Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 330: Bí mật của Nhan Ngọc Như (Thượng).




Lò than lửa thiêu đã đỏ rực, những gì còn sót lại rong nồi cũng đã bị thiêu đến khô rồi, chỉ thấy Nhan Ngọc Như đứng ở mép lò kéo tay áo, lộ ra hai cánh tay trắng như bạch ngọc, tay phải mang thìa mức từ trong bình gốm ra chút đầu tưới vào trong nồi, đợi đầu đốt nóng lên toát ra làn khó nhẹ, đem gừng hành thái nhỏ bỏ vào trong, cuối cùng đem rau dại đã nấu còn dư từ hôm qua đổ vào trong nồi, rất nhanh trong phòng bếp liền tỏa ra một mùi hương hấp dẫn.

Hiện tại đã là giữa trưa rồi, Ấn Nương buổi sáng đi ra ngoài đến hiện tại cũng chưa trở về, nhưng đối Nhan Ngọc Như cũng không có lo lảng quá mức, dù sao nơi này là biệt viện của Triệu Nhan, bình thường mao tặc cường đạo cũng căn bản không dám tới, ngọn núi phụ cận cũng không có dã thú hung mãnh, hơn nữa Ẩn Nương cũng đi theo mình học qua một ít quyền cước, một hai thanh niên trai tráng cũng không phải là đối thủ của nàng, về phần vì sao đến hiện tại còn chưa có trở lại, phỏng chừng rất có thể lại đi đào rau dại rồi.

Quả nhiên, khi Nhan Ngọc Như vừa mới nấu xong món rau dại, chợt nghe thấy cửa lớn mở ra, ngay sau đó tiếng bước chân quen thuộc của Ẩn Nương liền vang lên, và rất nhanh kêu lớn:

- Tỷ tỷ tỷ làm món gì ngon vậy, sao thế thế?

- Cũng không phải cái gì, chỉ là rau dại đã nấu hôm qua xào nấu lại, không nghĩ tới hương vị thơm như vậy.

Trong phòng bếp Nhan Ngọc Như cũng mở miệng cười nói, nàng vốn không biết nấu cơm, nhưng từ sau khi đến nơi đây, một ngày ba bữa đều phải do các nàng tự mình giải quyết, tuy rằng bình thường phần lớn là do Ẩn Nương làm, nhưng Nhan Ngọc Như cũng thường xuyên đến hỗ trợ, hiện tại đã có thể tự mình nấu cơm, hôm nay món rau dại nàng cũng làm lần đầu tiên, không ngờ tới hương vị cũng không tệ lắm.

Chỉ thấy Ẩn Nương lúc này mang theo rổ tung tăng chạy vào phòng bếp, đầu tiên là hít một hơi thật dài, sau đó vẻ mặt hạnh phúc khen:

- Tỷ tỷ, tài nấu nướng của tỷ thật sự là quá tuyệt vời, xem ra hôm nay ta có lộc ăn rồi!

- Con mèo tham ăn, nhanh lên đi rửa sạch tay, có thể ăn ngay đây.

Nhan Ngọc Như nhìn đến bộ dạng Ẩn Nương cảm thấy có chút buồn cười nói. Lại nói tiếp cuộc sống của các nàng tuy rằng quá kham khổ, nhưng trong khoảng thời gian này so với trước kia mười mấy năm còn cười vui vẻ nhiều hơn.

Ấn Nương rời khỏi trường học sau đó đi đào rau dại, hơn nữa bận rộn cho tới trưa, hiện tại bụng đã sớm đói rồi, nghe được Nhan Ngọc Như nói lập tức buông rổ rau dại đầy rau ra, xoay người đi rửa tay, nhưng lúc này nàng bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, lập tức lại xoay người từ trong giỏ lấy ra hai con cá to bằng bàn tay nồi:

- Tỷ tỷ ngươi xem, đây là ngày hôm qua ta đặt nơm bắt cá, tối nay chúng ta có canh cá ăn rồi!

Nhìn đến hai con cá trong tay Ẩn Nương, Nhan Ngọc Như cũng có chút vui vẻ bất ngờ mà nói:

- Không nghĩ tới Ẩn Nương muội thật tháo vát, còn biết đánh cá!

- Khanh khách, đó là đương nhiên, trước kia muội đi theo cha học đấy.

Ẩn Nương nghe được Nhan Ngọc Như khích lệ, cũng đắc ý nói, nhưng khi nhắc tới phụ thân mình, thanh âm của nàng không khỏi trầm xuống, lúc trước đúng là phụ thân nàng vì nuôi sống bản thân và hai đệ đệ, cuối cùng không thể không bán nàng đi, may mắn cuối cùng gặp được Nhan Ngọc Như, nếu không nàng hiện tại cũng không biết lưu lạc thành bộ dáng gì nữa?

Nhan Ngọc Như nhìn thấy Ẩn Nương im lặng, cũng lập tức đoán được trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì, lập tức vội vàng đưa rau dại đã được xào cho nàng nói:

-Ẩn nương muội nhanh lên nếm thử, xem có phải thật là ăn ngon hay không?

Phương pháp xử lý này quả nhiên hữu hiệu. Ẩn Nương liền bị mỹ thực hấp dẫn mà chạy sang, lập tức quăng chuyện thương tâm ra sau đầu, nhận lấy bát cầm đũa lên ăn thử, kết quả vừa mới bắt đầu gắp đến xém bị bỏng, tuy nhiên cho dù là như vậy, nàng vẫn không nỡ nhổ ra, cuối cùng thật vất vả nuốt xuống xong, chỉ thấy Ẩn Nương lập tức tán thán nói:

- Tỷ tỷ tỷ làm thật sự ăn quá ngon luôn, tối nay. cũng đừng ăn canh cá nữa, rõ ràng ăn món này ngon hơn!

Ẩn Nương nói tới đây, lại nhóp nhép miệng ăn mấy miếng, sau đó ngẩng đầu nói tiếp:

- Chỉ có điều rau dại xào có chút rất phí đầu, hiện tại đầu mắc như vậy, chúng ta hình như cũng không có nhiều lắm.

Nói xong lời cuối cùng, Ẩn Nương lại một mặt ảo não lắc đầu, dường như là tại vì về sau không thể thường xuyên ăn ngon như vậy mà tiếc hận. Nhan Ngọc Như lúc này cũng nếm một chút món ăn mình tự làm, phát hiện mùi vị xác thực không tệ, tuy nhiên cũng không giống Ẩn Nương khoa trương như vậy, không chừng vẫn là nàng quá đói rồi, dù sao hôm nay nàng làm cho tới trưa, hơn nữa buổi sáng cũng chỉ uống vào ngụm nước cơm, hạt cháo để lại cho mình. Nghĩ đến những thứ này, Nhan Ngọc Như cũng cảm giác trong lòng ấm áp, tuy rằng Ấn Nương là nha hoàn nàng mua, nhưng kỳ thật trong lòng cũng xem Ẩn Nương là người thân nhất, cũng chỉ có từ nàng, Nhan Ngọc Như mới có thể cảm nhận được một loại thân tình.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Nhan Ngọc Như lại giúp đỡ Ẩn Nương rửa chén, không còn bộ dạng thanh cao như trước. Tuy nhiên ngay khi các nàng vừa mới bắt tay rửa, Ấn Nương cũng từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa cho Nhan Ngọc Như nói

- Tỷ tỷ tỷ mau giúp ta nhìn, phía trên này viết rất nhiều thứ ta đều xem không hiểu.

Nhan Ngọc Như dùng khăn mặt lau sạch sẽ hai tay, nhận lấy trang giấy nhìn một chút, kết quả mặt trên viết gì đó cũng làm cho nàng chấn động, bởi vì trên đây đều là văn tự xem không hiểu mà buổi sáng hôm nay nàng nhìn thấy ở cửa chính, đến khi nàng nhìn thấy dòng giải thích những ký hiệu này, lại kinh ngạc vô cùng, không nghĩ tới những thứ ký hiệu này lại thay thế con số trong toán học và các loại phép giải toán, cứ như vậy, tuyệt đối có thể làm cho việc giải toán học được đơn giản hoá.

- Ẩn Nương, tờ giấy này là ở đâu ra, đây là những gì mấy đứa nhỏ viết trên cửa chính hay sao?

Nhan Ngọc Như lúc này hết sức kinh ngạc h‹ nàng thuở nhỏ đã đọc nhiều sách vở, đối với toán học cũng có trình độ tương đối, tự nhiên liếc mắt đã biết những kí hiệu này để thay thế con số và quá trình giải toán sẽ rất tốt. Tuy nhiên cũng chính bởi vì vậy, khiến cho nàng bắt đầu hoài nghỉ những ký hiệu sáng nay mình thấy trên cửa chính, trí thức trọng yếu này, lại có thể là do mấy đứa nhỏ viết hay sao?

- Khanh khách, nói ra tỷ tỷ chỉ sợ sẽ không tin tưởng, tờ giấy này là quận vương điện hạ tự mình tặng cho ta đấy, về phần những chữ viết loạn trên cửa chúng ta cũng chính là những đứa nhỏ trong trang viết đấy.

Ẩn Nương lúc này cũng cười thập phần vui vẻ, đặc biệt nhớ đến Triệu Nhan đường đường một vị quận vương, lại tự mình dạy những đứa trẻ con nhà nông dân đọc sách, thật sự là chuyện thú vị vô cùng.

- Đây là có chuyện gì xảy ra, tại sao lại liên quan đến Quận vương?

Nhan Ngọc Như nghe nói sự kiện có liên quan với Triệu Nhan liền cau mày hỏi, tuy rằng nàng và Triệu Nhan cũng coi là hàng xóm nhưng vì một số nguyên nhân, làm cho nàng không muốn cùng hẳn có nhiều tiếp xúc.

Ẩn Nương cũng không có chú ý thần sắc dị thường của Nhan Ngọc Như, lập tức cười ha hả đem tình huống hôm nay mình nghe được trong trang như thế nào, sau đó lại đi trường học cáo trạng, lại không nghĩ rằng cuối cùng phát hiện giáo sư đó không ngờ là Triệu Nhan, nói chuyện một lần với hắn, đặc biệt cuối cùng còn nhắc tới việc Triệu Nhan cũng mời mình đi nghe giảng bài, nói tới đây Ẩn Nương cũng biểu hiện cực kỳ hưng phấn.

Nhan Ngọc Như vẫn vô cùng an tĩnh nghe Ẩn Nương nói hết chuyện đã trải qua, cuối cùng trầm tư một hồi lâu bỗng nhiên thấp giọng lẩm bẩm:

- Biểu hiện này của Triệu Nhan cũng đúng là rất kỳ quái, càng làm cho người ta có thể tin ở hắn dường như có quá nhiều bí ẩn, khó trách người kia cảm thấy hứng thú với hẳn đến vậy?

- Tỷ tỷ, quận vương điện hạ làm việc mặc dù có chút kỹ quái, nhưng khi nói chuyện với ta cũng không có ra vẻ, hơn nữa còn miễn phí dạy chữ cho những đứa trẻ con nhà nông, nên ta cảm thấy hắn là người tốt hiếm có!

Cuối cùng Ẩn nương tổng kết dán nhãn người tốt cho Triệu Nhan.

- Ừ, trước kia tuy rằng hẳn có càn quấy, nhưng sau khi thành hôn cũng làm nhiều chuyện lợi nước lợi dân, đó là việc tốt!

Nhan Ngọc Như mim cười mở miệng nói, nàng và Ẩn nương sống nương tựa lẫn nhau, đối với nàng cũng hết sức sủng ái, nhìn thấy Ẩn Nương hứng thú, lập tức vì nàng kiên nhẫn giảng giải, chỉ có điều Ẩn Nương thật sự không phải cái người thích toán học, nghe xong một hồi liền cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng không ngờ dựa vào Nhan Ngọc Như mà ngủ mất.

Lúc chiều, Nhan Ngọc Như lại vì sinh kế trầm tư nửa ngày, nhưng cuối cùng nghĩ đến đau đầu, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, cuối cùng đơn giản vứt chuyện này sang một bên, sau đó lấy thứ Triệu Nhan đưa cho Ấn Nương ra nghiên cứu tiếp, nàng cảm thấy ký hiệu toán học Triệu Nhan dùng không chỉ đơn giản quá trình tính toán, dường như còn tự hình thành một hệ thống, cho nên nàng muốn từ ký hiệu này nghiên cứu ra một vài quy luật. 

Tuy nhiên toán học là một môn học vô cùng nghiêm túc, nó trải qua vô số thế hệ tích lũy và cố găng mới hình thành trí tuệ sâu xa, Nhan Ngọc Như mặc dù là một người thông minh tuyệt vời, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả nẵng nghiên cứu ra kết quả gì, nàng thậm chí không thể dùng những ký hiệu này để tiến hành tính toán theo công thức, điều này làm cho Nhan Ngọc Như càng thêm tò mò.

Theo thời gian trôi qua, mặt trời cũng chầm chậm xuống núi, Nhan Ngọc Như nghiên cứu đến trưa cũng không có thu hoạch gì, tuy nhiên cũng đúng lúc này, nàng bỗng nhiên vô cùng cảnh giác vừa quay đầu lại, lại phát hiện trong phòng không biết từ khi nào đã có thêm một bóng người.