháng 10 năm 1977, tin tức chấn động hàng đầu truyền khắp những thôn làng lân cận.


Tin tức do người trong huyện mang đến, dường như trong cùng một ngày, những thanh niên trí thức nhận được tin tức đều phát điên lên.

Không có bất kỳ thanh niên trí thức nào không hy vọng được trở về thành phố, kể cả những thanh niên trí thức đã cưới vợ sinh con ở nông thôn.

Đối với bọn họ mà nói, trở về thành phố dường như đã trở thành chấp niệm.

Người thân của bọn họ ở trong thành phố, ước mơ của bọn cũng ở trong thành phố.

So với nông thôn cằn cỗi, lao động nặng nề, rõ ràng là sinh hoạt nhẹ nhàng và cuộc sống tử tế ở thành phố mới là lối sống quen thuộc của bọn họ.Lâm Quảng Quốc nhìn cánh đồng vốn được phân chia cho thanh niên trí thức kia, hôm nay lại không có một bóng người.

Ông cầm tẩu thuốc trên tay, phì phèo khói thuốc, nếp nhăn trên trán thật sâu, vẻ mặt u sầu.“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”.Hai ngày nay Hoàng Như Hoa luôn không thể vui được, lau bàn một lần, lại lau sàn một lần, chỉ cần nghỉ tay là bà lại đau đầu."Đương gia, ông nói xem thằng bé Yến Chử kia…".

Con gái đã lấy chồng được hơn nửa năm, ngoài chuyện chưa có con cái ra thì dường như chẳng có chỗ nào là không hài lòng.

Thậm chí có thể nói là đang ở trong phúc, những người lúc trước đàm tiếu sau lưng con gái bà, bây giờ có ai là không hâm mộ con gái bà đâu.Yến Chử là người chồng có tinh thần trách nhiệm và biết chăm sóc vợ.

Bây giờ anh dạy ở trường tiểu học xã sáu ngày trong tuần, buổi tối về nhà sẽ giúp đỡ vợ nấu nước nấu cơm.


Đàn ông trong thôn có ai sẽ giúp vợ làm những chuyện này.

Những ngày Lâm Đinh Đinh có kinh nguyệt, Yến Chử đều không cho cô chạm vào nước lạnh, ngay cả áo lót bên trong cũng do anh giặt giúp cô.

Thu nhập trong gia đình càng không cần phải nhắc nhở.

Yến Chử dạy bậc tiểu học, mỗi tháng được trả lương là hai mươi đồng tiền.

Tiền vào tay còn chưa kịp nóng, đã giao hết toàn bộ cho vợ.

Anh không hút thuốc lá, không uống rượu, không đánh vợ.

Vào những buổi chiều hè, người ta còn bắt gặp đôi vợ chồng trẻ đi dạo hóng mát ở bờ sông hoặc chân núi, thỉnh thoảng còn nhìn thấy trong tay Lâm Đinh Đinh đang ôm một bó hoa dại xinh đẹp, hỏi ai đã hái chúng? Còn không phải là Yến Chử đặc biệt làm vui lòng vợ sao..