Trời tối.
Mộc Trà dừng chân tại một ngôi làng trong thành phố Y.
Chưa từng nghĩ qua đi lâu như vậy vẫn chưa thể ra khỏi thành phố Y.
Chiếc cầu bắc ngang qua dòng sông để đi qua thành phố khác đã bị chính phủ thả bom, có lẽ chính điều này đã khiến một vài người còn sống bị mắc kẹt lại trong thành phố.
Ngoài trời đổ xuống cơn mưa nặng hạt, nơi làng nhỏ này dường như người dân đã biến mất hết, Mộc Trà có đi thăm dò qua nhưng ngoại trừ mấy chục cái con gaster dưới hình hài những người già ra thì không còn ai.
Tiến vào ngôi làng khi trời đã gần vào đêm, sau khi coi qua một chút về những người gần đây, Mộc Trà cảm giác bản thân hoàn toàn đã bị lạc đường.
Mộc Trà vốn không phải người mù đường, nhưng lại bị lạc trong cái làng bé tẹo này, chắc chắn có cơ quan!
Đứng trên nóc của một toà nhà ba tầng, nhìn xuống bên dưới, Mộc Trà có thể vẽ ra bản đồ trong đầu nhưng đi theo định hướng kia lại không thể ra khỏi ngôi làng này.
Tiếng gầm gừ của Gaster ngày càng lớn, dưới trận mưa rào dữ dội dường như chúng lại càng trở nên điên loạn hơn.
Mộc Trà không tìm một căn nhà để vào trú tạm, cô vẫn đứng trên nóc nhà nhìn xuống.
Màn mưa như muốn trút bỏ hết tất thảy những gánh nặng và sự ô uế suốt những ngày qua, song những hạt mưa rào rơi xuống lại như tự định hướng tách ra khỏi rào chắn vô hình xung quanh người thiếu nữ.
3 giờ sáng.
Tiếng gaster dường như đã nhỏ đi không ít, không gian chỉ còn lại tiếng bước chân lạo xạo không rõ phương hướng.
Từ khắp các phương hướng khác nhau trong làng, những con gaster đi ra, rõ ràng nhìn thấy chúng đi vô mục đích song tất cả đều đến một nơi.
Mộc Trà lấy đà nhảy qua toà nhà bên cạnh, một toà lại một toà, cuối cùng lại dừng trước nóc của một toà nhà gần nơi những con gaster tập trung.
Ánh mắt dừng lại nơi hẻm nhỏ, thứ đồ chơi ban nãy Mộc Trà thả xuống dưới đất để đi theo mấy con gaster đã biến mất, nhìn trong bản đồ điện tử lại thấy nó vẫn đang di chuyển không ngừng.
Có quỷ!
Đàn gaster đã tập trung hết tại một nơi, ánh mắt Mộc Trà híp lại, nhìn xuống nơi bên dưới.
Là một ngôi đình cổ vẫn còn sáng nến.
Có người còn sống?
Đàn gaster hơn một trăm con đứng dưới màn mưa lạnh, bọn chúng không hề làm gì mà chỉ đứng trơ ra đó.
3 giờ 30 phút.
Hơn mười con gaster từ trong đám nhiễu loạn đó tiến vào bên trong miếu, cách tiến vào hoàn toàn có trật tự, nhưng lại không theo một quy ước nào cả, có những con già, có thêm một vài con vẫn còn trẻ. Giữa những người đó hoàn toàn không có điểm nào nhìn ra là giống nhau.
Mộc Trà nhìn chúng, song ánh mắt lại chăm chú vào cái chuông gió có treo một nhành hoa dại màu trắng bên kia.
Từng đợt gió vẫn dữ dội nhưng chiếc chuông gió kia chỉ lay động nhẹ.
4 giờ sáng.
Nhành hoa trắng dại dần chuyển sang màu đỏ thẫm tựa như máu, nến tắt.
Từng hồi chuông dẫu đã ngừng gió vẫn kêu đinh đang từng hồi, mà đàn gaster sau khi nghe tiếng chuông kia thì chậm rãi rời đi.
Nhành hoa dại đã hoá đỏ chảy xuống hai giọt máu tươi, từ trong miếu cổ, mấy con gaster ban nãy đi ra.
Nếu như ban đầu Mộc Trà đếm được tổng cộng là 13 con, lúc này đi ra chỉ còn lại bảy con, hơn nữa so với những con gaster ban nãy thì bảy con gaster này lại có dáng vẻ giống người bình thường hơn một chút, con ngươi trong đồng tử đã giãn ra hơn ban nãy, mà khí sắc trên gương mặt lại có phần hồng hào hơn.
Mặt trời ló dạng phía đông đem đến ánh sáng chiếu dọi không gian xung quanh.
Hiện tại Mộc Trà mơi có thể nhìn rõ nơi này.
Chuông gió kia hoàn toàn biến mất khỏi nơi cũ, mái hiên đỏ đã phủ đầy rêu xanh. Sân lớn đã có phần vỡ nát mà trên đó để lại những vết tích của việc châm lửa nhiều lần. Cây cột được làm bằng bạc trắng lại càng làm người khác chú ý nhiều hơn, cây bạc này to khoảng bằng một người trưởng thành, cao hơn 2 mét, ở giữa còn có thêm một thanh chắn ngang, hình dáng gần giống như một cây thánh giá bạc, dưới nền để lại tro đen dường như đã được dùng để cột thứ gì đó lên đốt.
Loại hình dạng này là đốt sống người sao?
Quan sát thêm một hồi, Mộc Trà nhanh chóng nhảy xuống khỏi nóc nhà, tiến vào bên trong miếu, dán thêm một lá bùa ở cửa.
Không gian miếu cổ ở bên trong lớn hơn hình dạng bên ngoài rất nhiều, những loại đồ dùng cũng rất cổ, song lại hoàn toàn không có dấu hiệu của sự mục nát.
Dừng lại bên nơi để nến, ánh mắt Mộc Trà híp lại.
Nến cháy suốt một tiếng mà không hết thì có lẽ còn có thể chấp nhận được, nhưng nhìn đài đựng nến lại hoàn toàn không có sáp nến.
Chính giữa miếu không hề có pho tượng nào mà chỉ có mười ba cái linh vị bằng gỗ được viết chữ bên trên đó.
Trùng hợp, sáu cái nhìn có phần mới hơn và chữ không bị mờ, bảy cái kia lại cũ mục hơn nhiều, thậm chí còn mất đi mấy chữ.
Ánh mắt Mộc Trà híp lại, đánh giá mấy cái linh vị kia.
" Tà, Cố, Lâm, Tư, Dương, Trần, La... "
Dương Tự cũng là một Hunters nhưng không phải Hunters Ghoul.
Cái họ này thì có liên quan gì đến những gaster kia?
Nhìn đến hai lối đi nằm ở hai bàn lớn đặt linh vị, ánh mắt Mộc Trà híp lại, những thứ này hoàn toàn chưa từng được nhắc qua trong cốt truyện, chính vì vậy là một ẩn số hoàn toàn không có lời giả thích.
Mộc Trà không đi vào, chỉ dùng hai hình nhân thế mạng để vào thăm dò.
Sắc trời đã gần ngả về chiều, Mộc Trà đứng bên cạnh cột làm bằng bạc trắng kia, sắc mặt có chút trầm ngâm. Một ngày nay đã xem được không ít thứ, từ loại tập tục cúng tế trẻ con và phụ nữ, cho đến những linh vị kia, tất cả hoàn toàn không có cơ sở gì để chứng minh biện luận của Mộc Trà là đúng, chỉ có thể hy vọng hai hình nhân kia đem lại một vài thứ có thể lợi dụng mà thôi.
Từng đợt gió nổi lên kéo theo hơi lạnh thấu xương, Mộc Trà ngồi trên nóc một toà nhà gần đó, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa miếu cổ đang mở tung.
\* Vụt. \* Một hình nhân lao ra từ trong miếu, chỉ ngay sau đó cửa miếu bị một lực đạo kéo vào, trên cửa xuất hiện thêm một lá bùa lớn được dán ngang hai cánh, gió rít lại càng mạnh mẽ hơn, mặt trời bị từng đợt mây đen che lấp đi tất cả ánh sáng, hiện tại mới là 3 giờ chiều.
3 giờ chiều, 3 giờ sáng... Những con số này quá đỗi trùng hợp.
Lập tức cầm lấy mẩu giấy đã ố vàng được hình nhân cầm trên tay, ánh mắt Mộc Trà híp lại, lập tức lấy đà vọt lên những toàn nhà, ra khỏi được ngôi làng cổ.
Đàn gaster đuổi theo rất đông, song đến khi Mộc Trà ra khỏi làng, chúng chỉ có thể đứng trong ranh giới đã được lập sẵn mà kêu gào.
Từ trung tâm làng, nơi đặt miếu cổ đột nhiên bốc cháy dữ dội, ngọn lửa lan ra với tốc độ chóng mặt đã hoàn toàn thiêu rụi tất cả những đồ vật cũng như đàn gaster kia.
Mộc Trà đem chiếc Jeep Rubicon ra, ngồi vào bên trong, để nó tự động điều khiển tiến vào cánh rừng gần đấy.
Vì sao phải vào rừng à?
Bởi vì lão nương thích đấy, có được hay không?
Ánh lửa leo lắt chiếu sáng trong hang động, thiếu nữ ngồi bên phiến đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những ký tự hoàn toàn không thể hiểu được bên trên tờ giấy đã hoen màu ố vàng và bị cháy đi một góc.
3 giờ sáng.
Ánh trăng bạc treo trên đỉnh đầu, Mộc Trà đứng trên nơi cao nhất của vòm cây, chậm rãi giơ tờ giấy khắc ký tự kỳ lạ kia lên hứng lấy ánh trăng bạc.
Từ phía được chiếu sáng, tờ giấy chậm rãi biến đổi, hoàn toàn biến thành một tờ giấy mảnh, trên chỉ ghi vài chữ.
" Ánh sáng loá mắt chiếu sáng sự ô uế xuyên suốt 13 vạn năm. Khi con người gặp phải sự trừng phạt từ đấng tối cao, bắt đầu lại từ điểm xuất phát. Không có điểm dừng. "