Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 676: Chương 677: Thống nhất Tinh Thành.




Trong khu rừng rậm rạp, trên một con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại có một đội quân đang diễu hành, Hô Diên Bình lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã bị cây rừng che gần hết, ước tính chắc cũng sắp trưa, thế là nhắc nhở tướng lĩnh bản địa tuổi trung niên bên cạnh: 

 - Lưu tướng quân, bảo các tướng sĩ dừng chân nghỉ ngơi chút đi, ăn cơm trưa xong lại khởi hành! 

 - Rõ! Tiểu nhân sẽ đi truyền lệnh! 

 Tướng lĩnh bản địa này lập tức vâng lệnh một tiếng, quay người chạy đi truyền đạt mệnh lệnh, không lâu sau, toàn đội quân cuối cùng từ từ dừng lại, khiến Hô Diên Bình hài lòng gật đầu. 

 Người tướng lĩnh bản địa truyền lệnh đó tên là Lưu Thiên Hưng, là một võ tướng đến từ Tinh Thành, tuy y nhậm chức ở Tinh Thành, nhưng gốc gác không phải người Tinh Thành, mà là người Tử Hạ, hơn nữa còn có quan hệ thân thích với quốc vương Tử Hạ Lưu Thiên Đạo, kể ra Lưu Thiên Hưng còn là anh họ của Lưu Thiên Đạo, chỉ là nhiều năm trước khi Tử Hạ tấn công Tinh Thành, đội quân Lưu Thiên Hưng thống lĩnh bị người Tinh Thành bao vây, kết quả Lưu Thiên Hưng để bảo toàn tính mạng đã đầu hàng Tinh Thành, không ngờ sau này Tinh Thành đại bại, y không còn mặt mũi quay về, thế là cứ lang thang ở Tinh Thành. 

 Thời gian trước Đại Tống chiếm lĩnh vùng ven biển của Tinh Thành, Lưu Thiên Hưng tóm lấy cơ hội lại đầu hàng Đại Tống, còn tích cực phối hợp hành động với đám người Hô Diên Bình, điều này giúp y nhận được sự trọng dụng của Hô Diên Bình. Lần này Hô Diên Bình tập trung quân đội bản địa tiến đánh vào đất liền Tinh Thành, Lưu Thiên Hưng trở thành cánh tay phải của Hô Diên Bình, cũng rất nỗ lực làm việc, rất được Hô Diên Bình coi trọng. 

 Thấy quân đội dừng lại, Hô Diên Bình cũng tìm một khoảng trống, nhưng y không dám tùy tiện ngồi xuống, vì cái chốn Tinh Thành rừng thiêng nước độc đâu đâu cũng có rắn rết, bất cẩn có thể không giữ nổi mạng, cho nên trước hết y dùng kiếm sục sạo trong cỏ vài lần, sau khi đuổi được vài con rắn, lại lấy một mảnh da trâu dày trải trên mặt đất, mới chịu ngồi xuống. 

 Trước đó Hô Diên Bình nhận lệnh của Triệu Nhan, bảo y tổ chức quân đội đánh những thế lực không chịu đầu hàng trong đất liền của Tinh Thành, những thế lực này sau khi trải qua sự đánh chiếm lẫn nhau, còn lại mười lực lượng khá mạnh, hiện tại Hô Diên Bình đã tiêu diệt được ba phái trong đó. 

 Đại quân Hô Diên Bình lãnh đạo chủ yếu là người bản địa, ngoài ra còn có số ít tướng sĩ Đại Tống. Lần này là đi tiến đánh một thế lực trong đó tên là bộ Thanh Giản. Đây là thế lực do trưởng bộ lạc Đại Tôn nắm quyền, được coi là một thế lực khá mạnh trong các thế lực lớn còn lại, nếu có thể tiêu diệt chúng, nói không chừng có thể khiến những thế lực còn lại chủ động đầu hàng. 

 Đi từ sáng đến giờ, Hô Diên Bình cũng đã mệt nhoài, đặc biệt là dưới thời tiết nóng bức của Tinh Thành, chỉ cần cử động đã toát mồ hôi, hơn nữa Hô Diên Bình lại là một chàng trai phương bắc thân hình vạm vỡ, hình thể này của y thực sự không thích ứng được với hoàn cảnh nắng nóng như vậy, quần áo trên người nhớp nháp mồ hôi, lúc này cứ bết bát dính trên người, tuy bụng thấy rất đói, nhưng không muốn ăn, song Hô Diên Bình vẫn lấy lương khô ra cắn từng miếng, không thì đến chiều nay chắc chắn không trụ nổi nữa. 

 Vừa hay lúc này Lưu Thiên Hưng sắp xếp cho quân đội nghỉ ngơi quay lại, trông thấy Hô Diên Bình mệt mỏi ngồi ăn lương khô, liền tiến lên trước, lấy từ trong ngực ra một bình thủy tinh cười nói: 

 - Thời tiết nóng nực, tướng quân chắc chắn sẽ chán ăn, nhưng thần còn có một chai tương ớt, tướng quân không ngại nếm thử đi! 

 - Hả? Lọ tương ớt của ngươi vẫn chưa ăn hết sao? 

 Hô Diên Bình nhìn chai tương ớt đỏ au Lưu Thiên Hưng đặt trước mặt mình, không kìm được nuốt nước bọt nói. Vì khí hậu Tinh Thành rất oi bức, rất nhiều tướng sĩ Đại Tống đều không thích ứng được với hoàn cảnh, các mặt khác đều tốt, duy chỉ riêng khí hậu nóng bức khiến tướng sĩ chán ăn, dù sao không ăn no sẽ rất dễ sinh bệnh, ở Tinh Thành mà bị tiêu chảy rất có thể gây chết người. 

 Triệu Nhan sau khi biết chuyện này, nhớ tới trong bữa ăn hằng ngày của người Đông Nam Á ở hậu thế không thể thiếu tương ớt, vì ớt có thể kích thích khẩu vị, nên hắn gửi một lô tương ớt tới Tinh Thành, ai cũng không ngờ thật sự có tác dụng, tương ớt đích thực có thể kích thích cảm giác thèm ăn, coi như là giải quyết được một vấn đề của tướng sĩ Đại Tống. 

 Sau khi Triệu Nhan trồng thử cây ớt trong kinh thành, mấy năm nay đã lan tràn khắp mọi nơi trên toàn quốc, chỉ là việc gieo trồng ớt vẫn chưa hình thành nên quy mô, vì thế số tương ớt Triệu Nhan có thể thu mua có hạn, cộng thêm Ác Quỷ bên phía Lã Tống cũng cần ớt, kết quả lượng tương ớt trong quân đội hết sức khan hiếm. Lần này Hô Diên Bình tấn công Thanh Giản bộ, khi đến phát cho mỗi tướng sĩ Đại Tống một chai, binh sĩ bản địa bình thường không có, chỉ là tướng lĩnh bản địa giống như Lưu Thiên Hưng mới được đãi ngộ giống như tướng sĩ Đại Tống, nhưng họ đã đi mấy ngày đường rồi, tương ớt của Hô Diên Bình sớm đã ăn hết, không ngờ Lưu Thiên Hưng vẫn còn. 

 - Ha ha, mạt tướng sớm đã quen với khí hậu nóng nực này rồi, nên ăn tương ớt hay không cũng chẳng sao, vì vậy cố ý giữ lại biếu tướng quân! 

 Lưu Thiên Hưng nịnh nọt tươi cười nói. Y quyết tâm muốn dựa dẫm vào Đại Tống, nên luôn cố gắng nịnh bợ Hô Diên Bình. 

 Hô Diên Bình trước giờ không biết khách khí, liền vỗ vai Lưu Thiên Hưng khen ngợi đối phương vài câu, sau đó nhận chai tương ớt hít một hơi, hương vị cay nồng quen thuộc ngay lập tức khơi gợi sự thèm ăn của con người. Lúc đó y liền lau vội tay lên người, rồi thò tay bốc một chút tương ớt bỏ lên lương khô ăn lấy ăn để, tuy cay toát mồ hôi hột, nhưng căn bản không dừng lại được. 

 - Tướng quân, có đồ ngon đừng ăn một mình chứ, cho ta một ít với! 

 Lúc này các tướng sĩ trong quân Tống khác ngửi thấy mùi ớt, từng người la ó lên, Hô Diên Bình muốn cất cũng không kịp, kết quả bị đám thủ hạ cướp chia nhau hết, khiến y tức giận chửi rủa, đắng lòng là những binh sĩ “du côn” này không thèm để ý, sau cùng khi chiếc chai về tay y đã rỗng tuếch, dốc ngược cũng không còn giọt nào rớt ra ngoài. 

 Tiếp tục trải qua mấy ngày hành quân gian khổ, đại quân của Hô Diên Bình bọn họ cuối cùng cũng đặt chân đến phạm vi thế lực của bộ Thanh Giản. Bộ lạc lớn này cũng biết tin Hô Diên Bình đem quân đến sát phạt, nhưng chúng không khoanh tay chịu trói mà tập trung quân đội phòng vệ vững vàng, cho nên khi Hô Diên Bình vừa đến nơi, lập tức xảy ra đại chiến với bộ Thanh Giản. 


 Sau khi thống nhất Tinh Thành, Hô Diên Bình cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, thời gian này chinh chiến bốn bể khắp Tinh Thành, quá trình đánh trận coi như vô cùng thuận lợi, nhưng hành quân trên đường vô cùng vất vả, thực tế phần lớn thời gian của họ đều là vượt rừng, quần áo mặc trên người từ sáng tới tối không lúc nào khô ráo, hơn nữa còn có rất nhiều tướng quân Đại Tống chết trong rừng, một số bị rắn độc mãnh thú cắn chết, một số lại chết vì bệnh, tiêu hao binh lực không phải trong chiến trận thế này cực kì nghiêm trọng, may mà lực lượng chính trong trận chiến này là đám thổ dân đó, không thì nếu dùng quân đội Đại Tống, đến cuối không biết sẽ thương vong bao nhiêu? 

 Mặt khác cùng với việc thống nhất Tinh Thành, Triệu Nhan cũng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thôn tính Tinh Thành. Đầu tiên hắn dự định tu sửa lại đường xi măng tại Tinh Thành, giảm bớt rừng cây cản trở giao thông, như vậy có thể kết nối chặt chẽ các nơi trong Tinh Thành lại, tăng thêm sự khống chế của Đại Tống với Tinh Thành, còn người sửa đường cũng rất dễ kiếm, trước đó Hô Diên Bình đã bắt được rất nhiều tù binh, bây giờ những tù binh này vừa hay có thể làm nhân công xây đường, còn vấn đề xi măng cũng không cần lo, các xưởng xi măng lớn xây dựng ở phía nam đã bắt đầu cung ứng xi măng, tu sửa vài con đường ở Tinh Thành chắc cũng không vấn đề, cuối cùng chính là để vua Tinh Thành thỉnh cầu quy phục Đại Tống, như vậy Đại Tống mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp nạp lãnh thổ Tinh Thành. 

 Tuy nhiên cũng chính lúc Triệu Nhan chuẩn bị thâu tóm Tinh Thành, chợt nhận được một mật thư đến từ phủ Hạ Vũ ở Tử Hạ, sau khi đọc xong nội dung bức thư, hắn không khỏi hét lớn: 

 - Trời giúp ta rồi!