Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 234




Edit: Kim

Nhưng lọt được vào mắt thì sao?

Cho dù ở bên nhau, Thang Tuyết cũng sẽ không bao giờ quên Khương Tấn Ngôn kiếp trước đối xử với cô như thế nào.

Kiếp trước làm lơ cô, kiếp này lại ở bên cô, chính là ai tỏa sáng thì sẽ ở bên người đó.

Kiếp trước là cô trèo cao không tới, nhưng kiếp này Thang Tuyết có thể ở bên Khương Tấn Ngôn, trong lòng lại cảm thấy không thở được.

Nói chung, cô vẫn có chút oán giận, oán giận mình vô dụng, cũng oán giận người khác coi thường cô.

Bởi vì muốn mà không được, vẫn luôn tầm thường, vẫn luôn thất bại khiến trong lòng nảy sinh oán giận.

Chia tay với Khương Tấn Ngôn, trong lòng Thang Tuyết rất vui mừng, bị vướng vào Khương Tấn Ngôn khiến Thang Tuyết cảm thấy cuộc sống của mình không có gì khác biệt.

Chỉ có sống tốt hơn Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh, cô mới cảm thấy mình đã vượt qua số mệnh ở kiếp trước.

Đã như vậy, Thang Tuyết cố gắng bình tĩnh lại, cho dù Khương Tấn Ngôn có lấy được số tài nguyên này thì thế nào.

Bây giờ Khương Tấn Ngôn đã bị tai tiếng quấn thân, mang tiếng xấu, ngoại tình lại còn mua dâm, những chuyện này vĩnh viễn để lại dấu vết trên người hắn.

Cũng giống như hình xăm thời cổ đại, khắc lên mặt một từ tục tĩu, người khác vừa nhìn vào đã biết từng xảy ra chuyện gì.

Bây giờ Trúc Sanh cũng không có tác phẩm nào.

Nói thật, có một số việc từ kiếp trước tới kiếp này đã ăn sâu vào xương tủy, nếu xuất hiện một người tương tự, tốt hơn cô, Thang Tuyết sẽ không thể nào vui vẻ được…..

Lúc trước là Trúc Sanh nổi tiếng trước, bây giờ thứ tự đã bị thay đổi, trên đầu Trúc Sanh bị chụp xuống chiếc mũ ‘tiểu Thang Tuyết’ là điều khó tránh khỏi.

Trên đầu Trúc Sanh đột chiếc mũ ‘tiểu Thang Tuyết’, là chuyện mà kiếp trước Thang Tuyết không dám nghĩ tới.

Nhưng bây giờ, tên cô đã được định sẵn sẽ xếp trên Trúc Sanh.

Tự an ủi một lúc, cảm xúc của Thang Tuyết ổn định hơn nhiều, cô nói với Cung Kiêu: “Em biết rồi ông xã, cứ trả tài nguyên cho hắn đi, từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn mắc nợ gì hắn nữa.”

Cung Kiêu nói: “Em nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

Hắn do dự một chút, hỏi: “Chuyện ngoại tình trước kia của Khương Tấn Ngôn là như thế nào?”

Lúc đó đúng là Cung Kiêu có ý với Thang Tuyết, nhưng lúc ấy Thang Tuyết còn đang ở bên Khương Tấn Ngôn, Cũng Kiêu cũng không nhất định phải tranh giành phụ nữ với người khác.

Nhiều lắm thì cũng chỉ cảm thấy Thang Tuyết có chút thú vị, nhưng không bao lâu sau, xảy ra chuyện Khương Tấn Ngôn ngoại tình, còn là mua dâm, truyền thông đưa tin rầm rộ.



Khi ấy Khương Tấn Ngôn rất nổi tiếng, đi đến đâu người hâm mộ cũng kêu gào sập phòng rồi, sập phòng rồi.

Cung Kiêu cảm thấy Khương Tấn Ngôn thật quá đáng, mua dâm, không thấy bẩn sao?

Có thể tùy tiện tìm một người phụ nữ mà xuống tay.

Cũng không sợ mắc bệnh sao?

Hắn quan tâm chăm sóc Thang Tuyết, người đang chịu tổn thương nặng nề, sau đó chính thức ở bên nhau, Thang Tuyết cũng không có ý định kết hôn với hắn, chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp.

Ngược lại Cung Kiêu càng ngày càng không thể buông tay Thang Tuyết ra được, cầu hôn mấy lần Thang Tuyết mới đồng ý kết hôn.

Sau khi tham gia chương trình dành cho gia đình này, liên tiếp xảy ra mấy chuyện không vui, khiến trong lòng Cung Kiêu cũng rất bực bội.

“Chuyện gì?” Vẻ mặt Thang Tuyết nghi hoặc, “Anh muốn nói tới chuyện hắn ngoại tình sao?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thang Tuyết rất lạnh nhạt, “Có lẽ là đàn ông luôn muốn tìm sự mới mẻ, theo đuổi cảm giác kích thích đi, hắn làm như vậy, em cũng cảm thấy rất xấu hổ.”

Cung Kiêu thấy vợ như vậy, cũng không nói được gì nhiều, “Bây giờ em ở bên anh, không cần nhớ tới chuyện trước kia, mọi chuyện đã là quá khứ.”

Cung Kiêu dừng lại một chút, nói: “Nếu không cần thiết, thì hãy tránh xa mấy tên đàn ông ra.”

Đàn ông ấy mà, nếu có một người phụ nữ đến gần anh ta, lại quan tâm săn sóc một chút, tự tin sẽ được tăng cao, sẽ cảm thấy người phụ nữ này đã yêu mình.

Thang Tuyết biến sắc, cô nhìn chồng, rưng rưng nước mắt, “Anh có ý gì, anh cũng tin lời người ngoài nói, cảm thấy em là trà xanh muốn quyến rũ đàn ông sao.”

“Chuyện này không thể nào xảy ra được, bọn họ căn bản kém xa anh, hơn nữa, em còn phải làm việc, còn muốn đóng phim, chẳng lẽ trước ống kính thực hiện mấy cảnh quay thân mật với bạn diễn nam cũng không được sao?”

“Cung Kiêu, có phải anh không muốn em đi làm nữa, trước kia khi anh cầu hôn em không phải đã nói sẽ để em tiếp tục làm việc, không cần em phải lui về gia đình.”

Cô nói, nước mắt tuôn rơi lã chã, Cung Tiêu Tiêu lo lắng an ủi cô, “Mẹ đừng khóc, đừng khóc.”

Cảm xúc của người lớn không ổn định, đứa trẻ nhạy bén cảm nhận được cũng rất sợ hãi, cũng khóc theo, âm thanh xuyên qua bức tường, cả khoảng sân vang vọng tiếng khóc của trẻ con.

Nam Chi mới vừa ngủ, đã bị tiếng khóc đánh thức, cô dụi dụi mắt nói: “Cha, là Tiêu Tiêu đang khóc, có phải cha mẹ em ấy đánh em ấy không?”

Khương Tấn Ngôn:……

Hắn vừa mới dỗ được đứa trẻ ngủ!

Khương Tấn Ngôn không cảm xúc nói: “Ngủ đi, không liên quan tới chúng ta.”



Con nhà người ta, có đánh thì cũng không liên quan tới hắn, mọi người ở đây đều có thể ý kiến, nhưng hắn thì không tiện.

Vợ khóc, con cũng khóc, đầu Cung Kiêu muốn to ra, vội vàng nói: “Không phải, anh không yêu cầu em phải rời khỏi giới giải trí, đừng khóc nữa.”

Cung Kiêu ôm con gái vào lòng an ủi, từ lúc tham gia chương trình này tới giờ, Cung Tiêu Tiêu chưa từng vui vẻ, ngay từ đầu khi bị giành mất hoa hướng dương.

Lúc mấy đứa trẻ chơi cùng nhau, bọn chúng ra ngoài chơi, Cung Tiêu Tiêu phải ở nhà một mình.

Đã khóc rồi, sẽ không thể dừng lại được, “Về nhà, về nhà, con muốn về nhà.”

Thang Tuyết cũng phải gác chuyện khác sang một bên, hai vợ chồng cùng an ủi con gái, đứa trẻ khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, quần áo thấm đẫm mồ hôi.

Đạo diễn Trang ngày đầu tiên tới chương trình đã muốn rời khỏi đây, mấy chuyện vớ vẩn gì vậy.

Thật phiền phức!

Cát Lị biết trong lòng chồng mình không thoải mái, cô cười nói: “Xem chút náo nhiệt cũng không sao, anh không cảm thấy, tuy rằng chỉ là chương trình thực tế, nhưng bọn họ đều diễn khá tốt sao.”

“Em biết anh thấy phiền, anh cứ bình tĩnh đi, vừa được xem náo nhiệt, vừa nhận được tiền, loại chuyện tốt này có thể tìm được ở đâu chứ.”

Trang Nghị có chút cạn lời, hắn cũng không thấy thú vị, chỉ thấy ầm ĩ.

Hắn không thể giống vợ cười tủm tỉm xem náo nhiệt được.

Hắn trời sinh đã là một người nhàm chán, có lẽ là đã dành hết hứng thú vào sự nghiệp rồi.

Trang Nghị không nhịn được nói: “Nhìn xem Khương Tấn Ngôn biến thành bộ dạng gì rồi.” Từ một cậu thanh niên tốt đẹp lại biến thành như vậy.

Cát Lị nói: “Làm gì có cuộc đời của ai toàn thuận buồm xuôi gió, hắn khi còn trẻ đã thành danh, vừa ra mắt đã leo tới đỉnh, hoa đoàn cẩm thốc*, đã đứng trên đỉnh cao rồi, bất luận thế nào đi nữa cũng phải xuống dốc.”

(*Hoa đoàn cẩm thốc: Thành ngữ Trung Quốc, 花团锦簇, ý nghĩa: sắc màu rực rỡ; rực rỡ gấm hoa.)

Sau trăng tròn sẽ là trăng khuyết.

Có biết bao nhiêu người bình thường tiến bộ từng bước một, cũng có những thiên tài như sao băng xẹt qua, tỏa sáng trong chốt lát.

Nhưng điều chắc chắn là có rất ít thiên tài, phần lớn đều là người bình thường, đại chúng đều là những người bình thường bị cuộc sống thúc đẩy.

Cát Lị nói: “Đoạn tình cảm giữa Khương Tấn Ngôn và Thang Tuyết, phải trả cái giá rất đắt.”

Trang Nghị nói thẳng: “Trẻ tuổi, không quản được đũng quần của mình.”

Bất luận làm việc gì cũng đều phải trả giá.