Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 275




Ba ngày thi đại học kết thúc, ngày hôm đó giáo viên trường học tổ chức chấm điểm, cãi cọ ồn ào cả một buổi tối, có người vui mừng có người buồn rầu. A Ngư thuộc về nhóm người vui mừng đó, với thành tích này, nguyện vọng đầu coi như nắm chắc trong tay.

Ngày hôm sau A Ngư mới thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, Diệp Hoằng Dương đặc biệt đến huyện thành bê đồ giúp cô, giữa chừng muốn nói lại thôi.

A Ngư cười hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Hoằng Dương gãi gãi đầu, anh ấy không phải là người giỏi che dấu, bị dăm ba câu của A Ngư xoay một vòng, bèn ấp a ấp úng nói ra.

A Ngư nhếch khóe miệng lên: “Đánh trả, cũng khá thông minh đấy.”

Diệp Hoằng Dương sầu lo sắp chết rồi: “Em còn cười được, miệng của những bà tám đó có thể thổi bay một lớp da người.”

“Vậy tránh xa bọn họ ra.” A Ngư cười tủm tỉm nói, kỳ thi đại học kết thúc, cũng xác định được Diệp Hinh Ngọc chính là kẻ hại nguyên thân, đã đến lúc phải báo thù rồi. Lúc đó mọi chuyện bị vạch trần sẽ rất xấu hổ, người trong thôn lại lắm mồm, việc thay đổi nơi ở của nhà họ Diệp có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức. Hơn nữa hoàn cảnh sinh hoạt ở nông thôn thật sự khiến cô khá chật vật, có thể sống tốt hơn vì cái gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ.

Diệp Hoằng Dương sửng sốt.

A Ngư: “Đi huyện thành hoặc dứt khoát tới thành phố mở cửa hàng, mọi người cũng đỡ phải đi qua đi lại.”

Diệp Hoằng Dương chết lặng: “Tới thành phố?” Chưa từng nghĩ đến.

A Ngư để cho anh ấy nghĩ cẩn thận một chút, hai tháng này nhà họ Diệp đã kiếm được một khoản tiền, cũng đủ mở một cửa hàng mặt tiền, thực đơn trong tay cô cũng có thể chèo chống được một cửa hàng. Hơn nữa ngoài thực đơn ra thì cô còn có phương thuốc. Đối với A Ngư mà nói, việc kiếm tiền cũng không khó.

Diệp Hoằng Dương bị A Ngư tẩy não cả đoạn đường, cả hai trở về nhà, cảm thấy tới thành phố mở cửa hàng mọi người sẽ rất vui. Nhưng vừa vào cửa, đối mặt với vẻ mặt u sầu của cha mẹ thì ngay lập tức trở về nguyên hình, lại nhớ tới chuyện phiền lòng trong nhà.

Đương sự A Ngư là người thoải mái nhất trong cả gia đình, để bừa hành lý khắp nhà: “Con đi một chuyến đến thôn nhà họ Tống.”

Mười con mắt của năm người đồng loạt nhìn qua.

A Ngư cười cười: “Không tìm chị ấy rồi nói một cách rõ ràng, chị ấy sẽ cho rằng con chột dạ.”

Lời đồn không có tác dụng với người khôn ngoan, nhưng người khôn ngoan thì lại rất ít. Cho dù một số người biết rõ rằng những lời đó không đáng tin, nhưng xuất phát từ tâm lý xem trò hay và không coi đó là chuyện lớn, cũng sẽ bàn tán say sưa. Đặc biệt là lời đồn đại chị gái chỉ trích em gái ruột dụ dỗ anh rể bắt mắt như vậy, ở thời đại thiếu sự giải trí này chắc chắn là rất cuốn hút.

Không làm gì cả cứ để Diệp Hinh Ngọc đảo lộn trái phải trắng đen, người chịu thiệt sẽ là cô. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (những người trong sạch, ngay thẳng, tốt đẹp..., thì họ chẳng cần phải thanh minh) hoàn toàn không có tác dụng trong chuyện này, cho nên việc đầu tiên A Ngư về đến nhà chính là muốn tìm Diệp Hinh Ngọc đối chất, tốt nhất là ở trước mắt nhiều người, nói dối chính là nói dối, không chịu nổi sự soi xét nghiên cứu kĩ càng.

Cha Diệp ngồi trên ghế ủ rũ hút một hơi thuốc lá: “Nên tìm nó nói rõ ràng, cha đi cùng con.”

Mẹ Diệp hoang mang lo sợ lau nước mắt, mấy ngày nay trái tim của bà ấy giống như là bị ném ở trong chảo dầu, không thể nào nghĩ ra tại sao con gái lớn đột nhiên lại thay đổi như vậy.

“Mẹ cũng đi cùng, hỏi nha đầu chết tiệt kia có lương tâm hay không, nó phát điên cái gì không biết!” Mẹ Diệp nghẹn ngào.

Cha Diệp đứng lên: “Bà đừng đi.”

Vợ ông vốn là một người mềm lòng, đến lúc đó ầm ĩ lên lại khóc sướt mướt, không chừng còn gây cản trở.

Mẹ Diệp khẩn trương.

Cha Diệp thể hiện sự cứng rắn của chủ gia đình, để chị dâu Diệp và con trai út ở nhà với mẹ Diệp, bản thân thì mang theo A Ngư và Diệp Hoằng Dương đến nhà họ Tống.

Mẹ Diệp đau lòng không dứt bắt lấy cánh tay chị dâu Diệp, không biết lần thứ mấy hỏi: “Tại sao đứa chị phải làm như vậy chứ!”

Chị dâu Diệp trầm mặc, cô ấy nào biết, hai cô em chồng, đứa lớn mặc dù không dễ gần như đứa nhỏ, nhưng cũng coi như không khó khăn lắm, chưa từng nghĩ sẽ gây ra rắc rối lớn như vậy.

Chị gái nói em gái dụ dỗ anh rể, chị dâu Diệp không thể nào tin được, chỉ nói miệng mà không có bằng chứng, như thể vội vàng tìm cho mình một cái cớ. Nhưng chị gái lại không đáng tin cậy, đó cũng con gái ruột của mẹ chồng, là con dâu cũng không thể nói thêm gì, vì vậy chị dâu Diệp chỉ có thể giữ im lặng.

“Chị cả ghen ghét chị hai có thể thi đậu đại học, có tiền đồ hơn so với chị ấy. Uỷ viên học tập của lớp bọn con cũng có tính ghen ghét người khác, kỳ thi giữa kỳ vừa rồi con thi tốt hơn cậu ta, cậu ta bèn muốn kết bè kết phái với bạn học khác cô lập con. Buồn cười chính là không một ai thèm để ý đến cậu ta, những người không biết cậu ta, tìm cậu ta hỏi bài, cậu ta đều nói không biết, sợ dạy người khác hiểu rồi sẽ vượt qua cậu ta.”

Ông cụ non Diệp Hoằng Lễ oán giận.

Khóe miệng mẹ Diệp run rẩy: “Đó là em gái ruột của nó, em gái ruột đấy!”

Chị dâu Diệp thầm nghĩ, có một số người không muốn người thân sống tốt. Hai tháng nay nhà bọn họ đã kiếm được một số tiền nhờ bán cá chiên giòn, lời nói của mấy người thân khác lập tức trở nên kỳ kỳ quái quái, những người này chỉ hy vọng người khác càng nghèo càng tốt, chỉ mong sao người bên cạnh kém cỏi hơn mình, như vậy bọn họ mới cảm thấy vui vẻ.

Diệp gia vì Diệp Hinh Ngọc mà ảm đạm u ám, nhà họ Tống cũng không thua kém, những lời đàm tiếu khiến mẹ Tống phiền không chịu nổi.

Những người khác ở nhà họ Tống lại hả hê, ví dụ như hai cô con dâu lại cười trên nỗi đau của người khác/ Diệp Hinh Ngọc mười ngón tay không chạm nước, việc trong nhà không thiếu nhưng họ phải làm nhiều hơn, sao họ có thể không oán giận, cho dù Diệp Hinh Ngọc kiếm được tiền cho gia đình, nhưng cảm giác ưu việt mà cô ta vô ý bộc lộ khiến hai người họ hận đến ngứa răng. Hai người chị dâu vốn dĩ có chút cạnh tranh, nhưng Diệp Hinh Ngọc đã biến mối quan hệ của bọn họ từ tranh chấp thành hòa bình, nên bọn họ cũng thường xuyên nói xấu sau lưng cô ta