Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 206




Nếu tính chi phí tiêu hoang phí của những năm này, Lục phủ có táng gia bại sản cũng không bù đắp được.

Lục Nhược Kỳ và những tiểu bối này đã choáng váng, bởi vì dù trưởng bối cố ý hay vô tình chơi xấu, thì thiếu gia cô nương trẻ tuổi căn bản không biết Nhan Gia Dục mang theo một số tiền lớn vào phủ, đều cho rằng là Lục gia đang cung cấp cho nàng. Đến hôm nay mới phát hiện, thì ra cho tới nay, là bọn họ đều đang ăn và dùng của Nhan Gia Dục.

Từng rương này đến rương bảo bối khác giống như nước chảy kéo dài không dứt được chở từ Lục phủ đến Đại Lý Tự để tạm cất giữ, dân chúng Kinh Thành lại một lần nữa sáng mắt ra, Lục gia vậy mà lại tham ô tài sản của một nữ tử. Càng khiến người ta khinh thường chính là, tham của người ta rất nhiều tài sản, lại còn không đối xử tử tế với cô nương người ta, mà muốn dồn người ta vào chỗ chết.

Trên đời này sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy!

Mất một tháng và tốn rất nhiều nhân lực, cuối cùng Đại Lý Tự cũng đã làm rõ toàn bộ tài sản của Nhan gia.

Tất cả vàng bạc châu báu kia đều vào kho của Lục gia, có một số đã không tìm được. Cửa hàng và điền trang dưới danh nghĩa Nhan thị cũng liên tục được âm thầm chuyển đến dưới danh nghĩa của người Lục gia trong mười hai năm này. Tiền thu được từ mười hai năm kinh doanh của Nhan gia cũng vào túi của người Lục gia.

Sau khi tính toán cẩn thận, thế nhưng còn hơn hai trăm vạn lượng, đây là tình hình kinh doanh hàng năm càng tồi tệ. Nếu hưng thịnh, chậc, chậc, chưởng quỹ bị điều đến tính sổ hít một hơi thật sâu, đều nói đại gia buôn muối ở Dương Châu giàu như giặc, Nhan gia còn không giàu có như những đại gia buôn muối kia, thì những đại gia buôn muối kia phải giàu đến mức nào.

Đừng nói chưởng quỹ được điều động tới, cho dù là Công Tôn đại nhân của Đại Lý Tự cũng đều ngẩn ngơ, chạy tới tìm A Ngư, xác nhận nàng thật sự đều quyên góp ra ngoài, không để lại cho mình chút nào.

Vẻ mặt A Ngư trắng bệch như giấy trắng, dáng vẻ thoi thóp: “Lòng tốt của đại nhân ta rất cảm kích, chỉ là ta đã quyết định rồi. Mấy thứ này ta không cần, thay vì để lại cho kẻ thù giết nương, không bằng dùng để giúp người cần chúng hơn.”

A Ngư ho một tiếng, giống như là muốn ho ra hết lục phủ ngũ tạng, thật vất vả mới bình tĩnh lại, khuôn mặt yếu ớt đỏ bừng: “Thù giết nương không đội trời chung, ta tuyệt đối không thể để từng chút của Nhan gia chúng ta rơi vào tay bọn họ. Nếu không liệt tổ liệt tông Nhan thị trên trời có linh thiêng, biết người như vậy hưởng thụ tiền mồ hôi nước mắt mà bọn họ cực khổ mới tích góp được, chỉ sợ sẽ không bao giờ được yên. Kính xin đại nhân quyên góp toàn bộ cho triều đình, coi như tích phúc cho Nhan gia chúng ta, chỉ cầu kiếp sau toàn gia bình an, không gặp sài lang hổ báo nữa.”

Đoạn này được nói đứt quãng, giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Công Tôn đại nhân thất vọng, hành vi của người nhà Lục thị này thật khiến người ta tức giận: “Cô nương rộng lượng, lão phu thay dân chúng thiên hạ ở đây đa tạ. Nhan cô nương yên tâm, đồ đạc của Nhan thị các ngươi tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay Lục gia.”

A Ngư mỉm cười yên tâm, vậy thì không thể tốt hơn.

Tội ác của Lục Mậu Điển và Bách thị không đủ để tịch thu nhà, nhưng tình huống thực tế của Lục phủ cũng giống như bị tịch thu nhà, ngay cả trạch viện cũng bị lấy ra để trả nợ, cái này còn lâu mới bù đắp được tổn thất của Nhan gia.

Vì đạo đức con người, thủ phạm Lục Mậu Điển và Bách thị đều bị kết án tử hình, mà Lục lão gia tử đã qua đời từ lâu, Lục lão phu nhân lại tê liệt ở trên giường không thể tự lo, cho nên cũng không đuổi theo những người còn lại của Lục gia để đòi những tổn thất còn lại, cũng không có cách nào để đòi.

Cuối cùng quan binh trước cửa Lục phủ cũng rút lui, người Lục gia bị giam lỏng hơn một tháng cũng được tự do, bọn họ bị đuổi ra khỏi Lục phủ.

Cùng đi ra còn có hạ nhân của Lục gia, bọn họ bị trả khế ước bán thân, để cho bọn họ tự mưu sinh, có người vui cũng có người lo.

Lo lắng nhất chính là người Lục gia, mờ mịt luống cuống đứng ở đó, không biết nên đi đâu, đang bàng hoàng, thì một thành viên trong Lục thị đi tới với vẻ mặt không tốt, nói bọn họ đến phủ nhị lão thái gia một chuyến.

Vị nhị lão thái gia này chính là đệ đệ của cố Lục lão gia tử.

Từ bốn mươi năm trước, Lục thị chạy về phía Nam để tránh né chiến loạn, cũng không thể khôi phục vinh quang ngày xưa, năm này qua năm khác ngày càng suy yếu.

Lần này thì tốt hơn nữa, thể diện hoàn toàn bị lột s@ch, toàn bộ thanh danh của Lục thị đều bởi vì dòng chính mà bị tổn thất nghiêm trọng, cũng không biết còn có thể cứu vãn hay không, có ngày trở lại như xưa hay không.

Thành viên của Lục thị đều gần như hận chết dòng chính này, các bô lão trong tộc tụ tập lại mở một cuộc họp, cùng nhau quyết định, loại bỏ dòng chính ra khỏi gia tộc, ít nhiều cũng có thể cứu vãn chút thanh danh.

Tin tức này đối với người Lục gia bây giờ không khác gì sét đánh giữa trời quang, Lục tam lão gia là một đại nam nhân khóc lóc cầu xin, nhưng các bô lão không hề động lòng. Mặc dù đa phần là Lục tam lão gia bị liên lụy, nhưng tiền của Nhan gia ông ta cũng tiêu không ít, nếu đã hưởng phúc, thì tội này nên chịu.

Trục xuất dòng chính ra khỏi Lục thị, tốt xấu gì cũng có thể lưu lại một chút thể diện cho những người còn lại trong Lục gia, lại nói những chuyện vớ vẩn này cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Vẻ mặt Lục phu nhân trắng bệch không nói gì, bà ta đã đoán được từ lâu, người ta cắt đứt đường sống cũng là điều bình thường.

Lục Nhược Linh nắm lấy cánh tay của Lục Minh Viễn khóc một cách bất lực, không có chứng cứ có thể chứng minh hắn có liên quan đến những vụ án này, cho nên nửa tháng trước Lục Minh Viễn đã được thả ra.

Lục Minh Viễn sững sờ đứng ở đó, trên khuôn mặt râu ria xộc xệch không có biểu cảm gì. Một tháng này, cuộc sống của hắn bị đảo lộn, đã không còn gì có thể dễ dàng khiến hắn hoảng sợ.

Các bô lão của Lục thị do nhị lão thái gia cầm đầu đơn phương tuyên bố trục xuất dòng chính ra khỏi gia tộc, rồi đuổi đám người này ra ngoài cửa. Trước khi đi, nhị lão thái gia nể mặt huynh trưởng quá cố, mượn một tòa trạch viện cấp hai ở Tây Thành làm chỗ đặt chân cho bọn họ.

Tòa trạch viện kia còn không rộng rãi bằng một cái sân nhỏ trong nhà ban đầu, lớn nhỏ hai mươi chủ tử, lại thêm bảy tám hạ nhân không có chỗ để đi, một đám người sau khi đi vào ngay cả người cũng không xoay được, vì phân phối phòng ở tiền viện ầm ĩ không thể giải quyết.