- Công chúa, người... Sao người lại tới đây?
Tào Tung nhìn thấy Thọ Khang công chúa hùng hùng hổ hổ đi vào, lập tức. kinh ngạc lại có vài phần vui sướng nói, y tuyệt đối không nghĩ tới Thọ Khang công chúa sẽ đến tìm mình vào lúc này.
- Ngươi... Ngươi là Tào Tung?
Thọ Khang công chúa nhìn gã râu ria xồm xàm, tóc rối bù trước mắt, mặc dù tướng mạo của đối phương đích xác rất giống Tào Tung, nhưng nàng nhớ rõ Tào Tung luôn rất chú ý dáng vẻ của mình. Đầu tóc luôn không bao giờ rối, vì thế người trước mắt quả thực quá khác so với Tào Tung trong ấn tượng của nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thọ Khang công chúa, Tào Tung cũng rất nhanh ý thức được nguyên nhân, lập tức cười khổ sờ sờ mấy sợi râu cứng đơ trên cằm rồi bất đắc dĩ nói:
- Công chúa đừng trách, gần đây ta thật sự rất bận, không có thời gian sửa soạn lại dung nhan.
- Ha ha...
Điều khiến Tào Tung không nghĩ tới chính là Thọ Khang công chúa lại cười ra tiếng. Sau đó nàng đi vòng hai vòng quanh Tào Tung nói:
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
- Cửu ca nhi, bộ dạng hiện tại của ngươi mặc dù có chút lôi thôi, nhưng nhìn vẫn thuận mắt hơn rất nhiều so với đầu vuốt bóng lộn trước kia. Ta thấy không bằng sau này ngươi duy trì bộ dạng như vậy thì tốt hơn.
'Thọ Khang công chúa cũng không nói giỡn, mà nàng xác thực không thích một người nam nhân đầu tóc bóng lộn. Ngược lại Tào Tung thoạt nhìn có chút tục tắn trước mắt dường như thích hợp với thẩm mỹ của nàng. Tào Tung vốn âm thầm thích Thọ Khang công chúa, nghe được lời của nàng lập tức ánh mắt sáng lên nói:
- Ánh mắt của công chúa chắc chắn sẽ không sai, ta đây về sau liền duy trì bộ dạng như bây giờ, miễn cho công chúa nhìn bộ dạng trước kia của ta cảm thấy chướng mắt.
Nghe thấy Tào Tung không ngờ thật sự đồng ý, Thọ Khang công chúa đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó không khỏi cười ra tiếng, cảm thấy Tào Tung thật hú vị. Chẳng qua là mình thuận miệng nói mà thôi, nhưng y lại tưởng thật. Hơn nữa còn đáp ứng duy trì bộ dạng lôi thôi này, nghĩ đến đây, trong lòng Thọ Khang công chúa bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khác thường, nhưng nàng luôn phản ứng chậm chạp trong vấn đề này. Loại cảm giác này rất nhanh đã bị nàng ném ra sau đầu, nàng lôi kéo Tào Tung cùng nói chuyện.
Tuy rằng Tào Tung rất bận nhưng sau khi nhìn thấy Thọ Khang công chúa thì ngay lập tức ném chuyện của ngân hàng ra sau đầu. Sau đó tùy tiện sửa sang lại đầu tóc rối bời rồi bắt đầu nói chuyện với Thọ Khang công chúa, chỉ có điều lúc này y bỗng nhiên cảm thấy trong bụng rất đói, hóa ra y bận liên tục từ sáng sớm đến bây giờ. Thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không ăn, vừa rồi bận rộn còn không cảm thấy gì, hiện tại rảnh rỗi thì lập tức cảm thấy trong bụng rỗng tuếch, khó chịu không nói nên lời.
- Ùng ục ục...
Một trận âm thanh kì quái vang lên, Thọ Khang công chúa cũng nhìn về phía bụng của Tào Tung, kết quả lúc này Tào Tung rốt cuộc giấu diếm không được, chỉ đành cười khổ giải thích mình còn chưa ăn cơm trưa. Thọ Khang công chúa nghe đến đó trách móc:
- Cho dù ngươi bận rộn đến thế nào thì cũng không thể bỏ cơm được, ngươi xem tam đệ kìa, dù cho hắn gặp chuyện lớn đến thế nào thì hắn đều phải ăn cơm trước rồi nói. Như vậy mới có khí lực suy nghĩ.
'Thọ Khang công chúa nói xong liền sai người đi tửu lâu gần đó đặt một bàn thức ăn đưa đến. Sau đó vừa ăn vừa nói chuyện với Tào Tung. Tào Tung cũng không nghĩ tới hôm nay Thọ Khang công chúa lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng hết sức vui mừng. Thậm chí lúc ăn cơm còn ăn nhiều hơn một chén so với bình thường.
Thừa dịp Tào Tung ăn cơm, Thọ Khang công chúa bắt đầu hỏi y về chuyến đi Tây Hạ, Tào Tung tự nhiên không dấu diếm chuyện này. Thậm chí còn thêm mắm thêm muối kể các chuyện lý thú khi y và Triệu Nhan trên đường đi đến Tây Hạ, thậm chí còn mấy lần gặp phải thổ phỉ. Đương nhiên đám thổ phỉ này dám động đến bọn họ quả thực là không muốn sống nữa. Nhưng tài ăn nói của Tào Tung vô cùng tốt, khiến cho một câu chuyện rất bình thường trở nên hấp dẫn. Thọ Khang công chúa nghe rất nghiêm túc, khi nghe đến chỗ thú vị còn có thể cười ha ha, khiến cho Tào Tung càng thêm ra sức kể.
Có lẽ Thọ Khang công chúa và Tào Tung nói chuyện rất cao hứng, nàng lại quên cả việc đòi lại bảo kiếm. Buổi tối về đến nhà tự nhiên cũng không rảnh đi gây sự với Triệu Nhan, hơn nữa mấy ngày kế tiếp, Thọ Khang công chúa gần như là mỗi ngày đều đi tìm Tào Tung, lại nói tiếp Thọ Khang công chúa kỳ thật cũng rất cô đơn. Người có thể nói chuyện cũng chỉ có Bảo An công chúa, Triệu Nhan và một vài người khác, bọn họ đều là người nhà, còn bạn bè thì hầu như không có. 'Tào Tung xem như một trong số ít bạn bè của nàng, lại thêm thời gian dài không gặp, cho nên Thọ Khang công chúa và Tào Tung có rất nhiều chủ để để tán gấu.
Triệu Nhan cố ý né Thọ Khang công chúa vài ngày, lại không nghĩ rằng nàng cũng không tìm mình đòi lại bảo kiếm. Ngược lại ngày ngày đi tìm Tào Tung, điều này làm cho trong lòng của hắn cảm thán một tiếng, xem ra vị tam tỷ này của mình đã để ý Tào Tung rồi. Tuy rằng chính bản thân nàng ấy còn chưa phát hiện, nhưng Triệu Nhan là một người ngoài cuộc lại thấy rất rõ ràng, dù sao đây là lần đầu tiên hắn thấy Thọ Khang công chúa thường xuyên chủ động đi tìm một nam tử trẻ tuổi nói chuyện phiếm.
Kỳ thật Triệu Nhan cũng không phản đối Thọ Khang công chúa có tình cảm với Tào Tung. Chỉ là theo hắn thấy thì Tào Tung vốn là bạn của mình, nếu y thật sự cưới Thọ Khang công chúa thì lập tức sẽ trở thành anh rể của hắn. Nhưng y lại là em họ của Tào Dĩnh, như vậy quan hệ giữa bọn họ rất loạn, sau này Triệu Nhan cũng không biết nên xưng hô với Tào Tung như thế nào nữa.
Nghĩ đến sau này mình sẽ xưng hô rối loạn với Tào Tung, Triệu Nhan không khỏi thở dài. Sau đó vô tình đi đến ngoài tiểu viện tử của Bảo An công chúa, đã qua vài ngày kể từ khi phun thuốc cho hoa cỏ rồi, vì thế hắn đến để xem hiệu quả như thế nào, thuận tiện cũng có thể nói chuyện của Thọ Khang Công chúa với Bảo An công chúa.
Thị nữ của Bảo An công chúa nhìn thấy Triệu Nhan vào đều thi lễ, sau đó nói cho hắn biết Bảo An công chúa đang ở trong nhà kính, vì thế Triệu Nhan lập tức đi đến nhà kính, mới vừa vào thì nghe thấy tiếng khóc của Bảo An công chúa. Điều này làm cho Triệu Nhan hoảng sợ, chạy vào tìm Bảo An công chúa, lại phát hiện nàng đang ngồi xổm trước một gốc cây héo rũ mà khóc.
- Nhị tỷ, sao lại thế này? Chẳng lẽ thuốc của ta không có tác dụng sao? Nhìn thấy gốc cây héo rũ này, Triệu Nhan không khỏi lo lắng mở miệng nói. Không đúng, dung dịch Bordeaux có thể chữa khỏi bệnh giả sương mai, không thể
không có tác dụng được.
Bảo An công chúa nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào, lập tức ngượng ngùng lau nước mắt cười lớn nói:
- Tam đệ không cần phải lo lắng, thuốc của đệ có tác dụng, đệ xem những hoa cỏ khác đều đã được chữa khỏi. Nhưng có vài cây hoa cỏ nhiễm bệnh khá nghiêm trọng, vì thế cho dù là có thuốc nhưng cũng không có tác dụng.
Lúc này Triệu Nhan cũng phát hiện, phần lớn hoa cỏ trong nhà kính đều đã tươi tốt. Tuy rằng trên phiến lá còn lấm tấm một ít màu vàng nhưng xung quanh chỗ lấm tấm đã xanh ngắt, thoạt nhìn bừng bừng sức sống, không còn bộ dán: héo rũ như lúc trước, chỉ có điều một vài cây hoa cỏ khác lại hoàn toàn héo rũ rồi.
- Thì ra là thế, tuy rằng héo rũ vài cây nhưng phần lớn đã được chữa khỏi, vì thế nhị tỷ cũng không cần đau lòng quá mức!
Triệu Nhan nhìn như vậy trong lòng thả lỏng nói. Kỳ thật ngay cả Triệu Nhan cũng không biết, dung dịch Bordeaux cũng không phải là có tác dụng với tất cả thực vật, có vài loại thực vật không chịu nổi tác dụng của thuốc, vì thế sau khi phun thuốc sẽ héo rũ, sau đó chết đi. Nếu không, chỉ mắc bệnh giả sương mai thì không thể chết héo nhanh như vậy được.
Bảo An công chúa nghe được Triệu Nhan an ủi cũng gật đầu, nhờ Triệu Nhan hỗ trợ mang những hoa cỏ héo chết đến bên ngoài nhà kính, sau đó chôn chúng nó ở nơi trống trải trong hoa viên, coi như là chỗ yên nghỉ cho chúng nó. Sau đó Triệu Nhan lại cùng Bảo An công chúa trở lại nhà kính, tưới nước cho hoa cỏ trong nhà kính.
- Nhị tỷ, tam tỷ mấy ngày nay mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, tỷ biết tỷ ấy đang làm gì không?
Thừa cơ hội này, Triệu Nhan biết mà còn cố hỏi, hắn muốn thử xem Bảo An công chúa có biết chuyện giữa Thọ Khang công chúa và Tào Tung hay không?
- Ha hả, tam đệ không phải là muốn hỏi về chuyện của tam muội và Tào Tung sao? Cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?
khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là Bảo An công chúa lườm hắn một cái rồi nói. Xem ra nàng biết rõ về chuyện của Thọ Khang công chúa và Tào Tung hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
- Ha hả, hoá ra nhị tỷ biết rồi sao? Vậy thì dễ rồi, tỷ cảm thấy tam tỷ và Tào Tung có khả năng không?
Triệu Nhan cũng không nghĩ đến bị Bảo An công chúa một câu nói toạc ra chân tướng, nhưng may mắn da mặt của hắn dày, lập tức cười hỏi.
Bảo An công chúa lúc này cũng cười nói, tuy nhiên ngay sau đó ánh mắt nàng lại buồn bã. Bởi vì nàng nghĩ tới Liễu Không cũng bởi vì nguyên nhân này mà buộc phải đi ra nước ngoài phấn đấu, hy vọng có thể nâng cao thân phận của mình, từ đó xứng đôi với công chúa Đại Tống như nàng.
Triệu Nhan chỉ lo suy xét về chuyện của Thọ Khang công chúa và Tào Tung, lại không phát hiện vẻ mặt thay đổi của Bảo An công chúa. Vẻ ảm đạm trên khuôn mặt Bảo An công chúa chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh lại lần nữa cười nói:
- Ta biết mặc dù Tam đệ đang giúp Tào Tung, nhưng vẫn e dè thanh danh lúc trước của Tào Tung. Nhưng chuyện này quan hệ đến hạnh phúc của tam muội, vì thế chúng ta tốt nhất là không cần nhúng tay, mọi chuyện cứ để tam muội tự xử lý là được rồi!
Nghe Bảo An công chúa nói để cho Thọ Khang công chúa tự xử lý chuyện này, Triệu Nhan không khỏi có chút bận tâm, tuy rằng Thọ Khang công chúa là tỷ tỷ của hắn, nhưng tính cách lỗ mãng, hấp tấp của nàng thật sự khó làm cho người ta có thể yên tâm được!