Trong học viện Truy Nguyên có một tòa nhà cao nhất được mang tên Thiên Nhất Các. Đây kì thực chính là thư viện của học viện. Triệu Nhan cũng đã từng nghe danh tàng thư Thiên Nhất Các khi ở thời hậu thế, vả lại thiên nhất sinh thủy có nghĩa là có thể phòng được lửa, điều này lại vừa hay rất thích hợp với thư viện, do đó hắn đã mượn tên này để xây dựng thư viện vô cùng nổi tiếng tại thành đô Đông Kinh, bình thường thậm chí còn có học sinh của trường Quốc Tử Giám hoặc Thái học đến mượn sách.
Thiên Nhất Các thực chất là chỉ một tổ hợp các tòa thư viện, trong đó căn cứ vào sự không giống nhau trong phân loại sách mà lần lượt sắp xếp các đầu sách vào những tòa nhà khác nhau, giữa các khu có những dãy hành lang dài thông với nhau, giúp cho mọi người có thể đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Chính giữa của Thiên Nhất Các lại là thư viện tổng hợp, đây là nơi tập hợp của tất cả các loại sách yêu cầu người đọc phải có kiến thức cao sâu, nếu người đọc chưa đạt được đến một cấp bậc nhất định nào đó thì sẽ không tài nào có thể mượn được sách. Mặt khác đây cũng là tòa nhà cao nhất trong tổ hợp thư viện của Thiên Nhất Các. Tòa nhà này có tổng cộng năm tầng, nhưng thời gian thi công và hoàn thiện lại không hề dài. Tòa nhà được xây lên với phần nguyên liệu là xi măng do Triệu Nhan phát minh ra trước đó không lâu, nếu không thì e là không có cách nào để giữ cho một tòa nhà cao như vậy có thể đứng vững được.
'Tâng mái của tòa nhà chính trong Thiên Nhất Các là điểm cao nhất, đứng từ đây có thể quan sát được toàn bộ cảnh quan của Thiên Nhất Các, thật đáng tiếc, nơi đây đang lưu trữ những cuốn sách quí hiếm của tàng thư, toàn bộ học viện đều có thể đến nơi đây. Cái độc nhất ở đây không phải là sự học bác uyên thâm đã được công nhận bởi vì trong con mắt của những học viên của Thiên Nhất Các thì tầng cao nhất trong tòa nhà chính lại là một nơi thiêng liêng, hi vọng đến một ngày nào đó có thể có được sự công nhận của học viện, từ đó mà có thể được vào trong đó để mặc sức đọc những cuốn sách quí kia.
Hôm nay đã là trận tuyết thứ ba của mùa đông rồi, những hạt tuyết bay bay trong không trung kia chẳng mấy chốc đã phủ lên mặt đất một màu trắng xóa. Học viện Truy Nguyên cũng đã bước vào kì nghỉ đông từ lâu nhưng trong trường vẫn còn có một số học viên vì một lý do nào đó mà không trở về nhà. Lúc bình thường thi thoảng cũng sẽ thấy vài học viên tới thư viện mượn sách về đọc, thế nhưng hôm nay vì tuyết rơi quá dày nên hầu như thư viện không có ai lui tới cả. Tầng tư của tòa nhà chính vì thế mà càng trở nên lạnh lếo và tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Tòa nhà chính trong Thiên Nhất Các được thiết kế với hình bát giác, tám góc của tầng 5 đều có không gian riêng cho học viên đến đây để đọc sách, chỉ có điều phần góc ở hướng chính bắc hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, trên chiếc bàn đằng xa kia đang được đặt một nồi lẩu nghi ngút khói. Không sai, bên cạnh nồi lẩu kia là cơ man nào là rau và thịt, rồi phía bên dưới là hai vò rượu đã được mở sẵn.
Năm người gồm Triệu Nhan, Tô Thức, Thẩm Quát, Trương Tái và Lý Công Lân đang ngồi xung quanh chiếc bàn, rồi cả bọn vừa chém gió vừa thưởng thức món mĩ thực kia, nhìn qua cửa sổ ngoài kia là cảnh tuyết rơi, đây quả thực là cách hưởng thụ cuộc sống không gì có thể sánh bằng được.
Hôm nay Tô Thức và Lý Công Lân cùng kéo nhau đi tìm Triệu Nhan, lại vừa hay Triệu Nhan muốn tìm tới Thẩm Quát để bàn về việc của học viện, thế là mấy người bọn họ đều đến cả đây, rồi lại không ngờ, Trương Tái cũng đang có mặt ở đây, cả năm người bọn họ hầu như đều là những nhân vật xuất chúng về mỗi mặt ở thời đại này, rồi lại hiếm có lắm mới có được trận tuyết thế kia, vậy là Triệu Nhan hò mọi người làm mấy chén, rốt cuộc là bốn người còn lại ai nấy đều hưởng ứng nhiệt tình.
Cũng vừa hay Triệu Nhan lại biết được tầng thượng của toàn nhà chính trong Thiên Nhất Các là nơi tuyệt vời để ngắm tuyết, thế nên hắn muốn cả bọn đi lên đó. 'Tô Thức và Lý Công Lân đương nhiên là cũng theo chân hắn mà đi lên, kết quả là Thẩm Quát chẳng thể ngăn nổi bọn họ, rồi cả bọn đem rượu thịt lên trên đó bày biện. Cũng may là hôm nay ở đây không có ai chứ nếu không đám học viên mà biết bọn Triệu Nhan ăn uống nhậu nhẹt tưng bừng ở chốn linh thiêng này thì chắc hẳn là bọn chúng sẽ rất ngạc nhiên đây.
Lúc này Tô Thức bỗng cất lời:
- Các vị, hiện tại việc liên quan đến Tử Hạ trong triều đang bàn tán vô cùng sôi nổi, về vấn đề này các vị có ý kiến gì không?
Gần đây trong giới tri thức của Đại Tống, vấn đề nóng nhất chính là việc liên quan đến Tử Hạ. Chỉ cần hai kẻ học thức ngồi lại với nhau thôi là chắc chắn sẽ bàn về vấn đề này và Tô Thức cũng không phải là ngoại lệ.
Thẩm Quát nhấp một ngụm rượu rồi nói:
- Trong triều không phải là đã lưu truyền những lời đồn đại rồi đó sao. Các vị quan gia vô cùng giận dữ đối với sự đê tiện của Tử Hạ, cứ cho là Lư Doãn đã hạ được thành Hạ Vũ đi, thế nhưng điều này cũng chưa thể làm nguôi ngoai đi cơn giận dữ của các vị quan gia, thế nên các vị ấy lần này mới dự định là sẽ bắt Tử Hạ phải cắt đất đền tiền. Thế nhưng có một số vị đại thần lại cho rằng làm như vậy là đi ngược lại với đạo nhân nghĩa của thánh nhân, do vậy bọn họ quyết không cho. phép điều đó xảy ra, đối với ý kiến này các vị quan gia lại càng thêm giận dữ.
Thẩm Quát mặc dù là đã từ quan thôi không tham gia việc triều chính nữa thế nhưng về mặt tin tức thì y lại vô cùng nhanh nhạy, chuyện gì xảy ra trong triều cũng đều không thể qua được mắt y.
Lý Công Lân, người trẻ tuổi và tính tình cũng nhiệt huyết nhất trong năm người lên tiếng:
- Về việc này đệ cũng đã nghe qua, song theo như đệ thấy thì việc để cho Tử Hạ cắt đất đền tiền là quá dễ dàng cho bọn chúng rồi, các vị quan gia cần phải lệnh cho binh lính tiếp tục tiến về phía nam, trực tiếp tiêu diệt toàn bộ bọn Tử Hạ, bắt sống Lưu Thiên Đạo về cho gã làm bạn với Lý Lượng Tộ thì mới đúng.
Những lời nói của Lý Công Lân mang đầy tính kích động chứ không thấy chút nét đạo lý nào cả, nghe thì nghe thế thôi chứ tuyệt đối không được tưởng đó là thật.
Sau một hồi suy nghĩ Tô Thức mới nói ra suy nghĩ của mình:
- Mâu thuẫn giữa các vị quan lại và đại thần kì thực đã nói rõ ra rằng chẳng qua đây cũng chỉ là mâu thuẫn giữa hai trường phái nội vương ngoại thánh và nội thánh ngoại vương mà thôi. Đại Tống chúng ta đang theo đuổi cách nhìn nội vương ngoại thánh, nội bộ thì tạm thời không bàn đến nhưng bọn tiểu quốc Tử Hạ kia về cơ bản là không biết đến hai chữ ân nghĩa, ngược lại lại còn cho rằng Đại Tống chúng ta đang suy yếu có thể bắt nạt được. Cũng bởi điều này mà các vị quan lại vô cùng phẫn nộ, lần này dạy cho bọn Tử Hạ kia một bài học nghiêm khắc đồng thời cũng là để cho các nước khác thấy rõ một điều rằng hậu quả mà bọn chúng sẽ phải hứng chịu là như thế nào, một khi làm cho Đại Tống ta nổi giận. Tôi cho rằng các vị quan lại bắt Tử Hạ phải cắt đất đền tiền là điều cần thiết, ngoài ra tôi còn dự định sẽ viết một bài thể hiện quan điểm cá nhân về việc này và cho đăng lên báo, hi vọng có thể nhận được sự ủng hộ của các bậc tri thức.
Tô Thức đang tỏ ra vô cùng ủng hộ Triệu Thự.
- Quận vương, ngài là con trai của bệ hạ, thường xuyên tiếp xúc với Thái tử, Quận vương suy nghĩ thế nào về vấn đề này?
Lời nói của Tô Thức vừa mới dứt, Trương Tái nãy giờ chưa lên tiếng bỗng mỉn cười rồi nhìn qua phía Triệu Nhan, chỉ có điều là trong nụ cười của y dường như có ý gì đó mà không biết dùng lời nói nào để có thể diễn đạt ra được.
Cùng với ánh mắt chăm chú nhìn về phía mình của Trương Tái, Triệu Nhan húng hắng ho một tiếng rồi nói:
- Ai dà, ta đương nhiên là ủng hộ quyết định của phụ vương rồi, bọn Tử Hạ tiểu quốc kia trước đây dám ngông cuồng như vậy, nếu không dạy cho bọn chúng một bài học thì e là sau này mấy nước nhỏ nhỏ khác cũng theo đó mà không coi chúng ta ra gì cả!
Triệu Nhan cảm thấy Trương Tái dường như đã nhìn ra được điều gì đó, lẽ nào y đã biết được ý kiến về việc bắt bọn Tử Hạ cắt đất đền tiền là do mình đưa ra?
Trương Tái nghe Triệu Nhan nói xong thì liếc nhìn hắn một cái với ánh mắt đầy thâm ý rồi cười ha hả nói:
- Ha ha, quận vương và Tử Chiêm huynh đều đề cập đến một điểm đó chính là nhân cơ hội chuyện của bọn Tử Hạ để ra sức uy hiếp mấy nước nhỏ xung quanh, điều này e rằng cũng là nguyên nhân chủ chốt dẫn đến việc bệ hạ kiên quyết bắt bọn chúng phải cắt đất đền tiền. Về vấn đề này tôi hoàn toàn đồng ý, chỉ có điều như vậy đích xác là đã đi ngược lại với đạo của thánh nhân, vì vậy muốn triều đình thông qua thì e đây là một việc không hề dễ dàng.
- Mấy người xem, chúng ta đều có thể hiểu được nỗi khổ tâm của các vị quan lại, và chúng ta cũng đều ủng hộ cách làm của bọn họ, thế nhưng tại sao mấy vị đại thần lại không hiểu được điều này?
Lúc này Lý Công Lân bỗng cất lời, thậm chí khi y đề cập đến mấy vị đại thần, trong lời nói cũng thể hiện rõ sự căm giận và coi thường của y. Nếu như theo cách nghĩ của y, triều đình nên sớm cho mấy vị đại thần kia về vườn đi thì tốt hơn, làm như vậy sẽ tránh bị mấy ông đó cản trở trong quá trình thực thi chính lệnh, chỉ có điều Lý Công Lân trẻ tuổi lúc này lại chưa thể lĩnh hội được, có lúc trong việc chính trường, nếu không lên tiếng phản đối thì kì thực cũng là đang sợ hãi vậy.
Thẩm Quát mỉm cười rồi nói với Lý Công Lân:
- Việc triều chính là như vậy đó, bất luận là mệnh lệnh vua đưa ra có đúng, có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng đều gặp phải những ý kiến phản đối. Có ý kiến là phản đối thực sự, có ý kiến lại là giả vờ phản đối, rồi lại có một số ý kiến phản đối một cách vô lý, sau này nếu như ngươi vào được chốn quan trường thì sế hiểu được điều này.
Trong mấy người ở đây thì Lý Công Lân là trẻ tuổi nhất, thế nhưng mấy năm trước y cũng đã thi đậu tiến sĩ và có thể tham gia chốn quan trường bất cứ lúc nào. Thẩm Quát rất coi trọng Lý Công Lân, vì thế mới đưa ra những lời nói để thức tỉnh Lý Công Lân như vậy.
- Ai dà, từ lâu đã nghe nói chốn quan trường vô cùng phức tạp khó đoán, xem ra điều này đúng là thật!
Lý Công Lân nghe Thẩm Quát nói xong thì không khỏi thở dài một tiếng rồi cất lời. Mặc dù chưa bước chân vào chốn quan trường thế nhưng y đã có những ấn tượng không tốt rồi, và bản thân y cũng không biết là sau này bản thân mình liệu có thể thích nghi được với nơi luôn luôn lừa gạt lẫn nhau như vậy không.
Triệu Nhan bỗng cười lớn và nói:
- Việc quan trường ta cũng không được giỏi, bởi vậy mới quyết định chỉ đứng †ừ xa mà nhìn thôi, song ta lại cảm thấy rằng việc lần này có thể được giải quyết và không cần dính dáng gì đến hai chữ quan trường cả.
'Tô Thức nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, y nói:
- Ai dà, quận vương có cách gì tốt sao?
Mấy người ngồi bên cạnh như Thẩm Quát cũng đều bị lời nói của Triệu Nhan làm cho chú ý, ai nấy đều đưa ánh mắt hiếu kì nhìn về phía Triệu Nhan.
Triệu Nhan cười đầy vẻ tự đắc rồi nói:
Y cùng với Tô Triệt phụ trách việc phát hành báo, thế nhưng thật không ngờ là báo chí lại còn có tác dụng lớn đến như vậy.
- Quận vương, điều này không thể được, làm như vậy là có phần hơi quá đáng! Thẩm Quát lúc này tỏ thái độ ngạc nhiên và kinh hãi mà rằng:
- Theo ta thì trước tiên cứ đưa việc triều đình muốn bọn Tử Hạ phải cắt đất đền tiền lên trên mặt báo để cho thiên hạ cùng bàn luận, không cần thiết phải đưa ý kiến phản đối của những vị đại thần kia lên báo, đợi đến lúc dư luận trong thiên hạ đã được hình thành thì lúc đó chắc là trong triều cũng không ai còn dám phản đối nữa.
Người học thức trọng nhất là cái danh của mình, nếu như làm theo cách của Triệu Nhan thì thanh danh của mấy vị đại thần đang giữ ý kiến phản đối kia e là sẽ bị hủy hoại toàn bộ, thế nên Thẩm Quát mới ngăn không để mọi người làm quá như vậy, tránh để cho sự việc đi đến những bước không thể cứu vãn nổi, về vấn đề này Trương Tái và Tô Thức cũng đồng tình với Thẩm Quát, điều này làm cho Triệu Nhan và Lý Công Lân có chút thất vọng nhưng cuối cùng cũng đành phải đồng ý với cách của Thẩm Quát.