Trong thành Đông Kinh liên tiếp đã xảy ra hai sự kiện lớn ảnh hưởng đến đại sự, đầu tiên là Lã công bệnh nặng trong người bỗng nhiên qua đời, tin tức này còn chưa hoàn toàn truyền bá ra ngoài, ngay sau đó Tư Mã Quang lại bệnh nặng, hơn nữa nghe nói đã hôn mê bất tỉnh, bất cứ lúc nào đều có thể ra đi, hai vị thần y Tào Dật và Trực Lỗ Cổ cũng đều đến trị liệu cho ông, tuy nhiên không có hiệu quả gì lớn.
Bất kể là Lã công hay là Tư Mã Quang đều là nhân vật hết sức quan trọng trên triều đình, hơn nữa hai vị tể tướng của Đại Tống liên tiếp bị bệnh, một người trong đó đã qua đời, đây đối với triều đình Đại Tống nảy sinh ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, đặc biệt đối với Cao Thái hậu mà nói, Lã công và Tư Mã Quang đều là trợ thủ trọng yếu bà nghe báo cáo và quyết định sự việc, có một người xảy ra chuyện cũng đủ để ảnh hưởng đến bà, huống chi là cả hai đều xảy ra vấn đề.
Lã công đã qua đời, nói gì nữa cũng muộn rồi, Cao Thái hậu thân là phụ nữ thật sự không tiện xuất cung, vì thế để cho Triệu Hú thay mặt bà đến Lã phủ đưa tiễn trước, hơn nữa tặng Thái sư, Thân quốc công, thụy hiệu là "Chính Hiến". Mà Triệu Hú vừa mới tham gia lễ tang Lã công xong, lập tức ngựa không dừng vó chạy tới thăm phủ Tư Mã Quang.
Đến Thái hậu và Hoàng đế đối với Tư Mã Quang đều quan tâm như vậy, phía dưới các đại thần tự nhiên cũng không thể chậm trễ, bất kể là thật lòng hay là giả ý, những đại thần này đều chạy tới phủ Tư Mã Quang thăm, đương nhiên bọn họ không có khả năng thật sự nhìn thấy Tư Mã Quang trong tình trạng hôn mê, chỉ cần đến trong phủ 5 người ngồi uống chén trà, sau đó lại hỏi đám con cháu Tư Mã Quang một chút về bệnh tình cũng là được rồi.
Giữa Triệu Nhan và Tư Mã Quang vốn không có giao tình gì, thậm chí bởi vì đối phương trợ giúp Cao Thái hậu đoạt quyền, khiến cho giữa hai người còn có chút mâu thuẫn, tuy nhiên sau này Tư Mã Quang từng mấy lần đến phủ hắn thăm hỏi, nhưng thật ra hòa hoãn mâu thuẫn giữa hai người, hiện tại Tư Mã Quang bệnh nặng, nếu Triệu Nhan đến thăm hỏi cũng không thăm lấy một lần thì thật sự có chút không thể nào nói nổi. Cho nên hôm nay hắn hẹn Tô Tụng và Tô Thức, ba người cùng nhau tới phủ Tư Mã Quang thăm.
Khi ba người Triệu Nhan tới trước cửa Tư Mã phủ, phát hiện đã có không ít người ở bên ngoài chờ vào phủ rồi, có điều sau khi Triệu Nhan đưa danh thiếp của mình lên, lập tức có quản sự đưa bọn họ vào trong phủ, dù sao dựa vào thân phận của Triệu Nhan thì không cần phải nói, Tô Tụng cũng thân là Tể tướng, về phần Tô Thức tuy rằng chức quan thấp một chút, nhưng là lãnh tụ của văn đàn, có thể nói ba người bọn họ bất kể ai tới đều được ưu tiên mời vào phủ, huống chi là ba người cùng đến.
Đi vào bên trong phủ, Tư Mã Khang con trai Tư Mã Quang tự mình tới đón tiếp trước, lại nói tiếp Tư Mã Quang trong các sĩ phu ở Đại Tống cũng thuộc ngoại lệ, bởi vì ông không ngờ kiên quyết không nạp thiếp, cả đời chỉ cưới một vị thê tử Trương phu nhân. Mà Trương phu nhân mặc dù sinh hạ cho Tư Mã Quang hai đứa con trai, nhưng đều mất sớm, vì thế Trương phu nhân nhiều lần khuyên Tư Mã Quang nạp thiếp, nhưng ông vẫn không đồng ý, cuối cùng chỉ nhận Tư Mã Khang, đứa con của huynh trưởng cho làm con thừa tự làm nhi tử của mình.
Tư Mã Khang mặc dù chỉ là con thừa tự, nhưng từ nhỏ đã được Tư Mã Quang dạy bảo, tính cách cũng cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc, hơn nữa cũng vô cùng có tài học. Lúc trước khi Tư Mã Quang biên soạn "Tư trị thông giám", Tư Mã Khang chính là một trong những trợ thủ trọng yếu của ông. Hơn nữa Tư Mã Khang còn là tiến sĩ năm Hy Ninh thứ ba, hiện tại phong quan Giáo thư lang, phụ trách chỉnh sửa Thần Tông Thực Lục nói về Triệu Húc đã qua đời.
Tuổi của Tư Mã Khang và Triệu Nhan bọn họ xấp xỉ nhau, khi nhìn thấy Triệu Nhan cũng lập tức đưa bọn họ mời vào chính sảnh, sau đó cho người dâng trà nói chuyện, bọn Triệu Nhan thì hỏi thăm về bệnh tình Tư Mã Quang, Tư Mã Khang cũng nhất nhất trả lời. Tuy nhiên khi Triệu Nhan cho rằng mình đợi đám người uống xong trà là có thể trở về, lại không ngờ rằng lúc này bỗng nhiên có người hầu vội vàng chạy tới, sau đó ghé bên tai Tư Mã Khang nói gì đó, kết quả điều này làm cho Tư Mã Khang sửng sốt, sau đó nói với Triệu Nhan:
- Điện hạ xin chờ một chút. Cha ta tỉnh rồi!
- Cái gì, Tư Mã tướng công đã tỉnh?
Đám người Triệu Nhan nghe Tư Mã Khang nói cũng đều không tự chủ được đứng lên, lúc trước Tư Mã Quang lâm vào hôn mê, tất cả mọi người đang lo lắng ông sẽ không tỉnh lại, lần này lại trùng hợp tỉnh lại khi bọn hắn thăm hỏi, như vậy không phải cũng có nghĩa sức khỏe của Tư Mã Quang đã không nguy hiểm nữa ư?
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại phụ thân bỗng nhiên tỉnh lại, tại hạ phải cáo lui trước một chút!
Tư Mã Khang là một con người chí hiếu, lập tức hướng về ba người Triệu Nhan tạ tội, sau đó xoay người theo người hầu trở lại nội trạch. Ba người Triệu Nhan bọn họ cũng đều không đi theo, cho nên chỉ có thể ở phòng khách kiên nhẫn chờ.
Tuy nhiên Tư Mã Khang đi chỉ trong chốc lát, đã thấy y lại vội vàng quay lại, khi nhìn thấy Triệu Nhan vội mở miệng nói:
- Điện hạ, cha ta nói muốn gặp một mình ngài!
- Gặp ta?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi sửng sốt nói, theo lý hắn cùng với Tư Mã Quang cũng không có giao tình thâm hậu quá mức, ít nhất Tô Thức và Tư Mã Quang giao tình so với hắn còn thâm hậu hơn, nhưng đối phương lại cố tình muốn gặp hắn, hơn nữa còn phải gặp một mình, điều này làm cho Triệu Nhan thật sự không hiểu ra sao.
Tuy nhiên bởi vì cái gọi là khách tùy ý chủ, huống chi Tư Mã Quang vẫn còn đang bệnh nặng, cho nên Triệu Nhan cũng không tiện cự tuyệt, chỉ nói tạm biệt với Tô Tụng, Tô Thức, sau đó theo Tư Mã Khang tới chỗ Tư Mã Quang ở, về phần hai người Tô Tụng và Tô Thức thì ở tại chỗ này tiếp tục uống trà.
Tư Mã Quang thân là tể tướng, phủ của ông là triều đình ban tặng cho nên diện tích cũng không nhỏ, tuy nhiên Triệu Nhan lại phát hiện toàn bộ phủ cũng rất đơn giản, cũng không có quá nhiều đồ trang trí, đặc biệt trong nội trạch càng đơn gian hơn, khi hắn đi vào phòng ngủ của Tư Mã Quang lại phát hiện nơi này càng thêm đơn sơ, điều này cũng làm cho Triệu Nhan nghĩ đến trong lịch sử ghi lại Tư Mã Quang cực kỳ đơn giản, đem tiền tài đều dùng vào biên soạn sách, thậm chí khi thê tử chết lại muốn an táng điển địa, hiện tại xem ra thật sự là thật.
Trên giường bệnh Tư Mã Quang đã tỉnh lại, chỉ có điều thần sắc hết sức uể oải, sau khi Tư Mã Khang đi vào lập tức đỡ lấy phụ thân, Triệu Nhan cũng đi nhanh tiến lên phía trước vài bước nói:
- Tư Mã tướng công cảm thấy như thế nào, cần thông báo hai vị thần y chẩn trị cho ngài hay không?
- Làm... Làm phiền Điện hạ lo lắng, lão phu vừa mới tỉnh lại chợt nghe Điện hạ tới phủ thăm, vừa vặn lão phu cũng có vài lời muốn nói cùng Điện hạ, không biết Điện hạ có thể nghe không?
Tư Mã Quang lúc này uể oải nói, trên mặt ông thần sắc u ám, lúc nói chuyện cũng hết sức thống khổ, giống như bất cứ lúc nào đều có thể buông tay đi.
- Tư Mã tướng công, ta thấy thân thể của ngìa còn chưa khôi phục, không bằng an tâm dưỡng bệnh, đợi hết bệnh rồi cùng bổn vương nói chuyện, thế nào?
Triệu Nhan lúc này nhíu mày nói, thứ nhất hắn lo lắng cho sức khỏe Tư Mã Quang, thứ hai hắn cũng mơ hồ đoán được ông muốn nói những gì.
- Ha ha, thân thể của mình tự mình biết, lão hủ đã bệnh nguy kịch, cũng không có thuốc và kim châm cứu nào có thể cứu. Chẳng qua lão hủ trước khi lâm chung lại có một số lời không thể không nói!
Khi Tư Mã Quang nói xong lời cuối cùng, vẻ u ám trên mặt cũng lộ ra vài phần thần thái khác thường.
- Phụ thân…
Nghe Tư Mã Quang nói, Tư Mã Khang đỡ ông cũng đau buồn kêu lên, tuy nhiên lúc này Tư Mã Quang cũng khẽ cười nói với y:
- Con tới ngoài cửa phòng chờ, ta cùng với Điện hạ có mấy lời không tiện cho con nghe.
Tư Mã Khang tuy vô cùng lo lắng cho sức khỏe của phụ thân, nhưng y là một đứa con có hiếu, chưa từng làm trái lời phụ thân, bởi vậy nghe phụ thân chỉ bảo cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ rưng rưng rời khỏi phòng, khiến trong phòng chỉ còn lại có hai người Triệu Nhan và Tư Mã Quang.
Chỉ thấy Tư Mã Quang ra hiệu cho Triệu Nhan ngồi xuống ghế ở trước giường, sau đó lúc này mới uể oải mở miệng nói:
- Lão hủ có một chuyện muốn thỉnh giáo Điện hạ!
- Tư Mã tướng công mời nói!
Triệu Nhan lúc này lại bất đắc dĩ mở miệng nói, từ vẻ mặt của Tư Mã Quang, hắn đã đoán được đối phương muốn hỏi điều gì rồi.
- Xin... Xin hỏi Điện hạ thấy Thái hậu thế nào, về phần Bệ hạ thì thấy như thế nào?
Tư Mã Quang mở miệng lần nữa nói, thanh âm đã hơi có chút run rẩy, dường như là chịu đựng sự đau khổ cực lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt Tư Mã Quang, Triệu Nhan cũng không khỏi thầm than một tiếng, tuy rằng hắn với đối phương không cùng chính kiến, nhưng lúc này cũng không khỏi bội phục tinh thần tận tụy vì Đại Tống của ông. Lập tức chỉ thấy hắn suy tư một chút mới mở miệng nói:
- Tư Mã tướng công, chỉ sợ bất kể ta giải thích như thế nào ngài cũng không tin, có điều ta có thể nói cho ngài biết một việc!
Khi nói tới đây, chỉ thấy Triệu Nhan do dự một chút mới mở miệng nói:
- Kỳ thật trước lúc hoàng huynh lâm chung, từng cho ta hai lựa chọn, một là tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, thứ hai là giúp y chọn ra một thái tử trong số các hoàng tử, sau đó phụ tá thái tử cho đến khi tự người có thể chấp chính!
Chuyện trên chỉ có hai người Triệu Nhan và Tào Dĩnh biết, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Nhan chủ động đem chuyện này nói cho người ngoài, khi Tư Mã Quang nghe đến đó, trong lúc nhất thời không ngờ ngẩn người ra, hơn nửa ngày không kịp phản ứng, ông cũng không nghĩ đến lúc trước Triệu Húc sẽ có ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Triệu Nhan, tuy nhiên ngẫm lại thấy rất bình thường, lấy tình cảm huynh đệ giữa Triệu Húc và Triệu Nhan, hơn nữa tài năng của bản thân Triệu Nhan, cùng với lúc ấy các hoàng tử lại quá nhỏ, cho nên Triệu Húc ra quyết định như vậy cũng rất bình thường, thậm chí lúc ấy trong triều không ít đại thần cũng đều hy vọng Triệu Nhan có thể đăng cơ, nếu lúc trước Triệu Nhan lựa chọn kế thừa ngôi vị hoàng đế, hết thảy cũng đều thấu tình đạt lý.