Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Hai người tìm khắp hậu trường nhưng vẫn không tìm được Nguyễn Tiểu Ly.
Sắc mặt Thừa Mặc nặng nề, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lưu Vũ Kỳ đi theo để tìm phụ, không tìm thấy Nguyễn Tuấn Ly khiến cô hơi luống cuống: “Chuyện gì vậy? Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc Tiểu Ly sẽ ra sân ở hiệp hai, sao lại không gặp?”
Thừa Mặc chuyển mắt lại nhìn cô.
Lưu Vũ Kỳ đang lo lắng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thừa Mặc, cô bày tỏ sự chính trực: “Yên tâm, tôi sẽ không nói ra chuyện này đâu. Cho dù muốn thắng cũng phải thắng một cách quang minh chính đại chứ không phải lợi dụng lỗ hổng của bên anh.”
“Ừm.” Thừa Mặc xem như vẫn còn tin tưởng cách làm người của cô.
“Bây giờ đến lúc thi đấu còn chưa tới mười phút, anh chắc chắn Tiểu Ly chưa quay lại phòng chờ hả?” Lưu Vũ Kỳ nhìn nhanh qua đồng hồ.
Thừa Mặc nhìn xung quanh và nói: “Hiệp hai cô cũng ra sân phải không. Cô tranh thủ trở về đi, nếu không huấn luyện viên Hoa Lâm của các cô sẽ sốt ruột đấy.”
Thừa Mặc quyết định thế nào cũng không nói với Lưu Vũ Kỳ, mà Lưu Vũ Kỳ cũng không hỏi nhiều. Tuy cô lo lắng cho bạn bè, nhưng bây giờ cuộc thi rất quan trọng, cô cần thiết phải quay lại.
“Được, vậy tôi về trước, nếu tìm được Tiểu Ly thì nói cho con bé biết là đánh xong trận tôi sẽ tới tìm nó.”
“Ừm.”
Lưu Vũ Kỳ đi khuất, Thừa Mặc cũng không tiếp tục tìm nữa mà trở lại phòng chờ.
Sắc mặt hắn tối sầm. Hắn không tức giận chút nào khi Tiểu Ly bỏ đi mà không nhắn nhủ gì, hắn tin cô có lý do riêng của mình.
Vậy tại sao vẻ mặt của Thừa Mặc rất tệ? Bởi vì hắn đang lo lắng cho cô.
Cô vô cùng đam mê bộ môn này, vậy tại sao cô lại vắng mặt?
Chắc chắn phải có điều gì đó bất khả kháng, hắn lo lắng cho an nguy của cô, và cả đôi tay của cô nữa.
Đã không tìm được người vậy hắn đành phải chống đỡ hoàn cảnh, về phòng chờ để trấn an huấn luyện viên, còn phải giành được thắng lợi ở hiệp hai.
Khi quay lại phòng chờ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thừa Mặc.
Sắc mặt của huấn luyện viên Chung cũng không tốt: “Thừa Mặc, Nguyễn Tuấn Ly vẫn chưa quay lại, cậu có biết em ấy đi đâu không?” Vừa mở miệng, huấn luyện viên đã hỏi ngay chuyện này, nhìn tình hình có vẻ còn tệ hơn ông nghĩ.
Thừa Mặc bình tĩnh đi đến chỗ của mình ngồi xuống: “Huấn luyện viên, hiệp hai em sẽ ra sân.”
“Tại sao?”
Huấn luyện viên Chung cảm thấy có chuyện gì đó, mặc dù trước đó Thừa Mặc cũng đã ra sân nhưng chiều nay theo kế hoạch là không có Thừa Mặc.
Hiện tại chỉ thi đấu để phân định ba hạt giống đứng đầu của thành phố A, nửa tháng sau mới là cuộc tranh tài của tất cả các đội ưu tú đến từ các thành phố trong nước ngay tại thành phố A. Huấn luyện viên Chung tự tin mình khá hiểu biết về các đội đến từ thành phố A, nhưng ông lại không có nhiều thông tin về các đội ở thành phố khác. Vì vậy, ông định để dành Thừa Mặc cho các trận ở phía sau.
Hạ Trung muốn trở thành đội số một trong nước thì cần phải có chiến lược phù hợp. Thể thao điện tử ngày càng được chú ý, bất cứ đội tuyển nào cũng không thể khinh thường.
Nếu Thừa Mặc muốn đi thì phải thuyết phục được huấn luyện viên.
Thừa Mặc: “Mấy năm nay Hoa Lâm vẫn luôn bám sát thành tích với chúng ta, đội trưởng mới của họ còn đến từ Thành Thiên…”
Thực lực Hoa Lâm vốn đã rất mạnh, huống chi bốn năm qua họ cũng chiêu mộ được không ít người, đặc biệt là từ đội tuyển nổi tiếng Thành Thiên. Vì Hoa Lâm đã câu đội trưởng của người ta đi làm người ta từ một đội mạnh rớt xuống thành một đội tầm trung.
Thừa Mặc: “Chúng ta đã chắc suất top 3 của thành phố A, nhưng top 1 sẽ có quyền bốc thăm ở giải quốc gia. Em nghĩ chúng ta nên tranh thủ, trận này hãy cho chủ lực ra sân.”
Cuối cùng, những lời của Thừa Mặc đã thuyết phục được huấn luyện viên. Chỉ trong vài phút, Hạ Trung đã sắp xếp đội hình mới.
Họ đã sinh hoạt và chơi cùng nhau mấy năm trời, do đó cho dù có thay đổi đột xuất cũng sẽ dễ dàng hòa hợp và cũng như vô cùng ăn ý khi thi đấu.
Trận đấu sắp bắt đầu, huấn luyện viên Chung dẫn các tuyển thủ chuẩn bị lên sân khấu. Ông đi tới bên cạnh Thừa Mặc: “Xong trận rồi nói chuyện của Nguyễn Tuấn Ly với tôi, chuyện của em ấy là thế nào.”
Trên cơ bản có thể xác nhận cô bé đã xảy ra vấn đề.
Có thể nói huấn luyện viên đã nhìn Nguyễn Tuấn Ly lớn lên. Là em út của cả đội, huấn luyện viên Chung biết rất rõ tính cách của cô, nếu không phải vì lý do đặc biệt, cô nhất định sẽ không vắng mặt.
Huấn luyện viên Chung không tức giận, nhưng ông cần một lời giải thích hợp lý từ bọn trẻ.
Thừa Mặc gật đầu: “Dạ.”
Ánh mắt hắn trở nên mơ màng, mang chút bất lực, dù vậy hắn nhất định sẽ vì cô mà gánh vác một vùng trời nhỏ bé, kể cả khi trời có sập.
Tất cả tuyển thủ đã vào vị trí. Lưu Vũ Kỳ đeo tai nghe lên, cắm thẻ tài khoản. Khi thấy bên kia không có Tuấn, cô lập tức cảm thấy sốt ruột.
Tiểu Ly đã đi đâu?
Em ấy không ra sân, không xảy ra chuyện gì đó chứ?
Dù trong lòng rối bời nhưng Lưu Vũ Kỳ vẫn cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sau đó bắt đầu tiến vào trạng thái thi đấu.
Cuộc đối đầu giữa hai đội mạnh nhất của Thành phố A sẽ thú vị đến cỡ nào.
Cả Hoa Lâm ai cũng rất mạnh, nhưng có vẻ độ ăn ý vẫn chưa hoàn hảo. Hạ Trung cũng mạnh, hơn nữa còn toàn là thành viên kỳ cựu, phối hợp với nhau rất ăn ý, từng bước lấn át Hoa Lâm.
Có thể nhìn ra người mạnh nhất Hoa Lâm là đội trưởng và Lưu Vũ Kỳ, nhưng hai người có mạnh đến đâu cũng vô dụng khi thành viên trong đội đã chết, bọn họ thiếu người phối hợp, dần dần xuất hiện sơ hở.
Trong suốt quá trình Thừa Mặc luôn kiểm soát sân đấu, mặc dù hắn không phải là người tấn công chính nhưng mỗi khi ra tay đều là đòn chí mạng giết chết đối thủ, chiêu thức hoàn hảo như vậy không thể thiếu sự phối hợp của cả đội.
Cuối cùng, Hạ Trung thắng, toàn thắng cả hai trận!
Dưới sân đấu tràn ngập tiếng hoan hô. Nguyễn Tiểu Ly đứng trên lối đi nhỏ không đèn lộ ra nụ một cười tươi, thắng lợi.
Thật ra không có cô Hạ Trung vẫn có thể làm rất tốt như thường.
Với thành tích này, Hạ Trung chắc chắn sẽ đứng đầu thành phố A. Tiếp theo là thi đấu toàn quốc, Hạ Trung sẽ trở thành hạt giống số 1 quốc gia.
Tiểu Ác vốn cho rằng khi bỏ thi Nguyễn Tiểu Ly sẽ rất buồn, cho dù không phải rất buồn nhưng cũng sẽ có chút buồn bã.
Nhưng hiện tại có vẻ tâm trạng cô đang khá tốt?
“Tiểu Ly, cô không buồn à?”
“Lúc ra khỏi phòng chờ có một chút, nhưng giờ thì hết rồi.”
Thể thao điện tử là ước mơ nhưng nó không phải là chuyện của một người, nó luôn luôn là chuyện của một đội.
Tiểu Ác không hiểu Nguyễn Tiểu Ly đang nghĩ cái gì.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn người dẫn chương trình đang tuyên bố thành tích của Hạ Trung trên sân khấu, cô nói với Tiểu Ác: “Bỏ thi đấu quả thật khá tiếc. Đương nhiên rồi, ta đã huấn luyện ròng rã bốn năm, không thể lên sân khấu thì buồn và tiếc là chuyện bình thường. Lúc ea khỏi phòng chờ ta đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì không.”
“Tiểu Ác, ngươi nhìn đi, họ phối hợp rất ăn ý đúng không? Không có ta họ vẫn có thể thắng.”
Tiểu Ác cau mày không biết nên nói gì.
Nguyễn Tiểu Ly nói tiếp: “Ta nói những lời này không phải vì ta than thở cái gì mà nó là sự thật. Vả lại, với cái tay này, nếu ta cứ tiếp tục chơi thì mới là thiếu trách nhiệm với cả đội. Giờ nó đã thành như vậy rồi có tiếp tục nữa có chắc được hoàn thành giấc mơ không?”
Lên sân khấu và hoàn thành ước mơ là hai chuyện khác nhau.
Nếu cô cứ như vậy mà ra sân thi đấu, Thừa Mặc cũng sẵn sàng hỗ trợ cho cô, nhưng làm vậy là có trách nhiệm?
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thua trận, giấc mơ của cả đội sẽ tan thành mây khói.