Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Airy
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sức khỏe của Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng. Ban đầu cô chỉ hít thở khó khăn, nhưng lúc sau còn bắt đầu run rẩy.
Tần Dự Thâm cố gắng khiến mình tỉnh táo, đồng thời nhờ bác sĩ của bệnh viện này đến hỗ trợ.
Người của phòng cấp cứu chắc chắn sẽ có thủ pháp thành thạo hơn hắn. Vì vậy, Tần Dự Thâm lựa chọn lui sang một bên để quan sát và đưa ra phán đoán khi cần, còn chuyện cấp cứu thì giao hết cho các bác sĩ khác.
Ca cấp cứu chỉ diễn ra trong 10 phút, nhưng 10 phút kia đối với người thân của bệnh nhân thì dài đằng đẵng giống như một năm.
Cuối cùng, tình trạng của Nguyễn Tiểu Ly đã ổn hơn một chút.
Tuy tính mạng đã tạm thời giữ được nhưng Tần Dự Thâm vẫn không vui mừng nổi, tâm trạng của hắn lúc này chỉ toàn là lo lắng.
“Tằng Y Nhiễm, cô ở lại đây chăm sóc cho cô ấy đi, tôi đi ra ngoài một lát.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tằng Y Nhiễm cũng vừa bị dọa đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, hiện tại Nam Ly đã ổn định trở lại, cô mới có thể được thở phào nhẹ nhõm một cái: “Được, tôi sẽ trông chừng cô ấy.”
Tần Dự Thâm vội vã ra ngoài, bàn tay nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại: “Em có thể đẩy ngày hiến tạng lên được không?”
“Hả? Có chuyện đột ngột gì sao?”
“Ừ, lúc nãy vợ của anh đột nhiên xảy ra chuyện, mới cấp cứu xong. Với bệnh tình hiện tại của cô ấy có lẽ sẽ không đợi được đến tháng sau để phẫu thuật, giờ phải càng sớm càng tốt.” Tần Dự Thâm đi đến một góc vắng người để nghe điện thoại.
Nam bác sĩ ở bên kia có chút khó xử: “Anh Tần à, muốn để bệnh nhân này hiến trước thời gian thỏa thuận rất khó.”
Tần Dự Thâm biết người bệnh kia đã sớm chết não, hiện tại hoàn toàn dựa vào các loại ống để duy trì sự sống…
“Gia đình bệnh nhân quyết định giữa tháng sau rút ống là vì có sự kiện đặc biệt gì à?”
“Vâng, đúng vậy. Giữa tháng sau là sinh nhật tròn 30 tuổi của bệnh nhân.”
Hiển nhiên gia đình bệnh nhân muốn cô ấy đón sinh nhật lần thứ 30 trước khi ra đi.
“Anh Tần, khoảng 20 phút nữa em sẽ tan làm, sau đó chúng ta tìm chỗ tán gẫu một lát nhé. Còn về chuyện hiến thận trước thời hạn, em cảm thấy rất khó để thuyết phục được họ. Đồng ý hiến tạng đã là sự rộng lượng lớn nhất của họ rồi.”
Tần Dự Thâm trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Anh phải trông nom Nam Ly, chắc là không thể trò chuyện với em được. Chuyện liên quan đến sinh tử của vợ anh, anh vẫn muốn thử xem sao. Hay là sáng mai em đi với anh đến nhà của bệnh nhân kia gặp người nhà một lần đi.”
“Anh Tần, người hiến tạng và người nhận tạng bao gồm cả người nhà và bạn bè hai bên không thể gặp nhau, như vậy là vi phạm quy định…”
Có một quy định đặc biệt rằng người hiến tạng và người thân, bạn bè của người hiến tạng không được phép gặp mặt người thân, bạn bè của người nhận tạng cũng như chính người nhận tạng để tránh xảy ra những phiền phức không đáng có về sau.
Là một bác sĩ, Tần Dự Thâm hiểu rất rõ quy định này.
“…Anh sẽ lấy thân phận bác sĩ chủ trị đi gặp mặt họ. Anh là bác sĩ mổ chính cho ca phẫu thuật của Nam Ly.”
“…Được rồi, sáng mai chúng ta sẽ đi gặp người thân của bệnh nhân đó.”
Thật ra vị bác sĩ đàn em khóa dưới vẫn có điều vẫn lo lắng. Người nhà của bệnh nhân đã quyết định rút ống thở ngay sau sinh nhật lần thứ 30 của bệnh nhân một ngày thì đó chắc chắn là chuyện có ý nghĩa với họ, một khi đã vậy thì họ sẽ dễ dàng đồng ý hiến trước thời hạn được sao?
Sẽ rất khó để đả động được người ta, hơn nữa bên này cũng không có tư cách gì để khuyên. Tính thế nào cũng thấy không ổn.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi gặp người nhà của bệnh nhân hiến tạng. Tần Dự Thâm trông có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bác sĩ đàn em.
Tuy hắn sốt ruột chuyện của Nam Ly, nhưng cái nên có là quyết đoán và bình tĩnh thì vẫn phải có. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thái độ khi nói chuyện của hắn phần lớn là dưới góc độ của một người bác sĩ, chỉ giải thích tình huống của hai bệnh nhân mà không đề cập đến bất cứ chuyện cá nhân nào.
Ban đầu, người nhà bệnh nhân có chút khó xử. Họ trả lời hắn bằng tiếng địa phương: “Con gái của chúng tôi chỉ còn một tháng nữa là bước sang tuổi 30. Chúng tôi thật sự rất hy vọng nó có thể đón sinh nhật lần thứ 30 trước khi đi. Đó là lý do vì sao đến tận bây giờ chúng tôi vẫn dùng ống thở để kéo dài sự sống cho nó. Còn một tháng nữa là 30 tuổi rồi, nếu chúng tôi hiến trước thì coi như mọi cố gắng lúc trước đều là uổng phí.”
Bọn họ đồng ý hiến tặng tất cả những gì có thể hiến. Đến thời gian đã định, tất cả các bộ phận hiến tặng đều sẽ được lấy ra, hoàn toàn không để lại bất cứ một thứ gì.
Toàn bộ nội tạng đều bị lấy, người cũng cứ thế mà ra đi.
…
Tằng Y Nhiễm vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc Nguyễn Tiểu Ly. Nơi đất khách quê người, cô không nghe hiểu tiếng địa phương ở đây. May mà bệnh viện có cử một y tá thông thạo hai thứ tiếng đi theo cô, vì vậy mà Tằng Y Nhiễm mới không gặp chướng ngại về vấn đề ngôn ngữ.
Tần Dự Thâm đã quay lại, Tằng Y Nhiễm đứng dậy hỏi: “Bác sĩ Tần, vừa rồi Nam Ly mới tỉnh một lúc, nhưng hiện tại lại ngủ tiếp rồi.”
Nghe thấy có dấu hiệu tỉnh dậy, trong mắtTần Dự Thâm ánh lên ý cười dịu dàng: “Bây giờ chắc cô ấy có thể nghe được chúng ta nói chuyện rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly nằm trên giường, mắt nhắm tịt, thân thể bất động, nhưng hai lỗ tai lại đặc biệt nhạy bén. Quả thật cô có thể nghe được người khác nói chuyện.
Tần Dự Thâm ngồi xuống cạnh giường: “Tiểu Ly Ly, rất nhanh thôi anh sẽ phẫu thuật cho em, em nhất định phải kiên trì chống đỡ đó.”
Rất nhanh thôi, rất nhanh thôi.
Mấy ngày sau, Nam Hạo và dì Trần cũng đi máy bay qua đây. Một nơi có hoàn cảnh xa lạ tức khắc biến thành một căn phòng toàn là những người quen thuộc. Thi thoảng Nguyễn Tiểu Ly cũng có chút ý thức, có thể nghe thấy họ nói chuyện, nhưng tiếc rằng sức lực của cô quá yếu, mặc dù có thể nghe thấy những lời quan tâm lo lắng dành cho mình nhưng cô lại chẳng thể đáp lời họ.
Cũng chỉ vài ngày sau nữa, người nhà của bệnh nhân hiến tạng đã đồng ý hiến sớm hơn dự định.
Tần Dự Thâm và bác sĩ đàn em vui mừng khôn xiết, nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị mọi việc.
Hiến tạng là một việc rất đáng để người khác kính trọng. Tần Dự Thâm dự định sẽ tự tay thực hiện phẫu thuật lấy nội tạng.
Bên này, Nguyễn Tiểu Ly đang được cởi bỏ quần áo để đưa vào phòng phẫu thuật…
Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt từ ngọn đèn trong phòng phẫu thuật chiếu lên người mình, ngay cả khi cô đang nhắm mắt thì vẫn cảm thấy rất chói.
Cô không nói được, chỉ có thể cảm nhận được quá trình phẫu thuật đã bắt đầu. Tuy cô không thấy đau nhưng lại cảm giác rất rõ có cái gì đó đang rạch tới rạch luo trên người mình.
Lúc đầu thì vẫn còn tốt, nhưng về sau cơ thể cô càng lúc càng lạnh, giống như cả linh hồn sắp lìa xa khỏi cơ thể. Đây là cảm giác sắp chết.
Nguyễn Tiểu Ly bắt đầu giãy dụa. Cô có thể cảm nhận được Tần Dự Thâm đang cầm dao phẫu thuật di chuyển trên người cô. Anh ấy đang thật sự rất nỗ lực tìm cách cứu lấy cô, nhưng cô sắp không chịu được nữa rồi.
Không được rồi. Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn bất lực trong việc níu giữ linh hồn của mình ở lại với thân xác này.
Tần Dự Thâm đã cố gắng đến vậy, cô cũng muốn cố gắng. Nếu không cô chết đi rồi, anh ấy sẽ suy sụp mất.
Thời điểm cái chết cận kề, sự lạnh lẽo đến tận xương tủy bao vây lấy cô, linh hồn của cô bị kéo đến biến dạng, vô cùng đau khổ…
Tần Dự Thâm mặc bộ đồ giải phẫu màu xanh, trên mặt đeo khẩu trang và kính bảo hộ, tay đeo găng màu trắng. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Bao bọc bên ngoài các ngón tay thon dài là một đôi găng nhiễm đầy máu tươi. Trong tay hắn đang cầm dụng cụ phẫu thuật và đang cực kỳ tập trung thực hiện các bước.
Hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp của máu dính trên bàn tay. Đây chính là máu của cô, máu tươi còn nóng hầm hập.
Bàn tay của Tần Dự Thâm vẫn luôn ổn định, vững vàng cầm dụng cụ phẫu thuật: Tiểu Ly Ly, nhất định em sẽ không sao.