Mặc dù Triệu Nhan đã cố gắng hết sức nhưng tình cảm nam nữ vốn là do trời sinh lại thêm vào đó nữa đây là lần đầu tiến Nhan Ngọc Như lần đầu tiên được nếm trái cấm, do vậy mà thật khó có thể kiềm chế được, rốt cuộc với cái cảnh chàng có tình nàng có ý như vậy một trận mây mưa nữa lại diễn ra và cả hai cùng sấp ngửa tới tận buổi trưa mới chịu rời khỏi giường. Lúc này Nhan Ngọc Như mới sực nhớ ra, mình ngày đầu tiên làm cô dâu mà dậy muộn như vậy nhất định sẽ bị Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhỉ các nàng cười cho thối mũi, điều này làm cho nàng còn không dám cả bước ra khỏi cửa, hơn thế nữa thân thể nàng giờ cũng không được khỏe, vậy là Triệu Nhan bèn cho người đem thức ăn vào tận phòng để cả hai cùng dùng bữa
Sau khi cùng Nhan Ngọc Như dùng bữa trưa, hai người còn âu yếm nhau một lúc lâu nữa rồi Triệu Nhan mới rời khỏi phòng. Hắn đứng ngoài cửa nghĩ ngợi một lát rồi sau đó quyết định đi tới phòng của Tào Dĩnh, song không ngờ là Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư cũng đều có mặt ở đó. Nhìn thấy hẳn bước vào, Tiết Ninh Nhi lập tức đứng dậy rồi tủm tỉm cười mà rằng: - Phu quân thật đúng là quên cả trời đất rồi, thiếp còn tưởng chàng quên mất mấy người bọn thiếp rồi cơ?
- Tỷ tỷ nói sai rồi, phải nói là phu quân thần dũng vô song, làm cho Ngọc Như không bước nổi ra khỏi phòng nữa kìa, thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Gia Luật Tư hùa vào trêu hắn.
- Mấy nàng trước mặt ta nói sao cũng được, chỉ có điều Nhan Ngọc Như nàng ấy hay thẹn, hôm nay dậy muộn cũng chỉ là do sợ mấy nàng tròng ghẹo mà thôi do đó nàng ấy mới không dám bước ra khỏi cửa, không có giống như mấy nàng đang nghĩ đâu. Triệu Nhan cất lời tồi tiện thể phân trần một chút về việc tại sao hẳn và Ngọc Như không tới dùng bữa củng mọi người. Hẳn tuy nói như vậy nhưng mấy nàng kia có tin hay không thì lại là một chuyện khác.
- Phu quân không cần phải giải thích đâu, Ngọc Như muội muội quả là mĩ nhân hiếm có trên thế gian, tối hôm qua bọn thiếp đây vốn là phận nữ nhỉ khi nhìn thấy cơ thể của Ngọc Như cũng còn cảm thấy có phần bị cuốn hút, phu quân đây mái mê đến vậy cũng là chuyện thường thôi. Tào Dĩnh đáp lại lời hẳn rồi dường như trong lời nói của nàng có ý đổ mọi tội lỗi lên đầu của Triệu Nhan vậy, điều này làm cho hẳn cảm thấy mình như oan ức chết đi được. Có trời đất chứng giám, tối qua hắn đã phải nhịn lắm rồi, sáng nay cũng chỉ làm có hai lần mà thôi. Mà đây lại là đêm tân hôn, với cái độ tuổi như hiện nay của hắn, thì như vậy cũng đã là tiết chế lắm rồi.
Sau khi trêu đùa vài câu, để tránh không bị mấy nàng bọn Tào Dĩnh trêu trọc nữa, hẳn bèn chuyển chủ đề:
- Dĩnh nhị, việc cơ sở sản xuất đồ hộp nàng đã thông báo cho bên nhà Tào gia chưa? Có tin tức gì chưa?
Thấy Triệu Nhan đề cập đến việc này, cả ba nàng Tào Dĩnh, Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư đều không đùa bốn nữa, rồi chỉ thấy Tào Dĩnh đáp: - Phu quân đừng lo, việc này thiếp cùng với Tư nhĩ và Ninh Nhi muội muội bản qua rồi. Về việc này mấy người bọn thiếp đây cũng đã đưa ra được phương án sơ bộ, còn như về phần Tào gia, thiếp cũng đã cho người mang thư tới đó rồi. Cha và bác của thiếp rất hứng thú đối với việc này, thiếp vốn là cũng định đích thân mang thư về đưa cho cha rồi giải thích cặn kế mọi việc nhưng cha và bác của thiếp lo rằng thiếp đang mang thai, đi lại không tiện do đó hôm nay hai người sẽ đích thân tới phủ một chuyến, một là đế thăm thiếp hai là để cùng với phu quân bàn luận kĩ từng chỉ tiết của việc này.
Nói đến đây, chí thấy Tào Dĩnh bỗng cười với Triệu Nhan mà rằng: - Thiếp vốn tưởng là chàng sẽ ở trong phòng cùng với Ngọc Như muội muội cả ngày cơ, thậm chí thiếp cũng đã tính đến chuyện một mình thiếp cùng ngồi bàn với cha và bác của mình về chuyện mở xưởng sản xuất đồ hộp, song bây giờ có phu quân ở đây rồi, thiếp không cần nhọc công nữa rồi.
Nghe thấy Tào Dĩnh lại nhắc tới chuyện của hẳn và Nhan Ngọc Nhự, Triệu Nhan chỉ biết cười trừ. Xem ra việc Nhan Ngọc Như trốn trong phòng không xuất hiện ở chỗ này quả là một quyết định chính xác, nếu không e là nàng sẽ bị mấy nàng này trêu cho ngượng tới chết mất.
Triệu Nhan cùng với mấy người bọn Tào Dĩnh tiếp tục bàn bạc một chút về việc mở xưởng sản xuất đồ hộp, đúng lúc này bỗng Mịch Tuyết với dáng vẻ vội vàng đang chạy tới rồi bẩm báo: - Quận vương, vương phi, hai vị lão gia cùng với đại nương và phu nhân đều đến rồi!
Nghe thấy vợ chồng Tào Bình và Tào Dụ đều đã đến, Triệu Nhan và Tào Dĩnh đều không dám thất lễ, cả hai cùng vội vàng tới tiền viện để nghênh đón, chỉ có điều Tào Dĩnh đi lại hơi có chút khó khăn vì đang mang bầu thế nên Triệu Nhan phải đỡ lấy nàng rồi cẩn thận bước đi từng bước. Khi đến tiền sảnh, mẹ của Tào Dĩnh vội vàng lại đỡ lấy con gái của mình, đồng thời vợ của Tào Bình cũng tiến lại rồi không ngừng hỏi han, nghe chừng hai vị ma ma tiền bối này vô cùng quan tâm và lo lắng cho cái thai trong bụng của Dĩnh nhi.
Triệu Nhan lập tức tiến tới rồi thi lễ với Tào Bình và Tào Dụ: - Bá phụ, nhạc phụ, con không đón tiếp hai người từ xa được, xin bá phụ và nhạc phụ đừng trách tội!
- Ha ha, hiền tế con không cần đa lễ, Dĩnh nhĩ đang bụng mang dạ chửa, con ở nhà chăm sóc cho con bé thật tốt vậy là được rồi! Tào Dụ cười lớn, song trong câu nói của ông ta cũng có chút ý trách móc hắn rằng trước đây hẳn đi Tây Hạ mà không chăm lo gì đến Tào Dĩnh cả.
- Nhạc phụ nói rất đúng, con đây cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn với bản thân, song thời điểm này con nhất định sẽ không rời xa thê tử của con nữa. Triệu Nhan khom người thị lễ rồi nói.
- Tốt tồi, cha vợ con rể hai người không cần phải quá khách khí như vậy nữa, chúng ta bàn chuyện chính của ngày hôm nay đi!
Lúc này Tào Bình nãy giờ chưa nói câu nào đột nhiên lên tiếng, ông ta vốn là người tính tình nôn nóng, vả lại việc hợp tác mở xưởng sản xuất đồ hộp có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tướng môn thế nên ông ta mới tỏ ra nôn nóng đến vậy.
Lúc này Tào Dĩnh đưa hai vị phu nhân vào nhà. 'rong để nói chuyện, còn về phần mình Triệu Nhan mời Tào Bình và Tào Dụ cùng ngồi xuống rồi hắn nói: - Bác và cha cũng đã nghe qua thông tin do người truyền tin mà con phái tới rồi. Xưởng sản xuất đồ hộp trong phủ của con mặc dù mấy năm nay không ngừng mở rộng nhưng việc đồ hộp sản xuất ra vẫn trong tình trạng cung không đủ cầu và lại còn phải đối mặt với sự hạn chế đến từ nguyên liệu. Nguyên liệu tại khắp nơi trong kinh thành giờ cũng không còn đủ nữa rồi thế nên con mới dự định mở thêm các xưởng ở những vùng có nguồn nguyên liệu dõi dào, chỉ có điều thực lực của phủ hiện tại có hạn cho nên con muốn cùng bác và cha hợp sức, cùng mở thêm các xưởng chế biến.
Mặc dù là hợp tác làm ăn kinh tế thế nhưng Triệu Nhan không hề giấu diếm điều gì cả, bởi lẽ cả hai người Tào Bình và Tào Dụ đều không phải là người ngoài, hơn thế nữa những việc như thế này cũng không giấu được người khác thế nên hẳn mới trình bày rõ ràng mọi việc. Một mặt thể hiện thành ý của bản thân, một mặt muốn để cho nhạc phụ và bá phụ của mình cùng đưa ra những ý kiến chính xác.
- Quận vương, không biết những vùng có thể cung cấp nguyên liệu chế biến là những vùng nào? Tào Bình nghe hẳn nói xong liền lập tức hỏi, các gia tộc nhà tướng môn đều có phạm vi kinh doanh của riêng mình. Ví dụ như việc kinh doanh của nhà họ Tào và họ Cao đều chủ yếu tập trung quanh khu vực kinh thành, hai năm trở lại đây mới đần đần mở rộng ra phía ngoài do đó cũng đắc tội với không ít người, bởi vậy Triệu Nhan muốn mở xưởng ở vùng khác thì tuyên chỉ là việc vô cùng quan trọng.
- Ha ha, nguyên liệu để làm đồ hộp đơn giản chỉ gồm có hai loại, một là hoa quả, hai là thịt. Hoa quả thì không cần bàn nữa, còn thịt thì có vẻ thiếu, vừa rồi bên Tây Hạ sản xuất rất nhiều thịt bò và dê, do đó ta mới chuẩn bị đến Tây Hạ để mở xưởng, chỉ có điều tình hình hiện tại ở đó trộm cướp đạo tặc lộng hành, vì vậy cần phải có sự bảo trợ của quân đội thì mới đảm bảo cho công việc kinh doanh ở nơi đây được. Điều này đối với những người khác quả là nhiệm vụ nan giải thế nhưng đối với nhà tướng môn mà nói thì đây không phải là cái việc gì quá khó cả? Triệu Nhan cười ha ha mà rằng.
- Ha ha ta cũng đã đoán được là như vậy rồi! Tào Dụ nghe thấy Triệu Nhan nói đến việc muốn mở xưởng sản xuất tại Tây Hạ thì tỏ ra vô cùng phấn khởi, lão vỗ đùi rồi nói. Kì thực ngày hôm qua khi lão cùng với Tào Bình biết được Triệu Nhan muốn hợp tác với mình để mở xưởng, cả hai đã bàn bạc hội ý khá lâu, cả hai cũng đã thảo luận về vấn đề Triệu Nhan muốn mở xưởng ở đâu và Tào Dụ cũng đã sớm đoán rằng nơi đó chính là Tây Hạ, rốt cuộc Tây Hạ có thể nói là thánh địa của các loại thịt, vừa nhiều lại vừa rẻ, có thể giúp cho việc sản xuất đồ hộp giảm được giá thành và vốn đầu tư.
- Nhạc phụ anh minh, con và Dĩnh nhỉ cũng đã bản luận khá lâu rồi mới quyết định mở xưởng ở Tây Hại Nhìn thấy bộ dạng phấn khởi của Tào Dụ, Triệu Nhan bèn buông mấy lời nịnh nọt lão nhạc phụ của mình, dù sao thì việc con rể nịnh bố vợ cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng.
- Tây Hạ đúng là một lựa chọn tốt, nơi đó không chỉ là thánh địa của các loại thịt trâu và dê mà còn là nơi vừa mới được bình định lại, chưa có mấy người đến đây để đầu tư, ngoài ra còn có một điểm vô cùng mấu chốt đó là cửu ca nhỉ trước đây cũng đã sớm đến Tây Hạ, mặc dù là bận rộn với công việc ngân khố, nhưng cũng đã để lại nền móng vững chắc, chỉ cần chúng ta phái người đến đó là có thể nắm trong tay được không ít những vùng có lợi thế cho chúng ta, tránh việc bị người khác đến trước mà chiếm lấy! Trong đôi mắt của Tào Bình lúc này lộ rõ vẻ phấn khởi, đối tượng mà Triệu Nhan hợp tác rốt cuộc toàn là người của tướng môn, nhưng người nhà Tào gia đã tiến vào Tây Hạ trước một bước, điều này rốt cuộc có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tương lai phát triển cho việc mở xưởng ở Tây Hạ, thậm chí là chiếm được phần lợi nhuận lớn nhất trong công việc mở xưởng ở đây, và đương nhiên là ngoại trừ Triệu Nhan ra.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Thấy Tào Bình nói như vậy, Triệu Nhan không khỏi tự cười khổ trong lòng. Không thế nói là Tào Bình có con mắt nhìn ngẫn hạn nhưng cơ bản là ông ta không có hiểu hết được tầm quan trọng của ngân hàng. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức giải thích mà rằng: - Bá phụ, việc ngân hàng tuyệt đối không thể để lỡ được. Hiện tại có lẽ bá phụ không thể hiểu hết được tầm quan trọng của ngân hàng, nhưng con có thể nói với bá phụ như thế này, dù cho phải bỏ đi hoàn toàn lợi nhuận của xưởng sản xuất, thì con cũng phải làm cho tốt công việc của ngân hàng đã!
Thấy Triệu Nhan coi trọng công việc ngân hàng đến vậy, Tào Bình và Tào Dụ không khỏi ngạc nhiên mà bốn mắt nhìn nhau. Trước đây bọn họ ủng hộ Tào Dụ đi mở ngành ngân hàng là bởi vì mấy người họ tin tưởng rằng Triệu Nhan sẽ không làm cho họ bị thua lỗ, song hiện nay mà nói, tầm quan trọng của ngân hàng vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, xem chừng từ nay về sau, độ ủng hộ của gia tộc giành cho ngân hàng lại ngày càng phải tăng thêm rồi.
Tiếp đó, ba người họ tiến hành bàn bạc cụ thể công việc mở xưởng sản xuất đồ hộp, trong đó Tào gia phụ trách việc tập hợp các gia tộc của tướng môn rồi sau đó chọn ra từ trong đó những gia tộc thích hợp nhất để hợp tác. Vê cách hợp tác, cũng không khác nhiều cho lầm kiểu mấy con ong cùng nhau xây một cái tổ, Triệu Nhan phụ trách kĩ thuật, các gia tộc của tướng môn phụ trách việc góp sức người và của cải, và lần này Triệu Nhan yêu cầu mình phải được hưởng ba phần trong số lợi nhuận thu được, về vấn đề này Tào Bình và Tào Dụ không có ý kiến gì.
Có thể nói việc bàn bạc để hợp tác mở xưởng giữa ba người diễn ra rất thuận lợi, cuối cũng Triệu Nhan cho người chuẩn bị tiệc rượu để thiết đãi hai người Tào Bình và Tào Dụ. Chỉ có điều trong tiệc rượu Tào Dụ vì vui quá mà uống có hơi nhiều, tồi sau đó lão mượn rượu để yêu cầu Triệu Nhan một việc.