Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 574: Chương 575: Bệnh sương mốc.




- Cậu ơi cha mẹ cháu khi nào sẽ quay trở về hả cậu?

Thù Nhi, cậu bé 8 tuổi đang vịn lấy tay ghế của Triệu Nhan, đôi mắt cậu tròn xoe hỏi cậu của mình. Hơn một năm nay cậu chưa được gặp cha mẹ của mình vậy nên hiển nhiên là rất nhớ, cứ cách mấy ngày cậu bé lại quấn lấy cậu của mình để hỏi.

- Cái này..... Chắc là sắp rồi con à, có lẽ là qua tết ba mẹ con sẽ quay trở về thôi.

Triệu Nhan có chút chột dạ, hắn trả lời cậu bé. Vốn là Đức Ninh công chúa đã có thể sớm quay trở về kinh rồi, thế nhưng việc đàm phán với bên phía Tử Hạ lần này Triệu Nhan lại tiến cử phu thê Đức Ninh công chúa lo liệu, kết quả là Triệu Thự hoàn toàn đồng ý với ý kiến của hắn. Hiện tại thánh chỉ cũng đã được truyền tới Quảng Châu rồi, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn trước mắt phu thê Đức Ninh công chúa chưa thể trở về kinh được.

- Thật vậy sao, cậu không gạt cháu chứ?

Thù Nhi mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, cậu bé rất nhanh đã nghe thấy được sự chột dạ trong câu trả lời của cậu mình, vì thế lúc này cậu bé đang nghỉ ngờ mà hỏi lại Triệu Nhan.

- Khụ khụ...

Thấy Thù Nhi đang tròn xoe con mắt nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, Triệu Nhan cũng không đành lòng lừa thằng bé, hắn liền dỗ dành cậu bé mà nói:

- Thù Nhi, công việc mà cha mẹ con đang phải làm ở Quảng Châu là rất quan trọng vì vậy tạm thời chưa thể quay về được, song điều đó cũng không thành vấn đề gì, tết năm nay con có thể ăn tết cùng với cậu, ngoài ra còn có Tư Nguyệt nữa, mấy đứa chơi đùa cùng nhau đảm bảo sẽ vui hơn ở nhà con nhiều!

Thấy cậu mình nói cha mẹ tạm thời chưa thể quay về được, trên gương mặt của Thù Nhi không khỏi tỏ ra thất vọng, song cậu bé là người rất hiểu chuyện thế nên không vì việc bố mẹ chưa thể về kinh được mà khóc lóc hoặc giận dỗi, ngược lại, cậu bé suy nghĩ một lát rồi lại tiếp tục hỏi:

- Cậu ơi, năm nay ba mẹ con không thể về vậy năm sau cha mẹ con có về không?

- Nhất định là sẽ về với con, nếu như lúc đó ba mẹ con không thể về thì cậu sẽ đích thân đưa con tới Quảng Châu để tìm cha mẹ!

Triệu Nhan nghe thấy Thù Nhi hỏi như vậy thì vỗ ngực đảm bảo rồi trả lời cậu bé. Việc đàm phán với bên Tử Hạ mặc dù là cũng phải mất một khoảng thời gian nhưng tuyệt đối không thể kéo dài đến một năm được, bởi vậy Triệu Nhan mới dám hứa với Thù Nhi như vậy.

Thấy cậu mình hứa chắc chắn như vậy, Thù Nhi cuối cùng cũng không còn nghi ngờ những gì Triệu Nhan đã nói nữa, ngoài ra mặc dù cha mẹ không ở bên cạnh nhưng cậu và dì chăm sóc cậu rất chu đáo, rồi lại thêm việc hàng ngày cậu phải đi học, đến trường lớp có bạn bè chơi đùa thế nên cũng không cảm thấy bị cô đơn. Cậu bé rất nhanh sau đó đã bỏ việc cha mẹ mình năm nay có về hay không sang một bên.

-A, đúng rồi, sao con không đi học vậy?

Triệu Nhan lúc này mới sực nhớ ra hôm nay không phải là ngày nghỉ. Âu Dương Uyển Linh và Nhan Ngọc Như đã đến trường từ sáng sớm, bởi vậy theo lế thường thì Thù Nhi cũng phải đến trường mới phải chứ.

- Ha ha, những gì thầy giáo dạy ở trường con đều hiểu hết rồi, với lại mỗi lần làm bài thi con đều đứng nhất lớp, bởi vậy có nghe hay không nghe giảng thì cũng như nhau thôi, chỉ bằng con đi theo cậu còn học được nhiều thứ hơn.

Thù Nhi cười tinh nghịch rồi đáp. Cậu bé vốn là đứa trẻ có chỉ số thông minh siêu phàm, rồi lại thêm việc Triệu Nhan mở cho một tiểu táo*, kết quả là nội dung của bậc tiểu học đối với thằng bé về cơ bản mà nói chẳng có gì là khó cả, thậm chí cậu bé còn có thể tự học được hết kiến thức của bậc tiểu học rồi. Nếu như để thằng bé tham gia vào cuộc thi do học viện Truy Nguyên chiêu sinh thì nhất định sẽ dễ dàng để vượt qua mà thôi.

(* tiểu táo: tiêu chuẩn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo, ở đây chỉ rằng Triệu Nhan đặc biệt dạy dỗ Thù Nhi nhiều hơn và kĩ hơn mọi học sinh khác, truyền thụ những kiến thức mà Triệu Nhan không dạy cho ai khác)

- Như vậy thì không được rồi, trước đây cậu đã nói với con rồi, cậu để con học ở trường tiểu học không chỉ là để học tập mà quan trọng hơn cả là muốn con học được cách giao tiếp, mà muốn học được điều đó thì điều quan trọng nhất là con không được tự đặc biệt hóa bản thân, nếu không con sẽ chẳng thể kết bạn được với ai đâu!

Triệu Nhan nghe đến đó liền xịu mặt xuống mà trách mắng. Triệu Nhan rất yêu thương Thù Nhi, nhưng nếu như thằng bé mắc lỗi, hắn sẽ không do dự mà phê bình. Dẫu sao hắn cũng muốn biến Thù Nhi thành đệ tử ruột của mình thì đương nhiên không thể trơ mắt mà đứng nhìn thằng bé mắc lỗi được.

- Ha ha, con biết là cậu sẽ nói như vậy mà, nhưng về mặt giao lưu với mọi người thì con không gặp phải vấn đề gì cả. Các bạn ở các lớp học khác ở các cấp. trong trường đều rất quí mến con. Con và các bạn đều là những người bạn tốt của nhau và lần này sở dĩ con không lên lớp là bởi vì con muốn giải quyết một việc. quan trọng!

Thù Nhi thấy Triệu Nhan phê bình mình thì nghênh mặt cười tinh nghịch rồi giải thích với cậu mình.

- Cái gì, con thì có thể có việc gì quan trọng cơ chứ? Triệu Nhan thấy cháu mình nói như vậy thì vô cùng ngạc nhiên.

- Đương nhiên là việc quan trọng rồi, trước đây con có giúp dì hai làm một căn nhà kính, hiện tại thời tiết rất lạnh vì vậy phải đưa toàn bộ số hoa vào trong đó, thế nhưng mấy ngày này hoa trong nhà kính lại xuất hiện vài vấn đề vì vậy con mới xin nghỉ học để ở nhà giúp dì giải quyết đó chứ!

Thù Nhi hùng hồn biện luận giải thích, dì hai mà cậu bé vừa nhắc đến chính là công chúa Bảo An. Bảo An công chúa bình thường rất thích trồng hoa, nhưng vào mùa đông thật khó tránh kh ệc hoa bị khô héo, vậy là Triệu Nhan đã dựng cho nàng một khu nhà kính để mỗi khi mùa đông đến, Bảo An công chúa có thể đưa hết các chậu hoa vào đây để nuôi trồng.

- Vậy sao cháu không đến chỗ dì hai đi?

Triệu Nhan lại hỏi lại, ngay sau đó hắn liền hiểu ra và lập tức giật mình rồi cười nói:

- Ta biết rồi, con nhất định là đã đến đó rồi, thế nhưng chưa nghĩ ra cách để

giải quyết thế nên mới đến đây để tìm ta phải không?

- Ha ha, cậu thật anh minh, quả nhiên là không có gì có thể qua mắt được cậu cải

Thù Nhi lần cười tinh nghịch rồi đáp. Cậu bé đã đi theo Triệu Nhan và học được rất nhiều điều lý thú, thế nhưng ở một số mặt vẫn còn thiếu khá nhiều, ví dụ như vấn đề hoa của Bảo An công chúa lần này chẳng hạn, cậu đã suy nghĩ cả ngày trời mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.

- Nói đi nào, hoa của nhị tỷ gặp phải vấn đề gì rồi, sao lại làm khó cho tiểu thiên tài là cháu vậy?

Triệu Nhan nghe đến đây thì không thể không cười mà gặng hỏi Thù Nhi. Con người ta ai sống cũng cần phải có tình cảm, đặc biệt là sau khi xa rời khoảng. không. Bảo An công chúa đều đem hết tâm tư tình cảm của mình vào những bông hoa kia. Bình thường nàng rất chú ý đến việc chăm sóc hoa, lần trước Triệu Nhan đến thăm, vì không cẩn thận mà dẫm phải một gốc thược dược, vậy là bị nàng ta nói cho nguyên một ngày. Lần này hoa mà nàng trồng đang gặp vấn đề, Bảo An công chúa nhất định sẽ rất sốt ruột.

- Cái này cháu cũng không rõ lắm, hay là cậu đi đến đó ngó qua chút xem.

Thù Nhi nói rồi kéo tay Triệu Nhan giục hắn đi tới chỗ của Bảo An công chúa. Triệu Nhan vì sợ tỷ tỷ mình buồn nên cũng cùng với Thù Nhi chạy tới chỗ của nàng.

Hiện tại là thời điểm rét nhất trong năm, nếu như là vào mùa hạ hay mùa thu đặt chân đến chỗ của Bảo An công chúa, mọi người ắt sẽ thấy nơi đây đều là một màu xanh tươi tốt của hoa cỏ, trong đó đại đa số các loài hoa nơi đây đều không phải là những loài nổi tiếng hay quí hiếm gì cả, thế nhưng dưới bàn tay chăm sóc tỉ mỉ của Bảo An công chúa, hoa cỏ nơi đây phát triển rất tươi tốt. Hiện tại hoa đã được đưa vào trong nhà kính để tránh rét. Hôm nay thời tiết khá đẹp, lại có ánh sáng mặt trời, thế nên tấm cửa kính phía trước cũng đã được mở ra, để lộ ra ở phía khoảng không bên trong là một màu xanh mướt.

- Tam tỷ sao tỷ cũng ở đây vậy?

Triệu Nhan vừa tới đã nhìn thấy Thọ Khang công chúa tay cầm chiếc cuốc chim nhỏ đứng bên cạnh một lùm hoa, trên khuôn mặt nàng toát lên một vẻ u sầu. Nếu như không phải là Triệu Nhan rất đỗi thân thuộc đối với nàng thì e rằng sẽ tưởng nàng là Bảo An công chúa.

- Còn không phải là mấy việc liên quan đến đám hoa cỏ tựa như bảo bối này của nhị tỷ tỷ sao. Đệ nhìn xem, hoa bình thường phát triển rất tốt và khỏe mạnh, vậy mà giờ đây lại sinh bệnh rồi. Cũng vì điều này mà nhị tỷ buồn đến sắp khóc rồi đó.

'Thọ Khang công chúa nói rồi liền thở dài rồi chỉ tay về phía mấy luống hoa.

Triệu Nhan lúc này mới phát hiện, đám hoa trong nhà kính nếu nhìn qua thoạt nhiên thì thấy rất xanh tốt, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy hầu hết lá của bọn chúng đều có những vệt lấm tấm màu vàng, nhưng vệt này đan xen vào nhau tạo thành những mảng lớn hơn làm cho lá bị vàng, nhìn rất khó coi, ngoài ra còn một số bị hiện tượng mốc trắng, trông cứ như thể là bị mạng nhện giăng vậy.

- Sao hoa lại bị bệnh ra nông nỗi này vậy?

Kiếp trước Triệu Nhan vốn xuất thân từ nông thôn vì vậy đối với những kiểu hiện tượng như thế này hắn tương đối quen thuộc, hễ nhìn qua một cái là có thể phát hiện ra đám hoa này vì bị bệnh nên mới xuất hiện tình trạng như vậy.

- Ta cũng không rõ nữa, nhị tỷ nói trước đây vài ngày vẫn còn tươi tốt lầm, nhưng đám hoa này mấy ngày gần đây cứ lần lượt sinh bệnh như vậy, lúc mới đầu chỉ bị vài khóm thôi, nhưng dần dần toàn bộ số hoa trong nhà kính đều bị lây bệnh hết rồi.

Thọ Khang công chúa thở dài rồi nói. - Nhị tỷ đi đâu rồi, sao không thấy tỷ ấy đâu nhỉ?

Triệu Nhan lúc này mới để ý Bảo An công chúa sao lại không có mặt ở đây, hắn cảm thấy hơi lạ thường nên cất giọng hỏi. Nếu căn cứ vào độ yêu hoa của Bảo An công chúa thì giờ này nàng phải có mặt ở đây mới đúng chứ.

- Nhị tỷ đi chùa Ti Nông rồi, tỷ có nói là đến đó để tìm người am hiểu về vấn đề này, mời họ đến xem xem có cách nào để trị bệnh cho đám hoa này không.


- Tam đệ, đệ đã quan sát khá kĩ rồi, lẽ nào đã tìm ra cách để chữa trị cho hoa? Lúc này Thọ Khang công chúa bỗng chạy qua hỏi hắn, nàng biết là Triệu Nhan có rất nhiều kiến thức kì quái, nói không chừng sẽ có cách để chữa bệnh

cho hoa.

- Cái này..... Ha ha, tạm thời phải giữ bí mật chưa thể nói được. Tam tỷ, tỷ cứ làm việc đi, đệ về chuẩn bị qua chút đã!

Triệu Nhan cố ý tỏ ra là nguy hiểm, sau đó hắn kéo Thù Nhi đi, kết quả là làm cho Thọ Khang công chúa đứng ngây người ra một lúc rồi hờn dỗi ném bông hoa đang cầm trên tay xuống đất.