-Ngươi đến làm gì?
Nhan Ngọc Như nhìn đến bóng đen phía sau cũng không lộ vẻ kinh hoàng mà còn lãnh đạm hỏi, xem ra cũng không chào đón đối phương.
- Haha, Ngọc Như sao ngươi tuyệt tình vậy, dù thế nào ngươi cũng là nữ nhi của ta, ta là phụ thân đến thăm nữ nhị, rất hợp tình hợp lý đi?
Trong bóng đêm bóng dáng kia khàn khàn mở. miệng.
- Phụ thân?
Nhan Ngọc Như nghe xưng hô, trên mặt lại hiện ra một tỉa thống khổ, thậm chí nàng vốn định châm chọc đối phương vài câu, một người vì đạt mục đích mình muốn, không tiếc khiến nữ nhỉ lưu lạc phong trần còn có tư cách làm phụ thân nàng sao?
Tuy nhiên Nhan Ngọc Như dù sao cũng là người thiếu nữ thuần lương, có mấy lời nàng thật sự nói không nên lời, cuối cũng xoay mặt đi không nói gì nữa, lấy sự trầm mặc đối kháng kẻ nàng căm hận.
Nhìn thấy Nhan Ngọc Như không nói lời nào, cái bóng đen ẩn nấp cười ha hả:
- Ta biết ngươi không chào đón ta, nhưng hôm nay ta lại có chuyện phải thương lượng với ngươi...
Đối phương còn chưa nói hết Nhan Ngọc Như liền hừ lạnh một tiếng:
- Lúc trước ta rời đi đã không còn bất cứ quan hệ nào với ông rồi, cũng tuyệt đối sẽ không giúp ông làm chuyện gì!
Nghe Nhan Ngọc Như nói, kẻ kia cũng không tức giận, ngược lại vô cùng bình tĩnh mở miệng:
- Ta biết ngươi sẽ không giúp ta, nhưng ngươi có muốn biết trước đây vì sao ta phải thoát ly tiện tịch, và cho phép ngươi rời đi?
Nhan Như Ngọc nghe đến đó cũng tầm mặc, đối với chuyện này nàng nghĩ mãi cũng không rõ rằng, dù sao tình huống của nàng không như người khác, toàn bộ thanh lâu từ trên xuống dưới toàn là người của phụ thân, mà nàng bị an bài đến đây làm hành thủ cũng là có mục đích, nên bình thường phụ thân sẽ không làm như vậy, nhưng mấy tháng trước đối phương chợt đồng ý cho nàng rời đi, vả lại còn cho nàng tiểu viện này, tuy rằng vẫn còn dụng ý khác nhưng nguyên nhân chân chính vẫn không nghĩ ra được.
Nhìn Nhan Ngọc Như trầm mặc không nói, người kia khàn khăn mở miệng cười nói
- Hắc hắc, xem ra ngươi đối với chuyện này vô cùng nghỉ hoặc, ta cho ngươi biết, nguyên nhân chân chính là vì đại ca ngươi đang giúp ta làm việc, thả ngươi đi chính là điều kiện duy nhất!
- Đại ca?
Nhan Ngọc Như đột nhiên xoay người lại, ánh mắt tràn đầy nước mắt, nàng vẫn nghĩ thân nhân bên cạnh mình không ai quan tâm, người phụ thân này cũng như thế, người đại ca trốn tránh đi xuất gia cũng như thế, lần trước nàng chạy đến chỗ đối phương cầu cứu, y lại thờ ơ, điều này làm tâm nàng lạnh như tro tàn, không nghĩ đối phương vẫn còn hết sức quan tâm mình, thậm chí còn giúp người phụ thân y ghét nhất làm việc, điều này làm Nhan Ngọc Như cảm động vô cùng.
- Hắc hắc, đại ca ngươi đang giúp ta làm một chuyện rất đơn giản, tiếp cận Quảng Dương Quận vương Triệu Nhan, có điều bây giờ hắn lại chạy đến Sơn Đông không trở lại, thật sự khiến ta quá thất vọng
Đúng lúc này cái bóng kia mở miệng lên tiếng.
Nhan Ngọc Như nghe thấy vội lau khô nước mắt, thản nhiên nhìn kẻ ẩn thân kia nói:
- Đại ca không trở lại nên ngươi mới lạc tịch cho ta ở Thượng Thủy trang, muốn ta tiếp tục tiếp cận Quảng Dương quận vương đi?
- Haha không hổ là nữ: nhỉ của ta, lập tức đoán được dụng ý của ta. Triệu Nhan này hết sức bí ẩn, ta không nhìn thấy được nên mới để đại ca ngươi tiếp. cận hán, đáng tiếc sau khi đại ca ngươi giúp ngươi thoát thân cũng sẽ không làm nữa, vi phụ đành phải
đem hi vọng cuối cùng trông cậy vào ngươi!
Phụ thân Nhan Ngọc Như cười to mà nói, dường như cho rằng Nhan Ngọc Như sẽ giúp lão.
- Hừ, dựa vào cái gì ta phải giúp ông?
Nhan Ngọc Như chỉ hừ lạnh, trước kia nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bị đối phương dùng tình cảm phụ tử lừa dối giúp lão làm việc, nay đã hiểu hết, dù lão là cha ruột của nàng nhưng là người cực kỳ tư lợi, căn bản không để mình ở trong lòng, để đạt thành giấc mộng có thể hi sinh bất kỳ ai, thậm chí trong mắt Nhan Ngọc Như, phụ thân nàng chính là một kẻ điên, mỗi lần nhìn thấy đều cảm giác thật đáng sợ.
- Ha ha, ngươi và oa ca ngươi thật giống nhau, lúc trước khi ta bảo nó giúp ta nó cũng hỏi ta như vậy, nhưng vì ngươi nó vẫn phải đưa ra lựa chọn sáng suốt, nên ta cảm thấy ngươi cũng sẽ như vậy!
Người trong bóng tối lại khàn khàn giọng nói, trong đó mang theo một cảm giác thắng lợi trong tầm tay.
- Ông có ý gì?
Nhan Ngọc Như cảm thấy có gì đó không ổn, nàng quá hiểu phụ thân mình, nếu không nắm chắc. phần thẳng sẽ không đắc ý như vậy.
- Hắc hắc, kỳ thực cũng chẳng có gì, đại ca ngươi xuất gia, tưởng có thể thoát khỏi ta, tuy rằng nó học hỏi nhiều, tính thông pháp lý nhưng không có phật tâm chân chính, lại động lòng phàm với một nữ tử, đó cũng chính là Nhị tỷ của Triệu Nhan, Bảo An công chúa, hiện hai người còn đưa gửi thư tình, chuyện này ít người biết, nếu ta nói chuyện này cho Triệu Nhan và tiết lộ thân phận đại ca ngươi cho hắn biết...
- Huynh ấy là con của ông, ông sao có thể đối xử với huynh ấy như thế?
Đối phương lời còn chưa nói hết, Nhan Ngọc Như liền vạn phần tức giận ngắt lời, tuy nhiên nàng cũng biết, người này cũng sớm đã điên rồi, thân tình đối với lão mà nói cũng chỉ là một loại lợi thế, chỉ cần đạt được ích lợi khá lớn, là có thế bỏ qua bất kỳ lúc nào.
- Ta mặc kệ nó là ai, chỉ cần không giúp ta đoạt lại cơ nghiệp tổ tiên, tất cả điều đáng chết!
Người nọ liền lớn tiếng kêu lên, thanh âm lúc này thật the thé khó nghe.
Nhan Ngọc Như nghe đến đó cũng thống khổ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi theo gương mặt như ngọc chảy xuống, nàng thật hy vọng mình có thể sinh ra trong gia định người thường, mà không phải có một người phụ thân điên cưỡng như vậy, vì cái gọi là cơ nghiệp tổ tông, kéo cả nhà vào vực sâu thống khổ.
- Ông muốn ta làm như thế nào?
Cuối cùng Nhan Ngọc Như hít vào một hơi thật dài, bỗng nhiên mở to mắt nói, tuy rằng trong mắt nước mắt còn chưa khô, nhưng ánh mắt nàng lúc này lại trở nên vô cùng kiên định, có thể có một ca ca quan tâm đến minh, đây đối với nàng mà nói đã là trời cao ban ân rồi, bất kể đại ca và Bảo An công chúa có cảm tình có kết quả hay không? Cũng tuyệt đối không thể để cho cái tên điền trước mắt này phá hỏng!
- Ha hả, quả nhiên vẫn là huynh muội tình thâm nha, kỳ thật việc ngươi cần phải làm rất đơn giản, chỉ cần tận lực tiếp cận Triệu Nhan là được, lại nói Triệu Nhan tuy rằng thần bí, nhưng người trẻ tuổi đều có tật xấu là háo sắc, trong khoảng thời gian này đã nạp hai tiểu thiếp, mặt khác còn cùng cháu gái của Âu Dương Tu thật không minh bạch, lấy tư sắc của ngươi, chỉ cần cùng đối phương ở chung một thời gian ngắn, khẳng định có thể khiến hắn động tâm.
Chỉ thấy đối phương chậm rãi mở miệng nói.
Một phụ thân bảo con gái ruột của mình hy sinh nhan sắc, thật sự làm cho người ta cảm thấy phẫn nộ hông thể giải thích vì sao. Nhan Ngọc Như thân là đương sự, tự nhiên càng thêm phẫn nộ, trước kia nàng thân là hành thủ, nhưng cũng chỉ hát một chút, uốn khúc đánh đàn, vẫn giữ thân trinh bạch, điều này làm cho nàng đối với phụ thân của mình còn chút cảm tình, nhưng bây giờ nghe lời của lão, lại làm cho Nhan Ngọc Như càng tức giận, cũng càng vì vận mệnh mình cảm thấy bi ai, có khi nàng thậm chí cứ như vậy mà chết đi, sẽ không phải chịu bất cứ kẻ nào bài bố nữa
- Ta cũng cần ngươi làm đúng việc này thôi, về phần ngươi có nguyện ý hay không, xem ngươi tự quyết, tuy nhiên nếu ngươi không tiếp nhận, vậy cũng đừng trách ta trở mặt vô tình!
Chỉ thấy lúc này, trong bóng đêm người nọ mở miệng nói, sau khi nói xong liền lặng yên không một tiếng động rời đi, giống như căn bản không có nhìn thất dáng vẻ Nhan Ngọc Như thương tâm phẫn nộ, càng không an ủi nửa câu.
Nhan Ngọc Như ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, rong mắt nước mắt vẫn không ngừng nhỏ xuống, thậm chí trong đầu của nàng lăn qua lộn lại đều là một chữ chết, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi đối phương, nhưng nàng cũng biết, nếu mình thật đã chết rồi, phụ thân thẹn quá hóa giận nhất định sẽ nói chuyện đại ca và Bảo An công chúa cho Triệu Nhan, đến lúc đó, chỉ sợ dù đại ca có thân phận gì cũng khó lòng thoát chết.
Nghĩ đến điều đó, Nhan Ngọc Như cuối cùng không kìm nổi thở dài, đồng thời cũng bỏ đi ý nghĩ muốn chết đi, nàng có thể không cần quan tâm bất cứ tính mạng kẻ nào, nhưng đối với ca ca, đặc biệt đối phương còn vì mình trả giá nhiều như vậy, nàng bất kể như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn y lâm vào hiểm cảnh, vẽ phần nàng, cũng đành phải vậy.
- Tiếp cận Triệu Nhan cũng không phải là khó, trước mắt liền có một cơ hội, chỉ hy vọng hẳn đừng rơi vào bẫy mới tốt!
Nhan Ngọc Như cuối cùng thì thào mở miệng nói, sau đó cầm lấy quyển sổ trên mặt bàn tràn ngập con số và ký hiệu giải toán trên trang giấy còn lưu lại.
Triệu Nhan nhẹ vỗ về tấm lưng ngọc bóng loáng của Tào Dĩnh, đồng thời quay đầu hôn một cái lên trán của nàng
Cảm nhận được Triệu Nhan vô cùng thân thiết với mình, Tào Dĩnh vẫn còn có chút thẹn thùng, tuy nhiên nàng rất nhanh liền cau mày lại nói:
- Chuyện này là về Nhị tỷ đấy, nàng gần đây luôn luôn cùng người khác thư từ qua lại