Xuyên Nhanh Cải Mệnh: Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 13




Sáng hôm sau, Tư Nam đến công ty với tâm trạng rất vui vẻ, mọi người nhìn vào cũng ngầm hiểu với nhau. Mọi người nhìn anh với vẻ mặt hống hớt, mong chờ.

An Anh đã từ sớm, mọi việc chị đã chuẩn bị hoàn hảo hết. Tư Nam bước chân vào trong phòng.

Anh niềm nở với cô, nụ cười anh rạng rở vô cùng:

- Chào chị.

- Chào Sếp.

- Lịch trình hôm nay thế nào vậy? Anh tràn đầy năng lượng.

- À, vâng. An Anh thầm cười và vui vẻ đưa lịch trình cho anh xem.

Hôm nay, Thiên Duy vẫn tiếp tục đến phòng tập. Cậu từ sáng đến giờ hồn vía cứ lên mây chẳng tập trung gì cả. Mọi người khá lo cho cậu. A Hạ quan sát cậu nhìn cậu mà cười nham hiểm.

Thiên Duy đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, cậu nhìn mình trong gương mặt cứ ủng đỏ. Cậu nhớ lại cảnh tượng đêm qua mặt cậu đỏ bừng lên. Thiên Duy dùng tay ôm mặt.

- Sao mày dễ dãi quá vậy nè.

Thiên Duy nhớ lại câu nói đêm qua của anh “Anh vẫn luôn yêu em”. Vẻ mặt cậu suy tư, cậu nghĩ:

- {Kiếp này, mình với anh ta chỉ mới gặp nhau lần đầu thì sẽ không có chuyện anh ta nói câu đó, anh ta gần đây cũng rất lạ hoàn toàn khác với kiếp trước. Nếu vậy anh ta chắc chắn cũng giống mình.}

Vẻ mặt cậu u ám hơn. Cậu nhớ đến cảnh cậu ép anh uống rượu độc. Cũng xem như cậu đã giết anh một lần. Cậu lo lắng nếu như anh vẫn hận mình về chuyện đó và đang cố ý tiếp cận mình để trả thù. Nếu cả hai giống như kiếp trước thì phải làm sao. Cậu gục mặt xuống bồn rửa mặt.

“ Cốc, cốc” Có tiếng gõ cửa. Bên ngoài có tiếng gọi đó là tiếng của A Hạ.

- Anh Duy, anh có sao không?

Thiên Duy điều chỉnh lại tâm trạng. Cậu bước lại mở cửa ra tươi cười với cô:

- Sao vậy em?

A Hạ nhìn cậu dò xét, cô hỏi:

- Anh có bạn trai rồi hả?

Thiên Duy cũng đứng hình với câu hỏi đó:

- Hả.

A Hạ nói ra những gì mình nghĩ:

- Thì em cứ thấy anh mất tập trung sao đó rồi mặt cứ đỏ đỏ, nên em nghĩ là...

Thiên Duy lắc đầu lia lịa:

- Làm gì có chứ.

A Hạ lường mắt, đưa mặt lại gần nhìn cho rõ biểu cảnh của anh:

- Thật không?

Thiên Duy có vẻ khó xử, anh nhìn sang chổ khác, gãy gãy càm của mình, cậu đẩy cô ra rồi vờ nói:

- Hình như, huấn luyện viên gọi anh thì phải anh đi đây.



A Hạ làm bộ mặt do xét, đưa tay xoa xoa càm:

- Rất mờ ám.

Hôm nay như mọi khi, Tư Nam vẫn đến phòng tập trợ giúp mọi người. Sau đó, tối về cùng ăn cơm và tập diễn cho Thiên Duy. Ngày nào cũng vậy, Tư Nam đến công ty thì vô cùng năng lượng nhưng đến chiều tối thì hầu như bị vắt kiệt hoàn toàn. Anh đã cứ liên tục như vậy trong vòng một tuần.

An Anh nhìn anh rất lo cho anh. Mặc dù anh có vẻ rất năng lượng nhưng thật chất sức khỏe đang giảm súc rất nhiều. Hơn nữa, tinh thần anh cứ lên lên xuống xuống như vậy thì có khỏe mấy cũng không chịu nổi. Ba ngày nay, anh cũng liên tục thức khuya để giải quyết cho xong các vụ việc phát sinh bên gameshow. Thiên Duy cũng cảm giác anh đang quá sức.

Sáng hôm sau, Tư Nam ngồi trong văn phòng làm việc, anh đã quen dần với giờ giấc hiện tại nhưng anh không phát hiện ra mình đang bị sốt. Anh có cảm giác rất nóng liên tục giảm điều hòa nhưng vẫn cảm thấy nóng.

An Anh đi đâu đó bước vào phòng đưa tài liệu cho anh. Khi bước vào cô cảm tượng đang đi vào hầm lạnh vậy. An Anh run người nhìn điều hòa thì thấy là để là 10 độ.

Cô hoảng quá, hỏi anh:

- Sao anh lại chỉnh điều hòa thấp vậy?

- Tôi cảm thấy nóng chắc điều hòa bị hư rồi.

An Anh như hóa đá:

- { Sếp, tôi nghĩ anh mới là đang bị hư ấy}

Tư Nam nhìn cô:

- Tài liệu sau rồi.

An Anh đưa tài liệu cho anh. Khi chạm tay vào anh thì cô cảm giác anh nóng vô cùng. An Anh hiểu rõ là anh đang sốt nhưng nếu cô nói anh sẽ không chịu ngừng việc đâu. Cô chợt nhớ đến Thiên Duy.

An Anh vội vã đến quay đi, cô nói to:

- Tôi xin phép.

Tư Nam vẫn nhìn vào tài liệu. Hệ thống nhìnanh mà cũng lo lắng, lắc đầu thở dài.

Tối qua, Hệ thống đã khuyên anh nên nghĩ hôm nay nhưng anh không chịu. Anh cũng không làm gì phạm luật nên nó cũng không thể làm gì anh được.

Nó bảo:

- / Ký chủ, anh muốn chết sớm lần nữa sao?/

Tư Nam nhìn nó cạn lời luôn:

- Ngươi nói nhăng cuội gì vậy?

Hệ thống nói tiếp:

- / Anh không có cảm giác mình đang bị bệnh sao/

Tư Nam không nói gì, anh chăm chú xem tài liệu để lơ nó đi.

Nó tiếp tục nói:

- /Ký chủ, anh biết rất rõ nhưng anh lại không muốn dừng đúng không?Anh sợ nếu không cố gắng những thứ trước mắt anh sẻ mất đúng không?/

Tư Nam nhìn nó:

- Đúng vậy, kiếp trước ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ cho nên ta muốn cố hết mình để giữ những thứ xung quanh mình.



Hệ Thống thở dài:

- / Ký chủ, nếu anh chết ở đây thì anh cũng sẻ mất hết/

Tư Nam nhìn nó mà suy tư, anh bảo:

- Ta sẻ nghĩ sau khi đọc xong cái này nhé.

Hệ Thống bảo:

- / Vâng./

An Anh đến tìm Thiên Duy. Chị hối hả, chạy vội đến phòng tập. Khi đến phòng tập thì chị gục bên cửa, thở hổn hển. Thiên Duy ra dìu chị lên.

- Chị An Anh, có sao không ạ. Có chuyện gì thì mà chị chạy vội quá vậy?

An Anh nắm lấy cậu.

- Thiên Duy theo chị đến chỗ này nhé, chị sẽ kể cho em biết trên đường đi.

Thiên Duy tuy không hiểu gì nhưng cậu biết chị An Anh mà hối hả vậy thì chắc có chuyện gì nghiêm trọng. Thiên Duy nhìn huấn luyện viên của mình. Thầy ấy cũng gật đầu cho anh đi.

Thiên Duy đi theo chị đến văn phòng, trên đường chị cũng kể cho cậu nghe tình trạng sức khỏe Tư Nam không tốt nên muốn nhờ cậu khuyên anh về nghĩ.

Cậu hỏi chị:

- Sao lại là em, em...

An Anh dừng lại, nhìn sang cậu:

- Em thật sự không biết sao? Sếp thích em rất nhiều đó, nên chị nghĩ em có thể khuyên được.

Thiên Duy nhìn chị, trầm mặt không nói gì, cậu bóp tay bản thân nói:

- Em sẽ thử.

Thiên Duy đến văn phòng nhìn thấy anh đang làm việc. Nhiệt độ trong văn phòng đã được tăng lên. Anh nghe tiếng động nên ngước lên. Anh thấy cậu nên đứng dậy sau đó anh thấy choáng, anh chóng tay lên bàn để đỡ bản thân.

Thiên Duy, An Anh đến đỡ anh. Cả hai lúc chạm vào liền cảm thấy độ nóng trên thân thể của anh. Họ dìu anh đến ghế sofa.

Thiên Duy nhăng mặt, khuyên anh:

- Tôi dẫn anh đến bệnh viện nhé.

Tư Nam lắc đầu:

- Không cần đâu nghĩ tý sẽ ổn thôi.

Thiên Duy nghiêm mặt, anh không nói nhiều rực tiếp nắm tay anh gằn giọng xuống:

- Theo tôi đến bệnh viện.

Tư Nam giật mình, thục lại vâng dạ:

- Vâng ạ.

An Anh cũng giật mình. Giật mình vì Thiên Duy dám nói chuyện với cấp trên như vậy, giật mình cũng vì Tư Nam đồng ý nhanh gọn như vậy. An Anh nhìn anh với vẻ thán phục, từ nay cô biết tìm đến ai mỗi khi Tư Nam không chịu nghĩ ngơi rồi.