- Là ai đến, lại có thể chọc nàng tức giận như vậy? Triệu Nhan nhìn thấy Tào Dĩnh nổi điên cũng vô cùng bất ngờ nói, theo như tính cách của Tào Dĩnh, rất ít khi nổi giận như vậy, không lẽ từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, đến tính cách cũng thay đổi sao?
- Hừ, còn có thể là ai, lẽ nào không phải cái tên Vương Sân thay lòng đổi dạ kia! Tào Dĩnh tức giận ngồi nói.
- Cái gì, y còn dám bước vào cửa của lão tử! Triệu Nhan nghe thấy cái tên Vương Sân này cũng lập tức nhảy dựng lên, từ sau khi Bảo An công chúa rời khỏi Vương Sân, hắn đã rất lâu chưa nghe nhắc đến cái tên này, thậm chí Triệu Nhan cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại người đó, nhưng không ngờ Vương Sân lại chủ động tới cửa viếng thăm.
Nhìn thấy vẻ tức giận của Triệu Nhan, Tào Dĩnh vội vã đứng lên khuyên nhủ: - Phu quân chàng cũng đừng quá tức giận, đây cũng không phải lần đầu tiên Vương Sân đến đây, nửa tháng trước khi chàng trở về, y đã tới hai lần, hơn nữa còn đòi gặp nhị tỷ, nhưng nhị tỷ nhất quyết không gặp y, cho nên mỗi lần y đều ở rất lâu mới đi.
- Vương Sân rốt cuộc y muốn làm gì, tại sao năm lần bảy lượt tới muốn gặp nhị tỷ? Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng tạm thời kiểm chế được lửa giận, thâm trầm hỏi, tuy Vương Sân đã ly hôn với Bảo An công chúa, nhưng vết thương mà hẳn gây ra cho Bảo An công chúa Triệu Nhan không bao giờ quên, thậm chí nếu không phải Bảo An công chúa ngăn cản, hẳn không chừng đã nghĩ cách xử thảm Vương Sân rồi.
- Hừ, nói ra tên Vương Sân này thật sự mặt dày, trước đây đối xử với nhị tỷ như vậy, bây giờ nhị tỷ rời xa y, thêm nữa y có va chạm với bên ngoài, vì vậy lại muốn quay về tái hôn với nhị tỷ, trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như vậy?
Tào Dĩnh cũng không có bất cứ thiện cảm gì với Vương Sân, liền lạnh lùng hừ một tiếng nói.
- Âm Triệu Nhan nghe thấy Vương Sân lại muốn tái hôn với Bảo An công chúa. Giận đến nỗi đập bàn thét: - Đồ khốn kiếp, nhị tỷ ban đầu thiếu chút nữa bị y hại chết, bây giờ còn có mặt mũi tới đòi tái hôn với nhị tỷ, xem ra tên Vương Sân này không chỉ phụ tình bạc nghĩa, mà còn là thiên hạ đệ nhất vô liêm sỉ!
Triệu Nhan chửi đến đây, giận dữ đứng dậy đi tới đi lui trong sảnh vài lần, cuối cùng kìm nén kích động, muốn mang người đánh đuổi Vương Sân, quay đầu hỏi Tào Dĩnh: - Nương tử. Nhị tỷ có thái độ thế nào với Vương Sân. Sẽ không nhìn thấy bộ dạng đáng thương của y mà mềm lòng chứ?
Triệu Nhan tuy nóng giận, nhưng hẳn cũng biết, mấu chốt chuyện này vẫn là thái độ của Bảo An công chúa, chỉ căn Bảo An công chúa không mềm lòng thì hắn có thể đuổi Vương Sân đi. Tuy nhiên hắn lại lo lắng với tính cách của Bảo An công chúa, chẳng may bộ dạng đáng thương của Vương Sân mê hoặc, thì thật sự không ổn rồi.
Nhưng Tào Dĩnh nghe thấy lời của Triệu Nhan lại cười khinh bỉ nói: - Phu quân yên tâm, nhị tỷ tuy tính Tình đơn thuần, bình thường không bao giờ cự tuyệt người khác, nhưng thực sự lại là người ngoài mềm trong cứng, chỉ căn nhận thức ra chuyện gì, thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, ban đầu tỷ nếu đã tự tay thiêu trụi của hồi môn của mình, thì tuyệt đối không, đồng ý tái hôn với Vương Sân
Triệu Nhan nghe thấy vậy, cuối cùng cũng nhẹ lòng, chỉ căn Bảo An công chúa không mềm lòng, mình sẽ không còn gì đáng lo nữa. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại có chút tò mò nói: - Nương tử, Vương Sân tuy nhân phẩm không ra gì, nhưng tính tình lại cao cao tại thượng, bây giờ sao bỗng nhiên lại cúi đầu nhận lỗi với nhị tỷ thế, hơn nữa còn xin tái hôn, đây không phải tự mình vả vào mặt mình sao?
Chỉ thấy Tào Dĩnh nghe đến đây lại vui vẻ cười ra tiếng, lát sau mới cất lời: - Phu quân có điều không biết, từ sau khi Vương Sân rời xa nhị tỷ, y liền liên tiếp gặp đen đủi, một năm nay có thể nói mặt mày xám xịt, trí thức vứt đi, dường như trở thành trò đùa cho cả. thành Đông Kinh...
Tào Dĩnh vừa nói, vừa kể lại những chuyện nàng nghe được liên quan đến Vương Sân. Lúc đầu Bảo An công chúa trong lúc tức giận đốt sạch hồi môn của mình, lại thêm chuyện trước đó Triệu Nhan ẩu đả với Vương Sân ở Tây Viên Nhã Tập, khiến cả thành Đông Kinh đều biết con người của Vương Sân, bất luận là trí thức hay dân thường, đều rất khinh thường phẩm hạnh của Vương Sân.
Đối với cách nhìn của thế giới bên ngoài, Vương Sân ban đầu không thèm để ý, thậm chí sau khi vừa ly hôn với Bảo An công chúa, y còn hết sức vui vẻ, vì y cảm thấy mình cuối cùng giải thoát được trói buộc, với tài hoa của bản thân, sau này phong hầu phong tướng không phải nói chơi, hơn nữa sau khi y phóng túng nửa tháng, thật sự đường đường chính chính ra ngoài đảm nhiệm chức huyện lệnh.
Tuy nhiên Vương Sân tuy có tài, nhưng con người của y lại là vấn đề lớn, hơn nữa y căn bản không có bất cứ kinh nghiệm quản lí địa phương nào, kết quả đến địa phương chưa đãy một năm, liền mặt đưa đám trở về, nghe nói sau khi y đảm nhận huyện lệnh, thì xảy ra xung đột với quan nhỏ dưới trướng, kết quả bị đám quan lại nhỏ liên kết đánh úp, cuối cùng không những mất chức quan, còn gánh tội danh không làm tròn bổn phận, cả đời e rằng cũng đừng nghĩ đến nhận chức gì nữa.
Con đường làm quan không như ý, khiến Vương Sân bị đả kích quá lớn, sau khi trở vẽ mỗi ngày đều lấy tửu sắc để tiêu khiển, nhưng lúc này y mới phát hiện, những người bạn trước đây giao du với y đều không đến cửa nữa, cho dù y chủ động mời, cũng không ai muốn đến, thậm chí khi y đi thăm hỏi, đối phương cũng tìm đủ cớ không tiếp, khiến Vương Sân vừa tức vừa hận, cuối cùng dứt khoát không qua lại với bất kì ai nữa.
Tuy nhiên cuộc sống của Vương Sân tuy có đủ mọi khó khăn, nhưng cũng có một việc đáng mừng, đó chính là sau khi y rời xa Bảo An công chúa, lại cưới thêm một vợ bé, người đó họ Từ, cũng xuất thân từ nhà tướng, chỉ là gia tộc Từ thị bị suy yếu trầm trọng, trong dòng họ vẫn không có ai tài hoa nối bật, đến nay gia môn bại hoại, cũng chính vì như vậy, Từ gia mới đồng ý gả con gái cho Vương Sân, thứ bọn họ muốn chỉ là món sính lễ lớn của Vương Sân.
Đối với thê tử Từ Thị cưới sau này, Vương Sân khi mới đầu vô cùng hài lòng, vì người kia rất xinh đẹp, hơn nữa cũng từng đọc sách. Nhưng Vương Sân lại không thể vui mừng được lâu, sau khi y thành hôn với Từ Thị, bản chất của Từ Thị dần dần lộ ra, lúc này y mới phát hiện, tính cách của Từ Thị vô cùng chua ngoa, quản y quá chặt, không hợp ý liền động tay, vì vậy trên mặt Vương Sân đã bị Từ Thị cào ra mấy vết rách.
Nếu chỉ như vậy thì thôi, càng khiến Vương Sân không ngờ là, Từ Thị căn bản không hiểu hiếu kính cha mẹ chồng, mẫu thân của y Vương lão phu nhân sức khỏe không tốt, trước đó đã thường xuyên lâm bệnh, mỗi lần đều là Bảo An công chúa chăm lo, nhưng từ sau khi Từ Thị gả đến, thì không quan tâm gì đến Vương lão phu nhân, sinh bệnh cũng trước nay không tới thăm hỏi một lần, càng đừng nói tới tự mình chăm sóc.
Càng khiến Vương Sân bực bội là, khi y phát hiện bản tính của Từ Thị không lâu, thành Đông Kinh bỗng nhiên truyền nhau tin đồn liên quan đến Từ Thị, không phải nói Từ Thị sau khi gả cho y vụng trộm, mà là nói khi Từ Thị chưa xuất giá, đã từng có tư tình với người khác, vốn dĩ những người quan tâm chuyện này trước kia không nhiều, dù sao Từ gia đã suy kiệt, nhiều lắm là một số láng giềng của Từ gia rỉ tai nhau, nhưng sau khi Từ Thị gả cho Vương Sân, lập tức thu hút hứng thú của rất đông người, kết quả một số chuyện liên quan đến Từ Thị năm đó đều bị bới móc ra, hơn nữa còn thêm mầm thêm muối, lăn này khiến Vương Sân càng nộ khí xung thiên, cuối cùng còn bệnh nặng một chập.
Sau khi khỏi bệnh, Vương Sân lập tức bỏ Từ Thị, điều này khiến Từ gia đến tận cửa làm loạn một trận, lúc đó cả thành Đông Kinh đều coi Vương Sân là trò cười, kết quả cuối cùng Vương Sân bồi thường một khoản tiền lớn mới coi như xong chuyện. Sau khi trải qua chuyện Từ Thị, Vương Sân hoàn toàn trở thành trò cười cho cả thành Đông Kinh, vài tháng liền không dám ra khỏi cửa.
Cũng có thể chính vì một chuỗi đả kích trên, khiến Vương Sân cuối củng nhớ tới điểm tốt của Bảo An công chúa, kết quả lại hồi tâm chuyển ý, thậm chí đến chút sĩ diện cuối cùng cũng không đếm xỉa nữa, vô số lăn chủ động tới cửa quận vương phủ thăm hỏi, muốn gặp mặt Bảo An công chúa, sau đó năn nỉ nàng tái hôn với mình, đáng tiếc Bảo An công chúa sớm đã bị y làm tổn thương sâu sắc, căn bản không muốn gặp Vương Sân.
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Bảo An công chúa cũng không khỏi lưỡng lự, nàng sớm đã không còn chút tình cảm gì với Vương Sân, càng không tái hôn với tên đó, nhưng ngộ nhỡ Vương Sân hiểu lâm ý của mình, ngày nào cũng đến làm phiền bản thân, thì nàng sẽ phải đau đầu vì điều này rồi.
- Tam đệ, đệ có nhiều chủ ý, mau giúp ta nghĩ một cách vừa có thể cự tuyệt Vương Sân, lại không khiến y cảm thấy quá khó chịu! Bảo An công chúa cuối cùng thỉnh cầu sự giúp đỡ của Triệu Nhan, tấm lòng nàng lương thiện, cho dù là đối với người suýt chút nữa hại chết nàng như Vương Sân, Bảo An công chúa vẫn không muốn giải quyết chuyện này quá tuyệt tình.
- Nhị tỷ, tỷ như này làm khó đệ rồi, trừ phi tỷ đích thân đến tiền sảnh, sau đó đối diện nói với Vương Sân, tuy nhiên đệ cảm thấy tỷ chắc chắn không muốn nhìn thấy y. Triệu Nhan lúc này nhăn nhó nói.
Hôm qua vừa đồng ý giúp Tào Dĩnh bọn họ giải quyết chuyện của Âu Dương Uyển Linh, lại không ngờ sáng nay lại gặp phải vấn đề nan giải như Vương Sân. Tuy nhiên đúng lúc Triệu Nhan nghĩ tới chuyện của Âu Dương Uyển Linh, tự nhiên nhanh trí, nghĩ được một biện pháp giải quyết phù hợp với yêu cầu của Bảo An công chúa.