Xuyên Nhanh Cải Mệnh: Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 2




Văn phòng công ty Thành Hòa. Tư Nam đang xem lại giấy tờ. Anh phát hiện ra bản thân mình đã trở về quá khứ cách đây năm năm. Ngay đúng thời điểm, công ty của anh đang trên đường phá sản. Ngoài ra trong không trung còn có con vật nhìn như người nhưng trên người xuất hiện đuôi và tai mèo và chỉ có mình anh có thể thấy nó.

Tư Nam nhìn nó bay qua bay lại mà đau cả đầu. Tư Nam nhìn lên nói to:

- Ngươi đứng yên được không hả. Anh hét lên rất lớn, nhân viên bên ngoài đều giật bắn mình.

Ai cũng thắt mắt. Có người nói:

- Chắc áp lực quá nên sếp phát điên rồi.

Trở lại văn phòng.

- / ký chủ, anh két lớn như vậy làm gì?/

- Người bay vòng vòng làm gì?

- /...../

Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Có tiếng vọng vào.

- Sếp tôi vào được không?

- Vào đi.

Tiếng cửa mở sau đó một chàng trai đeo kính bước vào. Anh ta tên Điêu Minh là thư ký lúc bấy giờ của Tư Nam.

- Sếp Trần, tôi đã liên lạc và sắp xếp lịch hẹn với Tổng giám đốc Hồng Lộc. Họ bảo muốn gặp vài người mới bên ta rồi xem xét sẽ đầu tư cho chúng ta vượt qua khó khăn lần này.

Tư Nam ngẫm nghĩ. Đây là cách anh đã làm ở kiếp trước để thoát khỏi phá sản. Đem vài người mới đến dâng đến cửa có mấy vị tổng tài để họ giúp đỡ anh. Sự giúp đỡ dựa trên sự hi sinh của người khác. Đây là cách do Điêu Minh nghĩ ra.

- / Ký chủ, anh định đi trên con đường như kiếp trước sau/

- [ Đi con đường như kiếp trước]. Tư Nam ngẫm nghĩ một hồi lâu.

- Sếp, đây là cách duy nhất. Điêu Minh ra sức thuyết phục.

- / Cách duy nhất gì chứ rõ ràng là hại người. Ký chủ, làm lần một sẽ có lần hai, không dừng được đâu./

Tư Nam nhìn trong vô định. Hình ảnh Thiên Duy mờ mờ ảo ảo hiện lên. Trong ảo tưởng hình ảnh cậu cười rất trong sáng. Như chợt nhớ ra gì đó, anh chớp chớp mắt quay sang Điêu Minh bảo:

- Không cần đâu tôi có tính toán riêng của mình.

Điêu Minh trầm mặt, nhìn khá tức giận:

- Tùy anh. Anh ta quay phất ra khỏi văn phòng.

- / Ký chủ, anh nghe lời tôi rồi sao?/

Tư Nam lục tìm cái gì đó. Cậu cầm trên tay tập hạng mục dự án phim mới nhất của công ty “Tình trường”. Anh nhìn sang hệ thống bảo:

- Không phải tôi nghe cậu, hiện tại không cần thiết dùng thủ đoạn này. Sau khi dự án này ra được một ngày thì trở nên hot số tiền dự án đem lại đủ để vực dậy công ty.

- /..../. Hệ thống cũng chả biết nói gì.

Anh nhìn tập tài liệu một hồi rồi giơ tay bắt lấy điện thoại. Cuộc gọi cho Điêu Minh. Điêu Minh bắt máy.

- Chuẩn bị xe đến trường quay “Tình trường”.

- Hả. Điêu Minh bất ngờ.

Tầm chiều, Tư Nam đến trường quay. Cả trường quay khá ngạc nhiên khi thấy anh vì đây có lẽ là lần đầu tiên anh đến trường quay. Đạo diễn ra đón, bắt tay với anh.

- Sếp đến đây có chuyện gì sao?



- Tôi đến xem mọi người làm việc thế nào. Đúng rồi, dự án này có nhiều diễn viên mới đúng không? Tư Nam thăm dò.

Đạo diễn vui vẻ bảo:

- Đúng vậy ạ.

- Có ai tên Dương Thiên Duy không?

- Sếp đúng là tốt nhớ tên cả người mới, đúng là có tên người này cậu ta đóng vai phản diện.

- Cho tôi xem kịch bản được không?

- Tất nhiên rồi ạ.

Tư Nam ngồi xuống lật từng trang kịch bản đạo diễn đưa đến.

Bộ phim “Tinh trường” là một bộ phim cổ trang kể về chuyện tình của một cặp đôi nam chính Tu Tĩnh và nữ chính Khánh Thiên. Họ gặp nhiều trắc trở bị nhiều ngươi ngăn cách trong đó nhân vật do Thiên Duy thủ vai là người ngăn cản nhiều nhất, Nhất Lang. Nhưng cuối cùng họ vẫn đến được với nhau. Còn tên nam phụ phản diện thì bị tống giam sau đó trốn thoát thì bị bán làm nô lệ cho một phú hộ rồi bị tra tấn rất bi thương.

Tư Nam đóng kịch bản lại. Đưa lại cho đạo diễn.

- Hôm nay quay đến phân cảnh nào. Tư Nam hỏi.

- Quay đến cảnh Nam chính cứu nữ chính khỏi tay tên phản diện và phân cảnh phản diện bị nam chính tống giam vào ngục và vài phân cảnh phụ khác.

- Quay kĩ một chút, Chất lượng hình ảnh, âm thanh phải thật tốt, nhớ chưa.

- Hả! Đạo diễn có vẻ ngạc nhiên sau đó cũng gật đầu vâng dạ.

Cảnh quay bắt đầu, Tư Nam ngồi trên ghế kế bên đạo diễn quan sát diễn viên. Trên sân diễn, Nhất lang nâng càm Khánh Thiên, nụ cười trên môi toẹt ra, ánh mắt đanh lại sau đó bóp chặt cầm rồi gầm lên:

- Bây giờ, em sẽ là người của anh. Nào cho anh thơm em một cái nào?

Ánh mắt Khánh Thiên có chút hoảng sợ nhưng vẫn nghiến răng, nói:

- Anh điên rồi, cho dù anh có làm gì tôi cũng sex không yêu anh.

Cánh cửa đạo cụ bị phá tung ra. Nam chính xuất hiện. Nhất lang quay đầu lại, bị Tu Tĩnh đá một cước lăn nhào. Nhất Lang ôm bụng lăng, run run người.

Tư nam trầm mặt, trầm tư. Cú đá vừa rồi là đá thật.

Quay trở lại sân diễn, Tu Tĩnh đã cưỡi trói cho khánh Thiên sau đó chắn cho cô.

- Nhất Lang, mi muốn gì?

Nhất Lang gắng gượm đứng dậy. Cậu nhìn hay người họ, ánh mắt buồn thảm rõ rệt, biết là diễn nhưng quả thật nó chân thật vô cùng. Cậu cười lên rất điên dại.

- Tại sao không phải là ta.

Đột nhiên, ánh mắt cậu đanh lại, xông lên định đánh Tu Tĩnh nhưng lại bị Tu Tĩnh hạ ngay lập tức. Những cú đá, chém và đấm liên tục được tung ra và một hồi Nhất Lang cũng gục hẳn. Tu Tĩnh thở hổn hển rồi tiếng bước chân của các nhân viên quần chúng vang lên. Cảnh quay kết thúc.

- Cắt. Đạo diễn hô to. Rồi chú quay sang hỏi Tư Nam. Sếp, anh thấy sao?

- Khá tốt.

Đạo diễn nhìn sang những diễn viên hô to:

- Mọi người nghĩ 30 phút rồi chúng ta tiếp tục. Chú nhìn sang Thiên Duy. Cậu Duy chuẩn bị quay tiếp.

Thiên Duy ngước nhìn, tươi cười bảo:

- Vâng.

Tư Nam đứng dậy nói:

- Tôi thấy cậu ta cũng mệt cho cậu ta nghĩ đi ngày mai mới quay phân cảnh của cậu ta.



||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

Đạo diễn nhìn sang rồi vâng dạ. Sau đó, bảo Thiên Duy về nghĩ mai hãy tới.

Tư Nam dặn dò một tý rồi mới rời đi. Anh bước ra trường quay nhìn thấy Thiên Duy đang bắt xe. Anh bước lại gần.

- Cậu không sao chứ?

Nghe tiếng gọi Thiên Duy quay lại nhìn thấy Tư Nam. Đột nhiên, ánh mắt của cậu đanh lại, hững hờ quay sang bảo:

- Anh nói gì vậy?

Tư Nam thấy phản ứng của cậu cũng cảm thấy lạ. Cảm giác như là một con mèo đang xù lông. Anh thầm cười. Thiên Duy nhìn thấy liền khá tức giận.

- Anh cười cái gì?

- Không có gì. Lúc nãy, cậu bị đánh thật đúng không? Có đau không?

Thiên Duy ngừng một lúc:

- Tôi quen rồi.

- Vậy sao, có cần tôi đưa cậu về không?

- Không cần cảm ơn sếp? Thiên Duy vẫn lạnh nhạt như vậy sau đó anh ta bước vội.

Tư Nam đứng ở đây đang thắc mắc tại sao cậu ta lại có phản ứng như vậy với mình, rõ ràng đây là lần đầu họ gặp nhau.

Mấy tháng sau, Tình trường lên sóng và đúng như Tư Nam nói bộ phim đem lại danh thu cho công ty khá lớn. Công ty anh vượt qua khó khăn. Nam chính, nữ chính sau bộ phim trở thành sao hạng A còn Thiên Duy cũng được đánh giá tốt nhưng độ hot không bằng. Tuy nhiên trong bộ phim diễn xuất của cậu còn tốt hơn nam chính, nữ chính.

Tư Nam xem lại bộ phim xem đến cảnh Thiên Duy bị đánh liền trầm mặt. Rõ ràng là đánh thật, tên nam chính đúng là ác thật. Nhưng hiện tại công ty anh đang cần anh ta nên Tư Nam cũng chẳng thể làm gì.

Anh dựa lưng vào ghế, hai tai quàng vào nhau, nghĩ tới lúc anh nói chuyện với Thiên Duy. Thái độ cậu ta rất lạ. Anh ngẫm nghĩ nhưng không nghĩ ra được gì.

Một hồi sau, anh bật dậy cầm điện thoại gọi thư ký Điêu Minh đến. Thư ký gõ cửa bước vào chưa kịp nói, Tư Nam lên tiếng.

- Anh đến phòng kế toán cầm lương và rời khỏi đây đi.

Giọng nói vang trong đầu, khiến Điêu Minh ngạc nhiên không nói nên lời. Cậu lắp bấp bảo:

- Anh... anh có ý gì?

- Nói tóm lại, anh bị đuổi.

- Tại sao chứ? Điêu Minh tức giận đập bàn.

- Không có lý do.

- 'Không có lý do', ha. Anh được lắm đấy, nhớ đó.

Điêu Minh cười rồi bước ra ngoài. Tiếng đập cửa rất lớn thể hiện sự tức giận.

Hệ thống kế bên cũng nói:

- /Ký chủ, hắn đúng là rất xấu tôi không thích nhưng tại sao lại đuổi anh ta/

- Liên quan gì đến ngươi. Tư Nam lường hệ thống

- /..../

Tư Nam nhớ lại kiếp trước. Sau khi vực dậy công ty không bao lâu Điêu Minh càng ngày càng lộ bản chất hắn lấy danh tiếng của anh làm rất nhiều chuyện đem lại lợi ít cho bản thân, điên cuồng hơn hắn hợp tác với đối thủ cạnh tranh của anh định hạ bệ anh nhưng đã bị anh ngăn cản. Tư Nam đẩy hắn đến đáy xã hội khiến hắn không vực dậy. Nhưng cũng từ đó bản chất của anh cũng biến đổi, anh bắt đầu lúng sâu hơn nữa.

Dạo gần đây mỗi lần anh muốn làm gì xấu, hình ảnh Thiên Duy gục vào lòng anh cứ hiện lên khiến anh chẳng thể làm gì được. Hình ảnh đó chân thật đến mức khiến anh cũng vô thức vươn tay ra nắm lấy nhưng lần nào cũng nắm vào không khí. Anh trầm mặc nhìn về hướng cửa kính trong văn phòng rồi nhìn ra xa xăm.