Xuyên Nhanh: Cảm Hóa Phản Diện Kia

Chương 5: [THẾ GIỚI THỨ NHẤT: CẢM HÓA TIỂU QUỶ VƯƠNG (5)]




Edit: Kiwi + Khoáng

Beta: Khoáng

Lâm Bắc Từ ngáp một cái, bởi vì mất máu nên mặt hơi tái.

Tiểu quỷ đó vẫn đang ngửa đầu nhìn cậu, đồng tử tan rã trông rất tăm tối, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng không phản chiếu lại.

Lâm Bắc Từ vươn tay nắm lấy: "Anh dẫn mày đi tìm bố."

Đôi mắt của tiểu quỷ bỗng sáng ngời, vội vàng giơ lên cầm tay Lâm Bắc Từ, lòng bàn tay đầy máu trực tiếp chà lên tay cậu.

Lâm Bắc Từ không chê dơ, ngược lại nắm chặt tay nó.

Trên người tiểu quỷ giống như không có một tia oán khí nào, cũng không biết sao lại trở thành quỷ hồn lưu lạc nữa.

Nhạc Văn Xu nhìn nửa ngày, xác định nó thật sự vô hại, nhưng vẫn lo lắng nói: "Dư Minh Trạch, trước tiên cậu đừng dựa gần vào nó, dù nói thế nào thì vẫn là quỷ-- cậu định dẫn nó đi đâu?"

Lâm Bắc Từ thành thật trả lời: "Tìm bố cho nó."

Trâu Tỉnh thấy cậu ngay cả tay quỷ cũng dám nắm thì hoảng sợ, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Từ rốt cuộc không khinh thường trào phúng giống hồi đầu nữa.

Hắn định thần quan sát tiểu quỷ một cái, đột nhiên "Á" một tiếng, ôm lấy đầu: "Nó! Ah, tớ hình như đã thấy thằng bé này ở chỗ nào rồi thì phải. Ở đâu ta? Đột nhiên tớ nghĩ mãi không ra! Anh Nhạc ơi cứu em!!"

Trâu Tỉnh khó chịu muốn chết, ánh sáng như loé ở trước mắt, nhưng thế nào cũng không thấy được.

Nhạc Văn Xu nhìn hắn như tên ngốc, cô chỉ chỉ vết thương chí mạng trên người tiểu quỷ: "Nhìn vết thương này không phải là đã rõ ràng rồi sao?"

Trâu Tỉnh sửng sốt, đột nhiên thông suốt: "Là người bị ba Tô Vân Hoan chém... Là đứa bé trai kia!"

Khi nhìn lại tiểu quỷ một lần nữa, trong mắt Trâu Tỉnh tràn đầy thương xót cùng đồng tình.

Nhạc Văn Xu: "Không đi tìm Tô Vân Hoan nữa sao?"

Lâm Bắc Từ: "Bây giờ khoan hãy tìm."

Bọn họ hoàn toàn không biết gì về Tô Vân Hoan cả, hơn nữa thời gian cooldown hướng dẫn cần nửa giờ, bọn họ không thể ngồi đợi không, chỉ đành đi tìm các manh mối khác thôi.

Manh mối duy nhất tìm được trong biệt thự là trên tay của ba Tô Vân Hoan có hai mạng người, nhưng tiểu quỷ này trừ kêu "bố ơi bố à" ra thì cái gì cũng không biết nên chỉ có thể tìm kiếm bố nó trước.

Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng chuông.

Mười hai giờ đêm.

Lâm Bắc Từ vừa ngáp vừa nắm tiểu quỷ đi xuống lầu dưới.

Từ lầu hai xuống lầu một phải đi qua một cầu thang xoắn ốc chỉ cần chạm nhẹ chất gỗ trên tay vịn thì vụn gỗ đã rớt đầy tay, tiếng gót giày đạp lên bậc thang vang vọng, trên vách tường dọc theo đường đi như có từng bàn tay phá hoại, chỉ là vừa nhỏ vừa lộn xộn, như bị một đứa trẻ phá.

Lâm Bắc Từ hờ hững đánh giá, rất nhanh đã đi tới lầu một.

Cách trang trí phòng khách lầu một không khác mấy so với lầu hai, có điều có thêm một cái bàn rất dài bên cạnh lò sưởi áp tường, lúc này nhiều người nghe được tiếng chuông nên đã tụ tập ngồi quanh bàn.

Nghe được tiếng bước chân, bọn họ quay đầu nhìn, khi thấy rõ gương mặt Dư Minh Trạch, tức khắc đồng thời lộ ra biểu tình một lời khó nói hết -- Thẩm Vận ngồi cạnh cũng không khác biệt mấy.

Nhìn thôi cũng đủ biết Dư Minh Trạch phế không gì tả được.

Thẩm Vận ngồi ở chủ vị, lấy cái bàn làm trung tâm, xung quanh là dán một vòng bùa chú trên tường cũng như trên mặt đất, ngay đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt chặn oán khí ở bên ngoài.

Trong đại sảnh, lò sưởi áp tường cháy hừng hực, không biết đã đốt bằng cái gì mà mùi lạ lẫn ấm áp ngập khắp phòng.

Thẩm Vận vốn dĩ nhìn thấy Lâm Bắc Từ thì bản năng chán ghét mà quay đầu, khoé mắt nhìn đến tiểu quỷ cậu đang nắm, lập tức sầm mặt đứng lên.

"Dư Minh Trạch ——"

Trên người y khí thế quá lớn dọa tiểu quỷ sợ, vội vàng trốn sau lưng Lâm Bắc Từ.

Mấy người khác cũng đứng lên, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm tiểu quỷ, có người còn lấy bùa ra.

Lâm Bắc Từ nghi ngờ ngó Thẩm Vận: "Sao cơ?"

Sắc mật Thẩm Vận cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Từ tựa như nhìn đồ đần: "Cậu đây là cảm thấy mình chết không đủ nhanh sao?"

Lâm Bắc Từ: "Còn ổn mà, ừm..."

Thẩm Vận trầm mặt đi lên phía trước đẩy bờ vai cậu, chộp lấy mặt tiểu quỷ tránh ở phía sau kéo ra trước.

Lâm Bắc Từ bị đẩy đến lảo đảo, nhìn thấy Thẩm Vận muốn thu phục tiểu quỷ, đang muốn ngăn cản, Nhạc Văn Xu thong thả tới muộn đã lao đến, cao giọng can ngăn: "Từ từ! Trước tiên đừng động tới nó!"

Thẩm Vận dừng động tác, lạnh mặt nhìn cô: "Các người gặp quỷ ở chỗ này không hàng phục nó thì chẳng lẽ đợi nó đi hại người sao?"

Mấy tên đàn ông ngồi tại bàn cũng sôi nổi nói: "Đúng vậy, tuy oán khí trên người tiểu quỷ này không sâu, nhưng có thể ở trong quỷ trạch lâu như vậy khẳng định không phải là loại lương thiện gì."

"Ai, Tô Vân Hoan quỷ kế đa đoan, chúng ta không nên khinh thường."

"Thẩm Vận, hay là cứ thu phục nó trước rồi nói sau."

Nhạc Văn Xu vội vàng nói: "Chờ một chút, có lẽ nó có quan hệ nào đó với Tô Vân Hoan, với lại oán khí trên người của nó ít như vậy, căn bản không có biện pháp hại người, cứ hỏi trước đã rồi tính sau."

Nghe được rằng có quan hệ cùng Tô Vân Hoan, động tác của Thẩm Vận chợt cứng đờ, nhìn chằm chằm tiểu quỷ đang run cầm cập một hồi lâu, mới vung tay ném xuống đất.

Trâu Tỉnh rất đồng tình với tiểu quỷ này, bước lên phía trước đỡ nó.

Thẩm Vận xoa xoa tay, giống như đã chạm phải đồ dơ bẩn: "Nói đi, chuyện rốt cuộc là như thế nào?"

Nhạc Văn Xu thở dài nhẹ nhõm, nói ra manh mối bọn họ vừa rồi tìm được ở trong phòng Tô Vân Hoan.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một người đàn ông mặc áo bào tro rộng thùng thình hỏi: "Căn phòng kia vẫn còn nguyên chứ?"

Nhạc Văn Xu gật đầu: "Vẫn còn ở lầu hai, chỉ là Dư Minh Trạch đã gỡ cửa xuống."

Mấy người sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía Dư Minh Trạch.

Lâm Bắc Từ thấy không có chuyện gì liên quan tới mình, liền đi đến sô pha phía trước ngồi xuống, cậu bắt chéo hai chân che mũi lại, một bộ không thể chịu đựng được mùi lạ trong phòng.

Trong đại sảnh có vài người dùng ánh mắt kì dị mà nhìn cậu, dù sao lúc trước danh hiệu Dư Minh Trạch quá mức vang dội, đột nhiên chuyển biến như vậy khiến người khác không chú ý cũng khó.

Sô pha được bao bọc bởi lớp vải màu lam dáng vẻ đã cũ nát, hai bên tay vịn lại có màu đỏ sậm, vừa nhìn qua trông rất giống máu, Lâm Bắc Từ lại rất thản nhiên dựa vào, nhắm mắt dưỡng thần.

Ấn tượng Thẩm Vận đối với cậu cực kỳ không tốt, căn bản lười để ý cậu: "Chúng ta đi trước nhìn kỹ rồi hẵng nói."

Nhạc Văn Xu: "Tôi dẫn đường cho mọi người."

Một vài người nhìn chỉ ước chừng hai ba mươi tuổi, đối với người cùng tuổi Thẩm Vận lại thập phần tôn kính, nghe vậy không ai nói gì, tất cả đều đi lên theo.

Lâm Bắc Từ nhắm mắt lại, bên trong cùng hệ thống thương lượng.

Cậu đại khái là rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn mượn vòng quay của hệ thống quay chơi, bị hệ thống trực tiếp cự tuyệt, nghiêm túc nói với cậu rằng vòng quay của bọn tôi là vòng quay đàng hoàng, không thể tùy tiện chơi.

Lâm Bắc Từ lười biếng nói: "Tôi chỉ muốn chơi một chút mà thôi, dù sao quay trúng cái gì tôi cũng không cần."

Hệ thống trầm mặc hồi lâu.

Lâm Bắc Từ đang chờ đợi, đột nhiên cảm giác điện thoại trong túi rung lên một cái.

Cậu mở mắt, còn nghĩ rằng thời gian làm lạnh hướng dẫn đã hết, liền móc điện thoại ra xem, một cái giao diện dần dần hiện lên.

Lâm Bắc Từ tò mò nhìn giao diện đổi tới đổi lui: "Đây là cái gì vậy?"

Hệ thống không giải thích nhiều: "Cậu coi như đấy trò rút thẻ* đi."

*gốc là 抽抽乐 chả biết cái gì nữa, search google thì nó ra link mua bộ rút gỗ trên taobao:v

Rút thẻ?

Hình ảnh mở ra, Lâm Bắc Từ nhìn thấy một đống hình ảnh kỳ kỳ quái quái, mày nhăn lại.

Nhìn qua chơi không vui lắm.

Sau đó...

Cậu chơi rút thẻ nửa giờ liền.

Lâm Bắc Từ có chút vui vẻ: "Ài, chơi vui ghê."

Hệ thống: "..."

Lâm Bắc Từ rút ra một đống thẻ ba sao, cậu cũng không đi đánh phó bản, mà là chọc nhân vật nhỏ nhìn chúng nó đi tới đi lui, cười nói: "Xem ra tôi vận khí khá tốt, phần lớn rút được đều là thẻ ba sao, chỉ có ba thẻ hai sao thôi."

Hệ thống im lặng, ngại chả muốn nói cho cậu thẻ cao cấp nhất trong trò chơi này là sáu sao.

Lâm Bắc Từ lại rút được một tấm thẻ ba sao, đuôi mắt đều mang theo ý cười.

Hệ thống nhìn cậu cười vui vẻ như vậy, bảng trị số cảm xúc lại không giao động một chút nào, thật muốn cạy não người này ra để xem bên trong rốt cuộc là hoạt động kiểu gì.

Trong thời gian Lâm Bắc Từ chơi đến vui quên trời thì Thẩm Vận đã dẫn đoàn người xuống dưới.

Đoàn người đi theo cũng có vài người bị cộng tình giống Trâu Tỉnh, sắc mặt ai cũng khó coi, che miệng ngăn cơn buồn nôn.

Lâm Bắc Từ nghe tiếng bước chân, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: "Tìm ra được cái gì rồi?"

Tiểu quỷ rất sợ căn phòng đó, kéo thế nào cũng không kéo vào được, cuối cùng vẫn là Nhạc Văn Xu trấn an nửa ngày nó mới dần dần dịu đi, lúc này núp sau Nhạc Văn Xu, máu lại theo nước mắt ra ngoài.

Quỷ bình thường không rơi lệ, xem ra thằng nhóc thật sự đã rất là sợ.

Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng muốn nó nhớ lại sự việc khi còn sống là một việc đau đớn khổ sở vô cùng.

Thẩm Vận không để ý đến cậu, những người khác càng không để ý tới, chỉ có Nhạc Văn Xu lắc đầu: "Không tìm được gì."

Lâm Bắc Từ cười: "Không tìm thấy bố của tiểu quỷ sao?"

Nhạc Văn Xu lắc đầu.

Lâm Bắc Từ ánh mắt kỳ quái nhìn qua Thẩm Vận, thật lòng nói với hệ thống: "Lúc trước tôi còn tưởng rằng Thẩm Vận là người có khả năng làm nên việc lớn, thế sao mà lại có thể lại ngu như vậy chứ nhỉ?"

Hệ thống: "..."

"Ngu? Chỗ nào chứ?" Hệ thống quả thực muốn thở dài, "Hắn chính là nam chủ đó."

Lâm Bắc Từ "à" một tiếng, "Chẳng lẽ hắn và Nhạc Văn Xu......"

Trách không được Thẩm Vận mặt than đối với ai đều là vẻ không kiên nhẫn, chỉ có trước mặt Nhạc Văn Xu mới thu liễm một chút.

Tổ đội gồm ba người, trong đó có hết hai người là nhân vật chính - kẻ không đội trời chung với phản diện, hệ thống đã tuyệt vọng với nhiệm vụ này luôn rồi.

Lâm Bắc Từ vẫy tay, tiểu quỷ vội vàng chạy đến chỗ cậu, rưng rưng nước mắt nhìn cậu.

Lâm Bắc Từ nhẹ giọng hỏi: "Không tìm thấy bố à?"

Nước mắt tiểu quỷ rơi không ngừng, thút thít nói: "Không... Chỗ của bố... lúc trước... bây giờ không thấy... không thấy đâu cả..."

Giọng thằng bé khàn khàn, nói một câu bỏ ba bốn chữ làm người khác nghe không rõ, nhưng Lâm Bắc Từ lại hiểu.

"Ý là, lúc trước nhóc có thể cảm ứng được bố mình, nhưng hiện tại lại không cảm giác được, có phải không?"

Tiểu quỷ đôi mắt đột nhiên mở lớn, liều mạng gật đầu.

Nhạc Văn Xu thấy mà kinh ngạc: "Cậu có thể hiểu được nó nói à?"

Lâm Bắc Từ: "Nghe không hiểu lắm, tôi chỉ biết bố nó ở đâu thôi."

Nhạc Văn Xu "Hả?" một tiếng.

Người vẫn luôn nhìn cậu không vừa mắt, sắc mặt Thẩm Vận bây giờ càng khó coi hơn, ban đầu Lâm Bắc Từ vẫn luôn cho rằng y đơn thuần khó chịu với mình, hiện tại cậu đã hiểu ra được nguyên nhân chân chính —— nếu là bình thường thấy người mình thích đi chung với người đàn ông khác như vậy, bất cứ ai đều sẽ không vui mấy.

Nhạc Văn Xu thì cái gì cũng không biết, vẫn đứng bên cạnh Lâm Bắc Từ, đôi mắt sáng bling bling nhìn cậu.

Khoảng cách hai người rất gần nhau, mặt Thẩm Vận bên kia đều sắp vẹo.

Thẩm Vận nhìn qua không chút để ý, ánh mắt thật ra vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm miếng dán vết thương hình gấu nhỏ trên mu bàn tay Lâm Bắc Từ, y ở trong lòng thầm mắng Lâm Bắc Từ vô số lần, hận không thể một lần lột miếng dán lột luôn da của cậu.

Y đang mắng Dư Minh Trạch, lại thấy tiểu quỷ nước mắt đầy mặt nhìn mình, đôi mắt màu đen cơ hồ muốn tỏa sáng.

Tiểu quỷ nhìn một cái, ánh mắt sáng lên, không biết vì sao đột nhiên chạy đến chỗ y.

Thẩm Vận: "???"

Tiểu quỷ giòn giã gọi: "Bố ơi bố ——"

Thẩm Vận: "..."

-

▮⛲: Thẩm Vận kiểu: Crush chưa cưa được tự nhiên tòi ra thằng cu con, bất ngờ lớn quá nên hơi sốc-ku (˘・_・˘).