Sau khi Âu Dương Uyển Linh vào biệt viện, Triệu Nhan vốn tưởng rằng có thể ở cùng đối phương nhiều, như vậy cũng có thế làm cho nàng khôi phục càng nhanh một chút, nhưng không ngờ Tào Dĩnh và Bảo An công chúa, Thọ Khang Công chúa ba người cũng đều muốn bù lại một chút sai lầm bản thân, cho nên từ sau khi Âu Dương Uyển Linh đến đây, gần như đem nàng chăm sóc cẩn thận, ngay cả bản thân Âu Dương Uyển Linh cũng hơi ngượng, hơn nữa cứ như vậy, Triệu Nhan gần như cùng Âu Dương Uyến Linh không có thời gian ở cùng một chỗ, điều này khiến Âu Dương Uyển Linh mỗi lần nhìn thấy Triệu Nhan, trong ánh mắt đều lộ ra vài phần vẻ mặt u oán.
Triệu Nhan đối với việc này cũng không có cách nào, bởi vì cảm tình giữa hẳn và Âu Dương Uyển Linh vốn chính là một số nét bút lung tung, Tào Dĩnh ba người các nàng lại liên quan trong đó, thậm chí từ bản chất mà nói, thật ra là Âu Dương Uyển Linh và Triệu Nhan, Tào Dĩnh các nàng bốn người nói chuyện yêu đương, hơn nữa Triệu Nhan vẫn là gia nhập vào cuối cùng, cũng may mắn giới tính của hãn ưu thế, cuối cùng mới khiến cho Âu Dương Uyển Linh chấp nhận hắn.
Sáng sớm hôm nay sau khi rời giường, Triệu Nhan dựa vào trí nhớ vẽ một bức chân dung Âu Dương Uyển Linh, sau đó để cho Tiểu Đậu Nha đưa qua, cũng hẹn đối phương ra ngoài dạo chơi, kết quả Tiểu Đậu Nha trở về bẩm báo nói, Âu Dương Uyển Linh sau khi nhìn bức họa hết sức vui vẻ, đáng tiếc hôm nay nàng đã hẹn với Bảo An công chúa muốn đi thả diều, Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa, Gia Luật Tư cũng muốn cùng đi, cho nên chỉ có thể nói với Triệu Nhan xin lỗi rồi.
Đối với sự hồi phục của Âu Dương Uyển Linh, Triệu Nhan cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó đi tới chỗ Tiết Ninh Nhi chơi cùng con gái một hồi, vốn định kế tiếp đi trường quân đội một chuyến, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vì thế lập tức cho người chuẩn bị xe đi thành Đông Kinh, sau đó tiến vào hoàng cung cău kiến Triệu Thự.
Triệu Nhan một năm không ở Đại Tống, trên triều đình cục diện cũng đã xảy ra thay đổi rất lớn, trước lúc hắn rời đi, tranh giành quyền lực giữa Triệu Thự và Tào Thái hậu đang đứng ở thời điểm kịch liệt nhất, Tào Thái hậu quyết tâm không thả quyền, Triệu Thự cũng liều mạng muốn lấy lại quyền lực thuộc về mình. Kết quả trên triều đình vẫn không ổn định, ngay cả Triệu Húc cũng khuyên Triệu Nhan ngàn vạn lần đừng để cuốn vào trong đó.
Tuy nhiên thời gian một năm trôi qua rồi, tranh giành quyền lực Tào Thái hậu và Triệu Thự cuối cùng cũng hạ màn, giải quyết sự tình trải qua tựa như trong lịch sử vậy, cuối cùng Hàn Kỷ và Âu Dương Tụ tiến vào hoàng cung hướng về Tào Thái hậu giải thích rõ lợi hại, rốt cục khiến vị Thái hậu có chút ngoan cố này buông, quyền lực trong tay xuống. Theo điểm này nhìn lại, Triệu Húc và Triệu Nhan thật ra rất may mắn, bởi vì bọn họ ở Liêu quốc tránh qua lần này, không cần ở kinh thành lo lắng hãi hùng.
Thân thể Triệu Thự vốn nhiều bệnh, sau khi Tào Thái hậu uỷ quyền, ông trải qua ngày thường phải bận bu gấp mấy lăn, rất nhiều người đều lo lắng thân thể của ông, nhưng khiến tất cả mọi người đều thật không ngờ chính là thân thể Triệu Thự không ngờ mỗi ngày một tốt, hiện tại trên cơ bản đã khôi phục thành một người bình thường rồi. Phỏng chừng điều này cũng có liên quan với việc sau khi ông nhận được quyền lực tâm tình vui vẻ.
Triệu Nhan đi vào hoàng cung ngay tại trong Thủy Củng điện rất nhanh gặp được Triệu Thự, chỉ thấy đối phương ngõi ở sau long án chất đầy tấu chương, đang phê duyệt tấu chương, nhìn thấy Triệu Nhan tiến vào không có dừng lại, vừa xem tấu chương vừa nói với Triệu Nhan:
- Nhan nhị, cấm túc của con còn chưa kết thúc, tuy rằng Tông Chính Tự đối với chuyện của con mắt nhắm mắt mở, nhưng con cũng không thể quá mức. Nếu để cho quá nhiều người nhìn thấy con chạy loạn, nói không chừng còn có thể lại dâng một quyển tấu về con.
- Hi hì. Khởi bẩm phụ hoàng, nhỉ thần là có chuyện gấp mới đến bái kiến phụ hoàng, nếu không con cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Triệu Nhan cười hì hì mở miệng nói, nếu không phải Triệu Thự nhắc nhớ, hẳn đã quên mình còn đang trong thời gian cấm túc.
- Hả? Nhưng trường quân đội bên kia xảy ra vấn đề gì?
Nghe Triệu Nhan nói như thế, Triệu Thự lập tức buông tấu chương vẻ mặt quan tâm hỏi. Đối với chuyện trường quân đội của Triệu Nhan ông rất rõ, có thể làm cho Triệu Nhan cố ý chạy tới gặp mình, chỉ sợ cũng chỉ có chuyện trường quân đội.
- Khởi bẩm phụ hoàng, quả thực có liên quan đến trường quân đội, tuy nhiên quản lý trường quân đội bên kia cũng không có vấn đề. Trương Tái và Dương Hoài Ngọc đều là nhân tài, hiện tại trường quân đội đã đi vào quỹ đạo, kế tiếp liền xem biểu hiện của các học viên, chỉ là con từ chỗ bọn họ nghe nói triều đình sẽ sử dụng để đối phó với Tây Hạ, trước đó đại ca đề cập với con qua chuyện này nhưng đều nói không tỉ mi, cho nên nhỉ thần muốn hướng phụ thân hỏi thăm một chút, triều đình đối với Tây Hạ bên kia rốt cuộc có tính toán gì không?
Triệu Nhan trước đó chính là nghĩ đến chuyện Tây Hạ, cho nên cố ý chạy tới hướng Triệu Thự hỏi thăm tình hình một chút.
Triệu Thự nghe Triệu Nhan hỏi chuyện Tây Hạ, chợt bật cười ha hả, sau đó trong tấu chương từ trước mặt cầm lấy một quyển giao cho Triệu Nhan nói:
- Nhắc tới cũng thật sự là đúng dịp, đây là hoàng thành tỉ từ Tây Hạ vừa mới trả mật báo hôm nay, con là người thứ ba xem.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng vội cầm lấy mật báo xem một chút, kết quả phát hiện phong mật báo này viết vô cùng ẩu, hành văn cũng không lưu loát, vừa thấy chính là người dân thường viết, tuy nhiên điều này cũng đúng với khẩu vị của Triệu Nhan, nếu là văn viết lưu loát, hãn ngược lại xem không hiểu rồi.
Đợi sau khi Triệu Nhan đem phong mật báo này xem từ đầu tới đuôi một lần, trên mặt cũng lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ, nội dung trên phong mật báo này không nhiều lắm, chủ yếu là giới thiệu một ít xu hướng gần nhất trong nước Tây Hạ, ví dụ như triệu tập quân đội, vận chuyển lương thảo vân vân... Vừa mới bắt đầu Triệu Nhan còn có chút không rõ tuy nhiên mật báo cuối cùng lại giới thiệu, hiện tại trong nước Tây Hạ các loại dấu hiệu cho thấy, đối phương rất có thể đang chuẩn bị một cuộc chiến tranh, hơn nữa mục tiêu lần này không phải Đại Tống, mà là đang nhãm vào Liêu quốcđang trong phản loạn.
- Tây Hạ lại muốn dụng binh đối với Liêu quốc, tin tức này có thể tin được không?
Triệu Nhan lúc này có chút không dám tin nói, vốn Đại Tống đang chuẩn bị đối với Tây Hạ dụng binh, nhưng không nghĩ tới Tây Hạ lại sắp đánh nhau với Liêu quốc, có thể nói là cơ hội ngàn năm một thuở a.
- Ha ha, nơi phát ra tin tức này vô cùng tin cậy, quốc chủ Tây Hạ Lý Lượng Tộ quả thực đối với Liêu quốc chuẩn bị động thủ, kỳ thật Tây Hạ đối với Liêu quốc cũng đã nhịn rất nhiều năm, Lượng Phúc có thể nhẫn nhịn đến hiện tại mới động thủ, đã hết sức không dễ dàng.
Triệu Thự cười lớn nói, đầu tiên là Liêu quốc nội loạn, ngay sau đó lại là Tây Hạ chuẩn bị đối với quốc dụng binh, ông cảm giác mình thật là quá may mắn, nếu có thể nằm chắc cơ hội lần này, nói không chừng thật sự có thể tiêu diệt Tây Hạ.
- Liêu quốc không phải vẫn ủng hộ Tây Hạ quấy rầy Đại Tống chúng ta ấy ư, vì sao phụ hoàng nói Tây Hạ nhịn Liêu quốc rất nhiều năm?
Triệu Nhan lúc này có chút không hiểu hỏi, hẳn tuy rằng thông minh, nhưng lúc này lại lộ ra hẳn nghĩ ngắn trong chính trị, đặc biệt đối với quan hệ tam quốc Tống, Liêu, Hạ trong đó, lại hiểu vô cùng nông cạn.
- Đây chính là chỗ Nhan nhĩ ngươi không bằng đại ca ngươi, về sau có thời gian xem sách nhiều chút!
Nghe được câu hỏi của Triệu Nhan, Triệu Thự mỉm cười dạy dỗ, sau đó lúc này mới đem chuyện xấu xa giữa Tây Hạ và Liêu quốc giới thiệu đơn giản một lần.
Năm đó quá trình Tây Hạ nối dậy kỳ thật hết sức không dễ dàng, Lý Nguyên Hạo chẳng những tác chiến với Đại Tống, thậm chí còn đối với Liêu quốc cũng bạo phát chiến tranh mấy lần, ngay lúc đó Tây Hạ tuy rằng nhỏ yếu, nhưng quân đội lại bộc phát ra sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, kiên quyết đem Đại Tống và Liêu quốc đều đánh đại bại, mặt khác Đại Tống và Liêu quốc cũng căn Tây Hạ kiềm chế lẫn nhau, thế này mới giúp Tây Hạ ở trong khe hẹp hai nước sinh tồn, tuy nhiên tranh đấu giữa tam quốc lại chưa từng dừng lại.
Sau khi Lý Nguyên Hạo chết, bất mãn Lý Lượng Tộ một tuổi tiếp nhận chức vụ quốc chủ Tây Hạ, lúc ấy tất cả quyền hành Tây Hạ đều bị cậu Lý Lượng Tộ là Một Tạng Ngoa Bàng nắm giữ, Liêu quốc vì trả thù nỗi sỉ nhục binh bại năm đó, không ngờ không thừa nhận Lý Lượng Tộ là quốc chú, hơn nữa còn phái binh tấn công Tây Hạ, kết quả đem Tây Hạ đánh đại bại, ngay lúc đó quân Liêu đã tấn công đến xung quanh phú Hưng Khánh thủ đô Tây Hạ, hơn nữa còn cho binh lính thỏa sức đánh cướp, ngay cả kho lúa lớn nhất thành đô Liêu quốc cũng bị công phá, có thể nói lăn này Tây Hạ là thất bại thảm hại.
Dưới tình hình gần như bị diệt quốc này, cậu Lý Lượng Tộ Một Tạng Ngoa Bàng liên tiếp phái sứ giả hướng Liêu quốc xin hòa, cuối cùng vừa chịu phục tùng vừa xưng phiên (nước thuộc địa), đáng tiếc Liêu quốc nóng lòng báo thù căn bản cũng không để ý tới, ở vùng biên giới Tây Hạ vẫn như cũ bố trí quân đội hùng hậu, điều này làm cho Tây Hạ rất chấn động, kế tiếp trong mười mấy năm, gần như hàng năm đều phải hướng Liêu quốc dâng sớ bày tỏ, tiến cống, hiến ngựa, lạc đà, v.v... có thể nói là hết sức lấy lòng.
Tuy nhiên theo thời gian Lý Lượng Tộ dần lớn lên, mấy năm trước sau khi tự mình chém chết cậu Một Tạng Ngoa Bàng, Lý Lượng Tộ cũng nắm giữ quyền lực Tây Hạ, đồng thời đối với triều đình Tây Hạ thực hiện một loạt cải cách, khiến cho thực lực của một nước Tây Hạ đân dần khôi phục, cũng chính là tăng cường sức mạnh quốc gia, thái độ của Tây Hạ đối với Đại Tống và Liêu quốc cũng đân đần cương quyết hơn, mạnh mẽ hơn, ví dụ như từ sau khi Triệu Thự lên ngôi, Tây Hạ gần như hàng năm đều xuất binh tấn công Đại Tống, nhưng đồng thời đang cùng Đại Tống tác chiến, Tây Hạ lại một mực hướng Đại Tống phái đặc phái viên, cố gắng duy trì quan hệ hai nước.
So sánh ra, Lý Lượng Tộ đối với Liêu quốc hết sức căm hận, đặc biệt sau khi vừa mới kế vị, Liêu quốc tung bình ở xung quanh phủ Hưng Khánh đánh cướp, càng làm cho gã coi cuộc đời này vô cùng nhục nhã, vẫn muốn tìm cơ hội rửa sạch hổ thẹn lúc trước, đáng tiếc Liêu quốc không phải Đại Tống, gã cũng vẫn không dám đối với Liêu quốc dùng binh, thậm chí hàng năm còn phải hướng nước Liêu tiến cống, dựa vào đó duy trì quan hệ hai nước.
- Cũng chính vì vậy, cho nên sau khi nhìn thấy Liêu quốc nội loạn, Lý Lượng Tộ chuẩn bị dùng binh với Liêu quốc cũng không kỳ quái, dù sao Tây Hạ vốn là cướp bóc thành tính, đánh thẳng được thì đánh, đánh không lại thì xuống chịu phục tùng tiến cống, việc này đối với bọn họ mà nói quả thực rất bình thường.
Cuối cùng Triệu Thự mở miệng tổng kết nói.
- Thì ra là thế, nhỉ thần đã hiểu!
Triệu Nhan cũng lập tức khom người nói, Tây Hạ lại không phải người ngu, xuất bình Liêu quốc nhất định sẽ phòng bị Đại Tống, thậm chí đến lúc đó nếu Đại Tống xuất binh, Lý Lượng Tộ rất có thể sẽ xoay đầu lại toàn lực đối phó Đại Tống, ngược lại là đại ân cho Liêu quốc.
Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Nhan, Triệu Thự cũng mãn ý gật gật đầu, tuy nhiên ngay sau đó ông lại nghĩ tới một việc, lập tức cau mày nói:
- Nhan nhi, ngày hôm qua bên Quân Khí Giám kia xảy ra chút vấn đề, hình như còn là về chuyện làm hỏa dược, con có rảnh đi xem một chút đi!