Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 658: Tấn công Tinh Thành.




Chương 659

Trong thư phòng, Triệu Nhan một tay nâng chén trà vừa thưởng thức vừa nhăn mặt bặm môi nhìn bức thư Triệu Húc gửi tới, chỉ là nhìn biểu cảm của hắn thì biết, nội dung trên thư Triệu Húc khiến hắn hết sức khó xử. Thực ra bức thư này là lúc trước sau khi Triệu Húc xem bức tranh dân lưu lạc xong, cả đêm không ngủ viết thư cho Triệu Nhan, nói với Triệu Nhan sự dao động của mình về cải cách và tiếp theo nên làm thế nào, hi vọng có thể nghe ý kiến của Triệu Nhan về điều này.

- Khanh khách, phu quân cũng không biết chú ý cử chỉ một chút, đã là thân vương rồi, đọc thư thôi cũng biểu cảm như thế, nếu ai nhìn thấy, e rằng sẽ bị họ chê cười đó!

Đúng lúc này, Tào Dĩnh đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Nhan không kìm được cười nói.

- Chê cười cứ chê cười, dù sao ta cũng không để tâm. Triệu Nhan tỏ ra tỉnh bơ, sau đó lại đưa bức thư trong tay cho Tào Dĩnh nói: - Nương tử nàng đọc bức thư đại ca vừa gửi này, làm khó ta quá!

Tào Dĩnh nghe thấy là thư Triệu Húc gửi, liền có chút tò mò, nhận lấy bức thư đọc qua một lần, kết quả cũng chau mày, trầm tư hồi lâu mới lên tiếng:

- Đại ca đã hơi lung lay về cải cách rồi, thậm chí trong lòng huynh ấy đã có ý định dừng cải cách lại, nhưng nhất thời vẫn chưa chắc chắn, nên mới muốn phu quân giúp huynh ấy lựa chọn.

- Haiz, ta cũng nghĩ vậy, kể ra đại ca trên phương diện gì cũng đều biết lắng nghe, nhưng chỉ duy chuyện hôn sự và cải cách lại tỏ ra cố chấp như vậy, hồi trước khi phụ hoàng còn sống, còn có thể khiến huynh ấy nhượng bộ trong hôn sự, nhưng phụ hoàng không còn nữa, không ai có thể ngăn cản huynh ấy cải cách được, không ngờ bây giờ huynh ấy đã hối hận, sớm biết như vậy, lúc trước sao. không chịu nghe người khác khuyên chứ?

Triệu Nhan cáu kỉnh nói, trước đó khi hắn rời khỏi kinh thành, cũng hơi oán trách Triệu Húc, bây giờ thấy Triệu Húc cuối cùng đã biết sai, trong lòng có chút vui mừng.

Tuy nhiên Tào Dĩnh lúc này nhìn bức thư trước mặt, cuối cùng than thở:

- Nhưng hiện tại tuyệt đối không phải thời cơ tốt để bãi bỏ tân pháp, cả nước đang loạn lên vì hạn hán, nếu bây giờ hủy bỏ tân pháp, nhất định sẽ xảy ra chấn động trước nay chưa từng có, mặt khác với tính cách của Vương An Thạch, nhất định sẽ từ bỏ chức vị tể tướng, nhưng triều đình vốn chỉ có ba vị đại thần, trong đó Trần Thăng Chi lại bệnh tật đầy mình, nếu lại mất đi một Vương An Thạch, e rằng triều đình Đại Tống khó mà chống cự, đến lúc đó nào còn sức lực đâu mà đi cứu nạn?

Suy nghĩ của Tào Dĩnh cũng chính là nỗi lo âu nhất của Triệu Nhan, vốn dĩ nếu như bình thường Triệu Húc tới hỏi ý kiến của hắn, hắn chắc chắn sẽ tán đồng y dừng ngay tân pháp, tuy như vậy sẽ gây thù oán với phái cải cách, nhưng với thân phận của hắn cũng không cần để tâm, dù sao hồi trước khi hắn ở kinh thành đã bất mãn với phái cải cách, đây cũng là chuyện mà ai cũng biết, chỉ có điều hiện nay lại đúng lúc gặp phải thiên tai hạn hán toàn quốc, bất kì chấn động gì trên triều đình cũng có thể đem đến hậu quả nghiêm trọng, nên Triệu Nhan không hi vọng triều đình có biến cố gì bây giờ.

- Nương tử, đại ca vì tân pháp làm cho muộn phiền, đặc biệt hiện nay trong nước Đại Tống dân chúng oán thán, nên huynh ấy muốn lập tức bãi bỏ tân pháp để yên lòng dân, chỉ là nếu như vậy, có thể dẫn đến càng nhiều người chết vì thiên tai hơn, nàng cảm thấy ta nên khuyên huynh ấy ra sao?

Triệu Nhan trầm tư hồi lâu vẫn chưa có chút ý tưởng gì, thế là theo quán tính hỏi Tào Dĩnh.

- Khanh khách, phu quân sao lại ngốc nghếch vậy, trước kia huynh ấy quá cố chấp với cải cách, nên mới không thèm nghe bất kì lời khuyên nào, bây giờ nếu huynh ấy đã sáng tỏ ra tiêu cực của cải cách, phu quân chỉ cần nói sự thật với huynh ấy là được, thiết nghĩ đại ca sẽ suy nghĩ tới ảnh hưởng nếu bây giờ dừng tân pháp.

Tào Dĩnh lại cười nói.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng võ đầu một cái, hắn đích thực quá hồ đồ, nhưng cũng không thể trách hẳn, vì chuyện cải cách, giữa hắn và Triệu Húc đã xảy ra chút mâu thuẫn, may mà là huynh đệ ruột, hơn nữa tình cảm sâu đậm, nên mới không trở mặt, nhưng cho dù là vậy, Triệu Nhan cũng không còn thẳng thắn khi nói chuyện trước mặt Triệu Húc như xưa nữa, bây giờ gặp phải chuyện này, phản ứng có điều kiện muốn nói vòng vo, ngờ đâu căn bản không cần thiết, mặt khác. Triệu Nhan cũng có thể khẳng định, lúc Triệu Húc viết bức thư này cho hắn, cũng đã suy nghĩ rất kĩ càng, y muốn hủy bỏ tân pháp để làm yên lòng dân, nhưng không nghĩ tới hậu quả của việc hủy bỏ tân pháp mang lại.

Lúc đó Triệu Nhan bắt đầu hồi âm cho Triệu Húc, phân tích tỉ mỉ cho y thấy tình hình hiện tại, để y tuyệt đối không được bốc đồng, hủy bỏ tân pháp không phải chuyện ngày một ngày hai, càng không phải một thánh chỉ là có thể giải quyết được, vì thế tốt nhất là đợi tai qua nạn khỏi cũng chưa muộn.

Sau khi viết thư xong, Triệu Nhan lập tức sai người dùng chim bồ câu gửi đi, lúc này Tào Dĩnh lại hỏi:

- Nghe nói chuyện thu mua lương thực ở Tinh Thành của phu quân gặp trở ngại, không biết bây giờ thế nào rồi?

Nghe thấy Tào Dĩnh hỏi đến việc này, gương mặt Triệu Nhan bỗng thoáng qua một tia phẫn nộ, trước đó vì muốn giải quyết nguy cơ lương thực do hạn hán, Triệu Nhan đã tổ chức đội tàu đến Tinh Thành thu mua gạo, đến đó mới phát hiện Ngư Nương nói quả nhiên không sai, Tinh Thành đúng thật là một kho thóc lớn, thậm chí Triệu Nhan ước chừng nếu có thể mua hết số gạo mà Tinh Thành dự trữ, chắc có thể giúp Đại Tống bình an vượt qua trận hạn hán này.

Mới đầu công việc thu mua vô cùng suôn sẻ, số lượng gạo tích trữ ở Tỉnh Thành quá nhiều, mỗi năm đều có rất nhiều lương thực bị hỏng vì bảo quản không tốt, nên nhiều thương nhân Tinh Thành đều vô cùng vui vẻ bán gạo cho Đại Tống. Tuy nhiên chẳng bao lâu, thương nhân Tinh Thành đột nhiên không đồng ý bán lương thực cho Đại Tống nữa, mới đầu Triệu Nhan còn không hiểu tại sao, sau này mới thăm dò được, thì ra vua Tinh Thành âm thầm ra lệnh cấm những thương nhân đó tiếp tục bán lương thực cho Đại Tống, không thì sẽ bị xét xử, như vậy các thương nhân tuy rất muốn kiếm tiền, nhưng không dám mạo hiểm lớn như vậy để giao dịch với Đại Tống.

Biết được vua Tỉnh Thành giở trò sau lưng, Triệu Nhan tức giận khôn cùng. Lần trước Từ Nguyên vì muốn thể hiện sức mạnh, đã đánh chiếm vùng duyên hải của Tinh Thành, sau đó Từ Nguyên quy phục Đại Tống, vua Tinh Thành còn từng yêu cầu Đại Tống nghiêm trị Từ Nguyên, nhưng lại bị Đại Tống cự tuyệt, chắc lần này gã từ chối xuất khẩu lương thực cho Đại Tống cũng vì báo thù Đại Tống, thậm chí nói không chừng còn tiếp tục yêu cầu Đại Tống nghiêm trị Từ Nguyên.

Đáng tiếc lần này vua Tinh Thành lại định tính cả gốc lẫn lãi, trận hạn hán này của Đại Tống liên lụy quá lớn, giải quyết không tốt sẽ có thể gây nên họa diệt quốc, cộng thêm trước kia Từ Nguyên sở dĩ tấn công Tỉnh Thành, chủ yếu là vì Tinh Thành và Tử Hạ câu kết với nhau, chuẩn bị đối kháng Đại Tống tại phía nam, nên lần này khi Triệu Nhan biết Tinh Thành cấm bán lương thực cho họ, lập tức có ý định giết không tha, hắn rất nhân từ với con dân Đại Tống, nhưng đối với các tiểu quốc ở hải ngoại, trước giờ chưa từng giở lòng từ bi.

Cũng chính vì như vậy, cho nên hắn lập tức viết thư cho Triệu Húc, nói rõ ràng quá trình cả câu chuyện, sau đó thỉnh cầu Triệu Húc đồng ý cho hẳn khai chiến với Tinh Thành, dù sao Tinh Thành không giống như các tiểu quốc thổ dân ở Lã Tống, Tỉnh Thành không những là một nước cổ có lịch sử lâu đời, đồng thời cũng là một trong những thuộc địa của Đại Tống, nên nếu muốn khai chiến với một nước như vậy, bắt buộc phải thông qua triều đình đồng ý mới được.

- Ta đã gửi thư cho đại ca, thỉnh cầu tấn công Tinh Thành, ước tính thời gian chắc cũng có hồi âm rồi.

Triệu Nhan lúc này nói với Tào Dĩnh, đồng thời ánh mắt nhìn về hướng kinh thành, hắn tin Triệu Húc không phải người mềm yếu thiếu quyết đoán, chắc sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định.


Vốn dĩ người thích hợp nhất để tấn công Tinh Thành là Từ Nguyên, thứ nhất 'Từ Nguyên tinh thông hải chiến, thứ hai năm đó Từ Nguyên từng công phá vùng biển của Tinh Thành, vô cùng quen thuộc với nơi đó, đáng tiếc Từ Nguyên đi Lã Tống xử lí công việc, tạm thời chưa thể quay về, hơn nữa Ác Quỷ cũng ở đó, kết quả cuối cùng chỉ còn lại lựa chọn duy nhất cho Triệu Nhan, đó chính là Ngư Nương. Tuy nàng là phụ nữ, nhưng là trợ thủ đắc lực nhất của Từ Nguyên, đồng thời tinh thông hải chiến, mặt khác cũng tinh tường tình hình ở Tinh Thành, cho. nên nàng có thể nói là lựa chọn sáng suốt nhất.

Tiếp theo Triệu Nhan chọn ra năm vạn Thủy Quân, để Ngư Nương làm thống soái, ngoài ra còn có ba vạn cấm quân, số cấm quân này chính là hàng binh Tây Hạ trước đây, bọn chúng từng theo Lư Doãn chinh chiến ở Tây Hạ, vì Triệu Nhan cảm thấy phòng ngự ở phía nam quá mỏng, nên để chúng lại phía nam, phân bổ tới các thành trấn thủ, bây giờ lại một lần nữa được triệu tập lại, để Hô Diên Bình làm thống lĩnh, ngồi trên chiến thuyền của Thủy Quân, trùng trùng điệp điệp hướng tới Tỉnh Thành.

Triệu Nhan vốn định đi cùng Thủy Quân, nhưng vừa nói với Tào Dĩnh chuyện này, nàng liền gọi hết con cái đến, sau đó vẻ mặt tội nghiệp nhìn hắn, dụng ý đơn giản là họ đều dựa vào Triệu Nhan, ngộ nhỡ hắn xảy ra nguy hiểm gì trên chiến trường, thì họ biết làm sao?

Nhìn ánh mắt đáng thương của đám con và Tào Dĩnh, tuy Triệu Nhan rõ ràng biết nàng đang giả vờ, nhưng sau cùng vẫn mềm lòng, đồng ý với Tào Dĩnh không đi Tinh Thành nữa, ở lại Quảng Châu đợi báo cáo chiến sự tại Tỉnh Thành.