Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 228: Nổi loạn bắt đầu rồi




Triệu Nhan và Tô Thức đến đại điện ngồi một lúc, hai phụ tử Gia Luật Hồng Cơ và Gia Luật Tuấn đều đã đến, ngoài ra Gia Luật Trọng Nguyên cũng đến, điều này khiến bọn họ thoáng yên lòng, nhưng đợi đến giữa trưa, Gia Luật Trọng Nguyên lại bỗng rời khỏi yến hội, bởi vì lúc này yến hội đã vô cùng hỗn loạn rồi, căn bản không có người chú ý đến Gia Luật Trọng Nguyên rời đi, nhưng Triệu Nhan và Tô Thức mãi luôn chú ý đối phương, nhìn thấy Gia Luật Trọng Nguyên hồi lâu không quay lại, điều này khiến hai người họ đều thấp thỏm trong lòng, liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều lộ ra vài phần khẩn trương.

Lúc chiều, Gia Luật Hồng Cơ đích thân đến mời Triệu Nhan và Tô Thức vào đại điện, đây là nơi một nhà Gia Luật Hồng Cơ tổ chức gia yến, ngoại trừ ngày đầu tiên Gia Luật Hồng Cơ ở bên ngoài nhận triều bái của bách quan, đại đa số thời gian khác y đều ở trong này, nhưng lúc Triệu Nhan và Tô Thức tiến vào, không chỉ nhìn thấy Gia Luật Hồng Cơ ở đây, ngoài ra còn nhìn thấy hoàng hậu Tiêu Quan Âm và một số phi tần đều ở đây, còn lại chính là đám hoàng tử công chúa, nhưng khiến Triệu Nhan cảm thấy kỳ lạ đó là, hắn không thấy Gia Luật Tư trong đám công chúa.

- Ha ha, hoàng chất mời ngồi, từ lần trước ngẫu nhiên nhìn thấy bức hoạ của ngươi, trẫm vẫn luôn chờ đợi ngày này từ sớm!

Gia Luật Hồng Cơ vô cùng thân mật kéo tay Triệu Nhan đi vào, sau đó mời hắn ngồi xuống nói.

- Bệ hạ quá khen, có thể vẽ một bức tranh cho bệ hạ, đó là vinh hạnh của tiểu chất!

Triệu Nhan cũng cười ha hả nói, bất quá trong lòng của hắn lại vô cùng lo lắng, Gia Luật Trọng Nguyên đã rời khỏi yến hội, có trời mới biết khi nào chính biến được phát động, vả lại muốn để khinh khí cầu bay lên cần có thời gian chuẩn bị, cho nên hắn nhất định phải mau chóng trở về.

Cũng chính vì nghĩ đến những chuyện ở trên, cho nên Triệu Nhan sau khi nói mấy câu khách khí với Gia Luật Hồng Cơ, lập tức yêu cầu bắt đầu vẽ tranh, điều này khiến Gia Luật Hồng Cơ cũng sững sờ, nhưng y cũng không nghĩ nhiều, lập tức ngồi lên long ỷ, sau đó lại cho người đưa dụng cụ vẽ của Triệu Nhan đến đây, liền lập tức bắt đầu vẽ tại chỗ.

Đối với phương thức vẽ tranh của Triệu Nhan, đám người Tiêu Quan Âm đều rất hiếu kỳ, cho nên một đám phi tần, công chúa và hoàng tử đều vây đến, bọn họ cũng không dám quấy rầy, mà đứng ở phía sau cách Triệu Nhan tầm một trượng nhìn, kết quả lúc họ nhìn thấy không ngờ Triệu Nhan dùng bút than vẽ, mà ở bên cạnh còn có một cái bánh hấp, người nào người nấy đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí còn có vài công chúa còn che miệng cười trộm, cảm thấy dáng vẻ của Triệu Nhan có phần buồn cười.

Tuy nhiên sau khi đợi đến khi Triệu Nhan bắt đầu vẽ, đám người Tiêu Quan Âm liền không cười tiếp nữa, chỉ thấy dưới bút của Triệu Nhan, một bức tranh vẽ Gia Luật Hồng Cơ vô cùng chân thật đang từ từ được hoàn thành, đặc biệt hiệu quả bức hoạ muốn trồi ra khỏi mặt giấy đặc thù kia, thoạt nhìn quả thật giống hệt người thật, tuyệt đối không có người nào có thể bắt chước được.

Bởi vì trong lòng lo lắng Gia Luật Trọng Nguyên có thể mang theo quân phản loạn giết đến bất cứ lúc nào, cho nên Triệu Nhan lần này cũng phát huy hơn bình thường, không ngờ chỉ dùng một canh giờ đãvẽ xong bức tranh về Gia Luật Hồng Cơ, nhưng trong lòng hắn lại có chút ác ý nghĩ, nếu lần này Gia Luật Hồng Cơ bị Gia Luật Trọng Nguyên giết chết, bức tranh mà mình vẽ này rất có thể sẽ là di ảnh của y rồi.

Đợi sau khi vẽ xong, Gia Luật Hồng Cơ cũng vô cùng vui mừng nhận bức hoạ ngắm nhìn, kết quả cũng rất tán thưởng nói:

- Kỹ năng vẽ của hoàng chất quả là xuất thần nhập hoá, mà còn mở ra một thế hệ mới, ngày sau tuyệt đối có thể sánh cùng với Ngô Đạo Tử!

- Đa tạ bệ hạ khích lệ, nhưng thi hoạ chỉ là đạo nhỏ, bình thường chất nhi chỉ dùng để tự tiêu khiển, quả thật không dám lên mặt ở trước mặt bệ hạ!

Triệu Nhan cũng cười khiêm tốn nói, đồng thời trong lòng cũng xem như thở phào, ít nhất đến giờ Gia Luật Trọng Nguyên bên kia vẫn chưa phát động chính biến, chỉ cần rời đi vào bây giờ, có lẽ là có đủ thời gian để khinh khí cầu bay lên.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan vốn muốn ra hiệu bằng mắt với Tô Thức, để y chuẩn bị rời đi cùng mình, nhưng hắn vừa quay đầu lại, lại phát hiện Tô Thức đã không còn ở vị trí cũ, mà ngồi đối diện với Tiêu Quan Âm và mấy vị phi tần, đang vô cùng náo nhiệt thảo luận gì đó, cũng may là hoàng cung Liêu Quốc không nghiêm khắc như Đại Tống, nếu không, nếu ở Đại Tống, e là y đã sớm bị Triệu Thự chém đầu rồi.

Nhưng Triệu Nhan nhìn thấy cảnh này lại suýt tức chết, đã là lúc này rồi, tên Tô Thức này lại còncó tâm tình tán gái, quả thật là không biết nặng nhẹ, điều này khiến hắn lập tức ho khan một tiếng, sau đó lần nữa hành lễ với Gia Luật Hồng Cơ:

- Bệ hạ, vừa nãy vẽ tranh khiến tiểu chất hao phí nhiều tâm lực, thêm nữa trước đó uống hơi nhiều rượu, cho nên bây giờ muốn trở về nghỉ ngơi một chút!

Lúc Triệu Nhan nói chuyện, cuối cùng đã thu hút được ánh mắt của Tô Thức, hắn lập tức liếc mắt ra hiệu với đối phương, ý là muốn y cũng nhanh chóng nghĩ cách thoát thân, dù sao thì để khinh khí cầu bay lên cũng không phải là một chuyện đơn giản, cần một khoảng thời gian để chuẩn bị.

Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không thể ngờ được đó là, ngay khi hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Quan Âm vừa nãy vẫn còn vui vẻ trò chuyện với Tô Thức bỗng đứng dậy, gương mặt tươi cười nói với Triệu Nhan:

- Quận vương điện hạ cực khổ rồi, chỉ là bổn cung sau khi nhìn thấy quận vương vẽ xong bức tranh cho bệ hạ, trong lòng cũng vô cùng muốn có một bức tranh như vậy, cho nên không biết là quận vương có thể cũng vẽ cho bổn cung một bức không?

Nhìn thấy Tiêu Quan Âm cũng tới giúp vui, Triệu Nhan lại có chút dở khóc dở cười, nếu như không có chuyện Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản, hắn vẽ thêm một bức cũng không sao, nhưng trong lúc mấu chốt này, hắn làm sao còn có tâm tình để vẽ tranh?

- Hoàng chất, trẫm cũng biết ngươi rất mệt, nhưng hoàng hậu khó gặp được đồ nàng thích, nên hy vọng ngươi vạn lần đừng chối từ!

Lúc này Gia Luật Hồng Cơ cũng mở miệng nói, tình cảm giữa y và Tiêu Quan Âm rất tốt, đối với yêu cầu mà thê tử chủ động đề ra, y cũng rất muốn thoả mãn.

Nhìn thấy tình huống này, Triệu Nhan cũng không biết nên làm sao, càng khiến hắn không nghĩ tới là, chỉ thấy lúc này Tô Thức cũng đến khuyên nhủ:

- Quận vương, nếu đã vậy, ngài cũng vẽ cho hoàng hậu một bức đi!

Nghe được lời của Tô Thức, Triệu Nhan lập tức dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Tô Thức, người khác không tính, nhưng Tô Thức rõ ràng biết Gia Luật Trọng Nguyên có thể phát động chính biến bất cứ lúc nào, nhưng y lại còn cầu tình giùm Tiêu Quan Âm, lẽ nào y không biết như vậy là khiến bản thân rơi vào chỗ nguy hiểm hay sao?

Đới với nghi ngờ và chất vấn của Triệu Nhan, Tô Thức lại lộ vẻ mặt cầu khẩn, khiến người khác không hiểu được là rốt cuộc y đang nghĩ gì? Nhưng hiện giờ ngay cả Gia Luật Hồng Cơ và Tô Thức đều giúp cầu tình, Triệu Nhan cũng không tiện từ chối nữa, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, sau đó bảo Tiêu Quan Âm ngồi ngay ngắn, hắn lần nữa cầm bút lên vẽ tranh cho đối phương.

Tuy nhiên ngay khi Triệu Nhan sắp vẽ xong bức hoạ cho Tiêu Quan Âm, khi đang định lên màu, lúc này sắc trời cũng đã tối rồi, bỗng nhiên chỉ thấy một cung nhân vừa lăn vừa bò chạy vào, vẻ mặt luống cuống hô to với Gia Luật Hồng Cơ:

- Khởi bẩm bệ hạ hành cung phía nam bỗng nhiên xuất hiện một nhánh quân đội, đang tiến đến hành cung như bay, trạm gác trên đường đều đã bị chúng xoá sổ, xem ra là muốn gây bất lợi cho bệ hạ!

Xôn xao..Nghe thấy tin tức này, tất cả những người trong điện đều khiếp sợ đứng lên, trong đó sắc mặt của Gia Luật Hồng Cơ càng âm trầm, rất nhanh liền nói với Tiêu Quan Âm:

- Hoàng hậu nàng chiếu cố tốt nơi này, trẫm đi một lát sẽ quay lại!

Gia Luật Hồng Cơ nói xong, bước nhanh ra khỏi nội điện, thân là thái tử Gia Luật Tuấn cũng lập tức theo sau, sau đó hai người đến chính điện triệu tập đại thần trọng yếu cùng với thị vệ của hành cung, bọn họ nhất định phải tận mắt nhìn xem rốt cuộc là người nào đánh đến từ phía nam? Thậm chí đến bây giờ Gia Luật Hồng Cơ vẫn còn không tin thật sự có người dám dưới sự thống trị của mình mà tạo phản.

Tiêu Quan Âm nghe lời của trượng phu cũng gật đầu, sau đó đích thân tiễn Gia Luật Hồng Cơ ra ngoài, khi nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của trượng phu biến mất trong đêm tối, khiến nàng cũng thở dài, xoay người an ủi đám hoàng tử và công chúa có phần xôn xao, không dễ gì mới đợi đám hoàng tử công chúa này yên tĩnh, Tiêu Quan Âm lúc này mới nghĩ đến Triệu Nhan và Tô Thức, nhưng khi nàng quay đầu lại, lại phát hiện Triệu Nhan và Tô Thức đều đã không thấy đâu nữa, mà dụng cụ vẽ của Triệu Nhan vẫn còn đó, bức tranh vẽ mình cũng ở trên khung vẽ, điều này khiến Tiêu Quan Âm lại lần nữa sững sờ, không biết rốt cuộc là Triệu Nhan và Tô Thức đi đâu rồi?

Hiện nay bên ngoài trời đã tối hẳn, nhưng bởi vì thọ yến vẫn đang tiếp tục, cho nên trong toàn hành cung vẫn đèn đuốc sáng trưng, Triệu Nhan và Tô Thức vội vàng xuyên qua từng cung điện, tuy rằng chạy đến thở hồng hộc, nhưng bọn họ đều nóng lòng như lửa đốt, vừa nãy sau khi họ nghe thấy lời của người cung nhân kia, lập tức biết là cuối cùng Gia Luật Trọng Nguyên đã phát động nổi loạn, thế là nhân lúc hỗn loạn đi ra khỏi nội điện, sau đó chạy đến cung điện mà mình ở với tốc độ nhanh nhất.

- Điện hạ... Điện hạ thứ tội, đều... đều là hạ quan nhất thời mềm lòng, lại trì hoãn thời gian, nếu bởi vậy mà khiến điện hạ rơi vào hiểm địa, quả thật là có chết vạn lần cũng không bù đắp được lỗi lầm!

Tô Thức vừa chạy vừa thở hồng hộc bồi tội, bây giờ y có chút hối hận, vốn cho rằng chậm trễ chút thời gian có lẽ không có việc gì, nhưng không nghĩ đến bởi vì cuối cùng vẽ tranh cho Tiêu Quan Âm, kết quả đụng phải Gia Luật Trọng Nguyên phát động nổi loạn.

- Đừng nhắc đến chuyện này nữa, vừa nãy ta đã phân phó Chu Đồng trở về chuẩn bị trước rồi, chỉ cần chúng ta có thể về nơi ở kịp lúc, thì có thể bay lên với tốc độ nhanh nhất!

Lúc nãy Triệu Nhan quả thật có chút tức giận Tô Thức làm hỏng việc, nhưng sau này suy xét cẩn thận, lúc đó ngay cả Gia Luật Hồng Cơ cũng hy vọng mình vẽ cho Tiêu Quan Âm, cho nên cho dù là Tô Thức không cầu tình, e là cuối cùng mình cũng phải ở lại.

Tô Thức nghe trong lời của Triệu Nhan không hề có ý trách tội, điều này khiến y cũng không kìm nổi mà thầm thở phào, nhưng cũng ngay lúc này, bỗng nhiên chỉ nghe thấy phía nam hành cung truyền đến những tiếng hô giết, ngay sau đó từ phía nam truyền đến những âm thanh rối loạn, xem ra phản quân của Gia Luật Trọng Nguyên đã bắt đầu tấn công hành cung, tin rằng rất nhanh tin tức này sẽ truyền khắp hành cung, đến lúc đó cả hành cung đều sẽ hỗn loạn, chỉ là không biết đến cuối cùng ai là người chiến thắng?

Bởi vì quy củ của sứ đoàn Đại Tống rất cao, cho nên nơi mà đám Triệu Nhan ở cách đại điện cử hành thọ yến cũng không xa, hắn và Tô Thức cũng chỉ tốn thời gian một chén trà liền trở về nơi mình ở, lúc nhìn thấy đại môn cung điện, khiến Triệu Nhan cũng thở phào, nhưng sau khi bước vào đại điện, ngay lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy trước đại điện một bóng đen xông đến cản đường đi của họ.

...

- ---------oOo---------- Triệu Nhan và Tô Thức đến đại điện ngồi một lúc, hai phụ tử Gia Luật Hồng Cơ và Gia Luật Tuấn đều đã đến, ngoài ra Gia Luật Trọng Nguyên cũng đến, điều này khiến bọn họ thoáng yên lòng, nhưng đợi đến giữa trưa, Gia Luật Trọng Nguyên lại bỗng rời khỏi yến hội, bởi vì lúc này yến hội đã vô cùng hỗn loạn rồi, căn bản không có người chú ý đến Gia Luật Trọng Nguyên rời đi, nhưng Triệu Nhan và Tô Thức mãi luôn chú ý đối phương, nhìn thấy Gia Luật Trọng Nguyên hồi lâu không quay lại, điều này khiến hai người họ đều thấp thỏm trong lòng, liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều lộ ra vài phần khẩn trương.

Lúc chiều, Gia Luật Hồng Cơ đích thân đến mời Triệu Nhan và Tô Thức vào đại điện, đây là nơi một nhà Gia Luật Hồng Cơ tổ chức gia yến, ngoại trừ ngày đầu tiên Gia Luật Hồng Cơ ở bên ngoài nhận triều bái của bách quan, đại đa số thời gian khác y đều ở trong này, nhưng lúc Triệu Nhan và Tô Thức tiến vào, không chỉ nhìn thấy Gia Luật Hồng Cơ ở đây, ngoài ra còn nhìn thấy hoàng hậu Tiêu Quan Âm và một số phi tần đều ở đây, còn lại chính là đám hoàng tử công chúa, nhưng khiến Triệu Nhan cảm thấy kỳ lạ đó là, hắn không thấy Gia Luật Tư trong đám công chúa.

- Ha ha, hoàng chất mời ngồi, từ lần trước ngẫu nhiên nhìn thấy bức hoạ của ngươi, trẫm vẫn luôn chờ đợi ngày này từ sớm!

Gia Luật Hồng Cơ vô cùng thân mật kéo tay Triệu Nhan đi vào, sau đó mời hắn ngồi xuống nói.

- Bệ hạ quá khen, có thể vẽ một bức tranh cho bệ hạ, đó là vinh hạnh của tiểu chất!

Triệu Nhan cũng cười ha hả nói, bất quá trong lòng của hắn lại vô cùng lo lắng, Gia Luật Trọng Nguyên đã rời khỏi yến hội, có trời mới biết khi nào chính biến được phát động, vả lại muốn để khinh khí cầu bay lên cần có thời gian chuẩn bị, cho nên hắn nhất định phải mau chóng trở về.

Cũng chính vì nghĩ đến những chuyện ở trên, cho nên Triệu Nhan sau khi nói mấy câu khách khí với Gia Luật Hồng Cơ, lập tức yêu cầu bắt đầu vẽ tranh, điều này khiến Gia Luật Hồng Cơ cũng sững sờ, nhưng y cũng không nghĩ nhiều, lập tức ngồi lên long ỷ, sau đó lại cho người đưa dụng cụ vẽ của Triệu Nhan đến đây, liền lập tức bắt đầu vẽ tại chỗ.

Đối với phương thức vẽ tranh của Triệu Nhan, đám người Tiêu Quan Âm đều rất hiếu kỳ, cho nên một đám phi tần, công chúa và hoàng tử đều vây đến, bọn họ cũng không dám quấy rầy, mà đứng ở phía sau cách Triệu Nhan tầm một trượng nhìn, kết quả lúc họ nhìn thấy không ngờ Triệu Nhan dùng bút than vẽ, mà ở bên cạnh còn có một cái bánh hấp, người nào người nấy đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí còn có vài công chúa còn che miệng cười trộm, cảm thấy dáng vẻ của Triệu Nhan có phần buồn cười.

Tuy nhiên sau khi đợi đến khi Triệu Nhan bắt đầu vẽ, đám người Tiêu Quan Âm liền không cười tiếp nữa, chỉ thấy dưới bút của Triệu Nhan, một bức tranh vẽ Gia Luật Hồng Cơ vô cùng chân thật đang từ từ được hoàn thành, đặc biệt hiệu quả bức hoạ muốn trồi ra khỏi mặt giấy đặc thù kia, thoạt nhìn quả thật giống hệt người thật, tuyệt đối không có người nào có thể bắt chước được.

Bởi vì trong lòng lo lắng Gia Luật Trọng Nguyên có thể mang theo quân phản loạn giết đến bất cứ lúc nào, cho nên Triệu Nhan lần này cũng phát huy hơn bình thường, không ngờ chỉ dùng một canh giờ đãvẽ xong bức tranh về Gia Luật Hồng Cơ, nhưng trong lòng hắn lại có chút ác ý nghĩ, nếu lần này Gia Luật Hồng Cơ bị Gia Luật Trọng Nguyên giết chết, bức tranh mà mình vẽ này rất có thể sẽ là di ảnh của y rồi.

Đợi sau khi vẽ xong, Gia Luật Hồng Cơ cũng vô cùng vui mừng nhận bức hoạ ngắm nhìn, kết quả cũng rất tán thưởng nói:

- Kỹ năng vẽ của hoàng chất quả là xuất thần nhập hoá, mà còn mở ra một thế hệ mới, ngày sau tuyệt đối có thể sánh cùng với Ngô Đạo Tử!

- Đa tạ bệ hạ khích lệ, nhưng thi hoạ chỉ là đạo nhỏ, bình thường chất nhi chỉ dùng để tự tiêu khiển, quả thật không dám lên mặt ở trước mặt bệ hạ!

Triệu Nhan cũng cười khiêm tốn nói, đồng thời trong lòng cũng xem như thở phào, ít nhất đến giờ Gia Luật Trọng Nguyên bên kia vẫn chưa phát động chính biến, chỉ cần rời đi vào bây giờ, có lẽ là có đủ thời gian để khinh khí cầu bay lên.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan vốn muốn ra hiệu bằng mắt với Tô Thức, để y chuẩn bị rời đi cùng mình, nhưng hắn vừa quay đầu lại, lại phát hiện Tô Thức đã không còn ở vị trí cũ, mà ngồi đối diện với Tiêu Quan Âm và mấy vị phi tần, đang vô cùng náo nhiệt thảo luận gì đó, cũng may là hoàng cung Liêu Quốc không nghiêm khắc như Đại Tống, nếu không, nếu ở Đại Tống, e là y đã sớm bị Triệu Thự chém đầu rồi.

Nhưng Triệu Nhan nhìn thấy cảnh này lại suýt tức chết, đã là lúc này rồi, tên Tô Thức này lại còncó tâm tình tán gái, quả thật là không biết nặng nhẹ, điều này khiến hắn lập tức ho khan một tiếng, sau đó lần nữa hành lễ với Gia Luật Hồng Cơ:

- Bệ hạ, vừa nãy vẽ tranh khiến tiểu chất hao phí nhiều tâm lực, thêm nữa trước đó uống hơi nhiều rượu, cho nên bây giờ muốn trở về nghỉ ngơi một chút!

Lúc Triệu Nhan nói chuyện, cuối cùng đã thu hút được ánh mắt của Tô Thức, hắn lập tức liếc mắt ra hiệu với đối phương, ý là muốn y cũng nhanh chóng nghĩ cách thoát thân, dù sao thì để khinh khí cầu bay lên cũng không phải là một chuyện đơn giản, cần một khoảng thời gian để chuẩn bị.

Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không thể ngờ được đó là, ngay khi hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Quan Âm vừa nãy vẫn còn vui vẻ trò chuyện với Tô Thức bỗng đứng dậy, gương mặt tươi cười nói với Triệu Nhan:

- Quận vương điện hạ cực khổ rồi, chỉ là bổn cung sau khi nhìn thấy quận vương vẽ xong bức tranh cho bệ hạ, trong lòng cũng vô cùng muốn có một bức tranh như vậy, cho nên không biết là quận vương có thể cũng vẽ cho bổn cung một bức không?

Nhìn thấy Tiêu Quan Âm cũng tới giúp vui, Triệu Nhan lại có chút dở khóc dở cười, nếu như không có chuyện Gia Luật Trọng Nguyên tạo phản, hắn vẽ thêm một bức cũng không sao, nhưng trong lúc mấu chốt này, hắn làm sao còn có tâm tình để vẽ tranh?

- Hoàng chất, trẫm cũng biết ngươi rất mệt, nhưng hoàng hậu khó gặp được đồ nàng thích, nên hy vọng ngươi vạn lần đừng chối từ!

Lúc này Gia Luật Hồng Cơ cũng mở miệng nói, tình cảm giữa y và Tiêu Quan Âm rất tốt, đối với yêu cầu mà thê tử chủ động đề ra, y cũng rất muốn thoả mãn.

Nhìn thấy tình huống này, Triệu Nhan cũng không biết nên làm sao, càng khiến hắn không nghĩ tới là, chỉ thấy lúc này Tô Thức cũng đến khuyên nhủ:

- Quận vương, nếu đã vậy, ngài cũng vẽ cho hoàng hậu một bức đi!

Nghe được lời của Tô Thức, Triệu Nhan lập tức dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Tô Thức, người khác không tính, nhưng Tô Thức rõ ràng biết Gia Luật Trọng Nguyên có thể phát động chính biến bất cứ lúc nào, nhưng y lại còn cầu tình giùm Tiêu Quan Âm, lẽ nào y không biết như vậy là khiến bản thân rơi vào chỗ nguy hiểm hay sao?

Đới với nghi ngờ và chất vấn của Triệu Nhan, Tô Thức lại lộ vẻ mặt cầu khẩn, khiến người khác không hiểu được là rốt cuộc y đang nghĩ gì? Nhưng hiện giờ ngay cả Gia Luật Hồng Cơ và Tô Thức đều giúp cầu tình, Triệu Nhan cũng không tiện từ chối nữa, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, sau đó bảo Tiêu Quan Âm ngồi ngay ngắn, hắn lần nữa cầm bút lên vẽ tranh cho đối phương.

Tuy nhiên ngay khi Triệu Nhan sắp vẽ xong bức hoạ cho Tiêu Quan Âm, khi đang định lên màu, lúc này sắc trời cũng đã tối rồi, bỗng nhiên chỉ thấy một cung nhân vừa lăn vừa bò chạy vào, vẻ mặt luống cuống hô to với Gia Luật Hồng Cơ:

- Khởi bẩm bệ hạ hành cung phía nam bỗng nhiên xuất hiện một nhánh quân đội, đang tiến đến hành cung như bay, trạm gác trên đường đều đã bị chúng xoá sổ, xem ra là muốn gây bất lợi cho bệ hạ!

Xôn xao..Nghe thấy tin tức này, tất cả những người trong điện đều khiếp sợ đứng lên, trong đó sắc mặt của Gia Luật Hồng Cơ càng âm trầm, rất nhanh liền nói với Tiêu Quan Âm:

- Hoàng hậu nàng chiếu cố tốt nơi này, trẫm đi một lát sẽ quay lại!

Gia Luật Hồng Cơ nói xong, bước nhanh ra khỏi nội điện, thân là thái tử Gia Luật Tuấn cũng lập tức theo sau, sau đó hai người đến chính điện triệu tập đại thần trọng yếu cùng với thị vệ của hành cung, bọn họ nhất định phải tận mắt nhìn xem rốt cuộc là người nào đánh đến từ phía nam? Thậm chí đến bây giờ Gia Luật Hồng Cơ vẫn còn không tin thật sự có người dám dưới sự thống trị của mình mà tạo phản.

Tiêu Quan Âm nghe lời của trượng phu cũng gật đầu, sau đó đích thân tiễn Gia Luật Hồng Cơ ra ngoài, khi nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của trượng phu biến mất trong đêm tối, khiến nàng cũng thở dài, xoay người an ủi đám hoàng tử và công chúa có phần xôn xao, không dễ gì mới đợi đám hoàng tử công chúa này yên tĩnh, Tiêu Quan Âm lúc này mới nghĩ đến Triệu Nhan và Tô Thức, nhưng khi nàng quay đầu lại, lại phát hiện Triệu Nhan và Tô Thức đều đã không thấy đâu nữa, mà dụng cụ vẽ của Triệu Nhan vẫn còn đó, bức tranh vẽ mình cũng ở trên khung vẽ, điều này khiến Tiêu Quan Âm lại lần nữa sững sờ, không biết rốt cuộc là Triệu Nhan và Tô Thức đi đâu rồi?

Hiện nay bên ngoài trời đã tối hẳn, nhưng bởi vì thọ yến vẫn đang tiếp tục, cho nên trong toàn hành cung vẫn đèn đuốc sáng trưng, Triệu Nhan và Tô Thức vội vàng xuyên qua từng cung điện, tuy rằng chạy đến thở hồng hộc, nhưng bọn họ đều nóng lòng như lửa đốt, vừa nãy sau khi họ nghe thấy lời của người cung nhân kia, lập tức biết là cuối cùng Gia Luật Trọng Nguyên đã phát động nổi loạn, thế là nhân lúc hỗn loạn đi ra khỏi nội điện, sau đó chạy đến cung điện mà mình ở với tốc độ nhanh nhất.

- Điện hạ... Điện hạ thứ tội, đều... đều là hạ quan nhất thời mềm lòng, lại trì hoãn thời gian, nếu bởi vậy mà khiến điện hạ rơi vào hiểm địa, quả thật là có chết vạn lần cũng không bù đắp được lỗi lầm!

Tô Thức vừa chạy vừa thở hồng hộc bồi tội, bây giờ y có chút hối hận, vốn cho rằng chậm trễ chút thời gian có lẽ không có việc gì, nhưng không nghĩ đến bởi vì cuối cùng vẽ tranh cho Tiêu Quan Âm, kết quả đụng phải Gia Luật Trọng Nguyên phát động nổi loạn.

- Đừng nhắc đến chuyện này nữa, vừa nãy ta đã phân phó Chu Đồng trở về chuẩn bị trước rồi, chỉ cần chúng ta có thể về nơi ở kịp lúc, thì có thể bay lên với tốc độ nhanh nhất!

Lúc nãy Triệu Nhan quả thật có chút tức giận Tô Thức làm hỏng việc, nhưng sau này suy xét cẩn thận, lúc đó ngay cả Gia Luật Hồng Cơ cũng hy vọng mình vẽ cho Tiêu Quan Âm, cho nên cho dù là Tô Thức không cầu tình, e là cuối cùng mình cũng phải ở lại.

Tô Thức nghe trong lời của Triệu Nhan không hề có ý trách tội, điều này khiến y cũng không kìm nổi mà thầm thở phào, nhưng cũng ngay lúc này, bỗng nhiên chỉ nghe thấy phía nam hành cung truyền đến những tiếng hô giết, ngay sau đó từ phía nam truyền đến những âm thanh rối loạn, xem ra phản quân của Gia Luật Trọng Nguyên đã bắt đầu tấn công hành cung, tin rằng rất nhanh tin tức này sẽ truyền khắp hành cung, đến lúc đó cả hành cung đều sẽ hỗn loạn, chỉ là không biết đến cuối cùng ai là người chiến thắng?

Bởi vì quy củ của sứ đoàn Đại Tống rất cao, cho nên nơi mà đám Triệu Nhan ở cách đại điện cử hành thọ yến cũng không xa, hắn và Tô Thức cũng chỉ tốn thời gian một chén trà liền trở về nơi mình ở, lúc nhìn thấy đại môn cung điện, khiến Triệu Nhan cũng thở phào, nhưng sau khi bước vào đại điện, ngay lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy trước đại điện một bóng đen xông đến cản đường đi của họ.

...

- ---------oOo----------