Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 596: Ngư Nương và Liễu Không.




Chương 597

- Xử lý bọn họ theo quy định đi!

Sau khi Ngư Nương xinh đẹp ra lệnh một tiếng, thủ hạ xung quanh lập tức ùa lên, đồn đám người Cửu Hoàn Đao đầu hàng đến một góc thuyền, rút đao chuẩn bị ra tay.

- Chờ một chút, các ngươi muốn làm gì vậy? Chúng ta đã đầu hàng rồi, chẳng lẽ các ngươi không biết đạo nghĩa trên giang hồ sao?

Cửu Hoàn Đao nhìn đến đây thì hoảng sợ, tuy rằng bọn họ là hải tặc, nhưng ở Trung Nguyên coi như là người trong giang hồ, có vài quy củ cũng cần phải tuân theo, ví dụ như nếu một bên đầu hàng thì tuy rằng chịu một chút khổ sở, nhưng người đầu hàng ít nhất cũng cũng có thể giữ được tính mạng. Nếu may mắn nói không chừng còn có thể được chiêu nạp làm thủ hạ.

- Hừ, đạo nghĩa? Lúc trước ngươi giết dân chúng ở các thôn trang do La Sát quân chúng ta thống trị thì sao không thấy ngươi nói đạo nghĩa?

Ngư Nương khinh thường hừ lạnh một tiếng nói, sau đó vô cùng độc ác vung tay lên. Kết quả những La Sát quân giơ tay chém xuống, Cửu Hoàn Đao và đám thủ hạ kêu thảm thiết, hai cánh tay bị chặt đứt. Tiếp đó bị La Sát quân đá xuống thuyền, để mặc bọn chúng giãy dụa trong biển, nhưng sau khi bị chặt đứt hai cánh tay, cho dù là bơi giỏi đến đâu thì cũng kiên trì không được lâu lắm, huống chỉ máu tươi còn có thể hấp dẫn đám cá mập, vì thế đám người Cửu Hoàn Đao căn bản không có khả năng sống sót.

Sau khi xử lý xong đám người Cửu Hoàn Đao, Ngư Nương có chút chán ghét nhìn vết máu trên boong thuyền, nàng lập tức lớn tiếng khiển trách đám thủ hạ:

- Thực là vô dụng, ta đã nói với các ngươi phải xuất đao nhanh, chuẩn, độc, hơn nữa tính toán hướng máu phun ra và hướng gió thổi, như vậy mới không để máu ô uế boong tàu. Hiện tại trên boong tàu có nhiều máu như vậy, sau khi thấy thủ lĩnh chắc chắn sẽ có tâm tình không tốt. Hiện tại ta phạt tất cả các ngươi rửa boong tàu ba lần, nếu không thì đừng hòng ăn cơm!

-Hả?

Bọn thủ hạ nghe thấy lời nói của Ngư Nương thì vẻ mặt đau khổ. Thậm chí có không ít người đang oán thầm trong lòng, toàn bộ La Sát quân chỉ sợ cũng chỉ có Ngư Nương mới có thể ghi nhớ thói quen nhỏ của thủ lĩnh. Hơn nữa còn yêu cầu bọn họ nhất định phải chú ý, ví dụ như thủ lĩnh không thích máu, vì thế Ngư Nương yêu cầu bọn họ lúc giết người thì cố gắng ra tay ít đổ máu hoặc là không chảy máu. Loại mệnh lệnh này nếu đặt trên người khác thì chỉ sợ thủ hạ đã sớm phản rồi, nhưng lời nói của Ngư Nương lại không có ai phản đối. Bởi vì từ sau đó nàng giết người liền không thấy máu, hoặc là khiến cho máu phun vào biển, không bắn một xíu nào ở trên boong thuyền. Thử nghĩ xem, ngay cả một nữ nhân cũng có thể làm được thì đám nam nhân bọn họ sao có thể không làm được chứ?

Ngư Nương mặc kệ đám thủ hạ đang suy nghĩ gì, dù sao toàn bộ La Sát quân đều đã biết chuyện nàng thích thủ lĩnh từ lâu. Lại nói tiếp tuy rằng nàng đã hơn hai mươi tuổi rồi, nhưng vẫn là một thiếu nữ trong trắng, đây là bởi vì nhiều thế hệ trong nhà nàng đều là hải tặc. Sau khi phụ thân nàng chết thì giao thủ hạ hải tặc cho nàng, nàng vì kiếm cơm cho các huynh đệ thủ hạ nên mỗi ngày đều đánh đánh giết giết. Hơn nữa tầm mắt của nàng lại cao, nam nhân bình thường thì nàng chướng mắt, vì thế kéo dài đến tận giờ vẫn chưa lập gia đình, cho đến khi gặp được thủ lĩnh của mình là Từ Nguyên.

Trước kia Ngư Nương cũng không biết nhà mình thuộc về tổ chức bí mật Âm Minh Ty này, cho đến khi phụ quân sắp qua đời mới nói cho nàng biết. Nàng vốn còn có chút bài xích với chuyện này, bởi vì nàng cảm thấy bản thân làm hải tặc tuy rằng nguy hiểm, nhưng tự do tự tại không bị trói buộc. Nhưng bây giờ bỗng nhiên có một tổ chức Âm Minh Ty âm thầm trói buộc nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức không được tự nhiên.

Nhưng đợi đến khi gặp được Liễu Không thì nàng lập tức không còn bài xích Âm Minh Ty nữa. Ngược lại tận tâm tận lực làm việc cho Liễu Không, chỉ tiếc Liễu Không không có tình cảm trai gái gì với nàng. Y chỉ cho rằng Ngư Nương rất có tài, là một nhân tài hiếm có, vì thế nhiều lần đề bạt nàng thành trợ thủ đắc lực của mình. Đối với chuyện này tuy rằng Ngư Nương rất thất vọng, nhưng nàng là một người cứng đầu, chẳng những không từ bỏ mà ngược lại bắt đầu chủ động theo đuổi Liễu Không. Dù sao nàng là nữ tử ngư dân, tính cách vốn rất sảng khoái, thích người nào thì theo đuổi, cũng không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng.

Liều Không vừa mới bắt đầu cũng không biết Ngư Nương có tình cảm với mình, sau này khi biết cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, mặc dù y là thủ lĩnh nhưng cũng không thể mệnh lệnh cho Ngư Nương không thích mình. Vì thế đối với việc Ngư Nương chủ động theo đuổi cũng chỉ có thể xem như không thấy, hy vọng đối phương có thể biết khó mà lui. Đáng tiếc dựa vào tính cách của Ngư Nương, muốn cho nàng biết khó mà lui cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ít nhất bây giờ vẫn chưa thấy nàng từ bỏ.

Mang theo tình báo mà vừa rồi thẩm vấn Cửu Hoàn Đao, Ngư Nương kích động đi tới chỗ phủ thành của Liễu Không. Hơn nữa cũng không thông báo, trực tiếp đi tới thư phòng của Liễu Không. Người trong phủ cũng đều biết Ngư Nương thích thủ lĩnh, hơn nữa bọn họ đều cảm thấy Ngư Nương vô cùng xứng đôi với Liễu Không, bọn họ đều muốn tác hợp cho hai người, vì thế đừng nói là thư phòng, có khi Ngư Nương trực tiếp xông vào phòng ngủ của Liễu Không, điều này làm cho Liễu Không cũng có chút bưồn bực.

- Thủ lĩnh, chuyện ta đã hỏi rõ ràng rồi, đám người Cửu Hoàn Đao là bị thủy sư Đại Tống đuổi ra khỏi Nam Dương, cùng đường mới muốn tránh đến vùng duyên hải Đại Tống, muốn dùng chiêu “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất” để trốn tránh một thời gian, lại không nghĩ tới xông vào địa bàn của chúng ta. Xem ra Đại 'Tống đang tăng cường khống chế với đường biển Nam Dương, sau này chúng ta muốn nhúng tay vào Nam Dương thì càng khó hơn.

Ngư Nương mới vừa vào thư phòng, ngay lập tức nũng nịu bẩm báo với Liễu Không.

Tuy rằng bọn họ vẫn khống chế được đường biển của nước Oa, Triều Tiên và phương Bắc, nhưng so sánh thì quy mô đường biển ở Nam Dương vẫn lớn hơn nhiều, đồng thời càng có tương lai phát triển hơn, vì thế từ trên xuống dưới La Sát quân luôn muốn vươn tay đến vùng biển Nam Dương, hiện tại tin tức này do Cửu Hoàn Đao mang đến đối với bọn họ mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.

Nhưng khiến Ngư Nương không nghĩ tới chính là sau khi Liễu Không nghe được tình báo quan trọng như vậy thì cũng chỉ thờ ơ gật đầu nói:

- Ta biết rồi, ngươi lui ra ngoài đi!

Đối với phản ứng bình thản như thế của Liễu Không, Ngư Nương cảm thấy hết sức kỳ quái, thậm chí còn nghĩ Liễu Không bị bệnh nặng, nàng lập tức ân cần hỏi han:

- Thủ lĩnh, có phải thân thể người không thoải mái hay không?

Liễu Không kỳ thật đang suy nghĩ về ý nghĩa của bức thư Triệu Nhan gửi cho mình, vì thế mới không hy vọng có người quấy rầy. Về phần chuyện của Nam Dương thì không đáng nhắc đến, lại không nghĩ rằng Ngư Nương đột nhiên hỏi y có bị bệnh hay không. Điều này làm cho y dở khóc dở cười, đang định giải thích thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu, vẻ mặt y thành thật nói:

- Ngư Nương, đối với hướng phát triển của La Sát quân chúng ta trong tương lai, ngươi cảm thấy thế nào?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

- Chuyện này... Ngư Nương nghe được Liễu Không đột nhiên hỏi mình vấn đề thâm sâu như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, qua một hồi lâu mới mở miệng nói:

- Thủ lĩnh, thực lực hiện tại của La Sát quân chúng ta đang khá vững vàng, duy trì tốc độ này thì không bao lâu nữa chúng ta có thể xây dựng đảo Lưu Cầu trở thành một cõi yên vui ở nhân gian. Đến lúc đó thủ lĩnh có thể trực tiếp lập quốc, nếu đến lúc đó Đại Tống vẫn hùng mạnh giống như bây giờ thì chúng ta liền xưng thần với Đại Tống, nếu Đại Tống suy sụp, nói không chừng thủ lĩnh còn có cơ hội thay thết

Tuy rằng bình thường Ngư Nương thoạt nhìn rất tùy tiện, nhưng kỳ thật lại vô cùng có kiến thức, hơn nữa còn hết sức quả quyết. Trong mấy phút ngắn ngủi nàng đã tưởng tượng ra tương lai phát triển của La Sát quân, đương nhiên điều này cũng bởi vì nàng quá quan tâm Liễu Không, có khi cũng sẽ suy nghĩ những việc liên quan đến Liễu Không.

Nhưng Liễu Không nghe được ý nghĩ của Ngư Nương thì cười khổ lắc đầu nói:

- Ngư Nương ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, sao có thể để người khác ngủ trên giường của mình đây? La Sát quân chúng ta sớm hay muộn sẽ lộ ra thực lực, hơn nữa chúng ta cách Đại Tống quá gần, cho nên ta dám khẳng định, chỉ cần chúng ta dám lập quốc, chỉ sợ ngay lập tức sẽ chịu sự tấn công của thủy sư Đại Tống. Phải biết rằng thủy sư Đại Tống được trang bị hỏa khí, chúng ta chưa chắc có thể ngăn được bọn họ.

Ngư Nương nghe phân tích của Liễu Không cũng cảm thấy rất có đạo lý, nàng không khỏi cau mày lại, lúc này Liễu Không bỗng nhiên cười mở miệng nói:

- Ngư Nương, ngươi cảm thấy chúng ta xin sáp nhập vào Đại Tống được không?

- Cái gì? Sáp nhập? Như vậy sao được, đây chẳng phải là không công dâng tâm huyết mấy năm nay của chúng ta cho triều đình Đại Tống sao?

Ngư Nương nghe đến đó không chút nghĩ ngợi trả lời. Nàng cũng không biết Liễu Không làm tất cả những chuyện này là để nâng cao thân phận, để có thể cầu hôn với Bảo An công chúa. Nhưng nếu nàng biết thì chỉ sợ sẽ càng không đồng ý.

Nhìn thấy biểu hiện của Ngư Nương, trong lòng Liễu Không thở dài một tiếng, trước kia y vẫn nghĩ mọi chuyện có chút đơn giản, cho là mình chỉ cần dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm là được. Nhưng y đã quên mất một chuyện, đó là suy nghĩ của đám thuộc hạ như Ngư Nương, bản thân y có thể lựa chọn sáp nhập vào Đại Tống, dùng chuyện này để đổi lấy việc Đại Tống đồng ý hôn sự của mình cùng Bảo An công chúa. Nhưng đến lúc đó những người như Ngư Nương nên làm gì bây giờ? Trong lòng bọn họ sẽ xem mình là người như thế nào?

Tuy rằng Liễu Không đã làm hòa thượng, nhưng vẫn là người phàm, cũng không có khả năng siêu thoát thật sự. Hơn nữa mấy năm nay y cũng có chút tình cảm với những thuộc hạ như Ngư Nương và Ác Quỷ. Lúc này mới nhớ tới bọn họ đã coi là có chút sơ ý rồi, nếu đám người bọn họ phản đối chuyện sáp nhập vào. Đại Tống thì kế hoạch ban đầu của y sẽ không thể thực hiện được.

Ngư Nương thấy Liễu Không trầm mặc không nói, trong lòng không khỏi giật mình, vì thế lại ân cần hỏi han:

Ngư Nương có chút nghi ngờ nhìn Liễu Không, nhưng vẫn trả lời:

- Hai năm này thực lực của Đại Tống rất mạnh, chẳng những tiêu diệt Tây Hạ, mà còn đánh cho Tử Hạ đại bại, hiện tại ngay cả nước Liêu cũng hết sức kiêng ky Đại Tống. Nhưng có câu sau thịnh vượng tất sẽ suy yếu, ta cảm thấy với rất nhiều mâu thuẫn nội bộ Đại Tống thì chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ xuất hiện vấn đề, đến lúc đó chính là cơ hội của chúng ta rồi!

Nhưng ngay khi Ngư Nương vừa dứt lời, Liễu Không lại lắc đầu nói:

- Ngư Nương ngươi cũng không biết bí ẩn trong đó, mấy năm nay Đại Tống trở nên hùng mạnh như vậy đều là do một người xuất hiện, mà chỉ cần người này còn ở đó thì Đại Tống sẽ tiếp tục hùng mạnh như vậy. Chúng ta căn bản không có bất kỳ cơ hội nào!