Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi đều rất tò mò vì sao Liễu Không lại xuất hiện ở ngoại thành, chỉ thấy Liễu Không lúc này cười nói:
- Kỳ thật nói ra đúng là trùng hợp, ngoài thành đông ba mươi dặm có một ngôi Phật Quang Tự, trụ trì Hư Cầm đại sư ở đó bị bệnh nặng, tìm đại phu địa phương chữa nhưng không khởi sắc, vừa khéo y thuật của bần tăng có chút tiếng tăm trong Phật môn, cho nên Phật Quang Tự phái người mời bần tăng đến đó, hôm qua bệnh tình của Hư Cầm đại sư đã không còn đáng ngại nên sáng hôm nay tiểu tăng đã vội trở về thành, không ngờ lại gặp phải trận tuyết lớn như thế này, chỉ đành đến phủ của quận vương xin tạm lánh chốc lát!
Nghe Liễu Không nói, Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi lúc này mới vỡ lẽ, thì ra người ta là do trận tuyết lớn nên mới đến đây, tuy nhiên đây cũng xem như là duyên phận. Bấy giờ Triệu Nhan mói nhớ ra là Liễu Không cũng đã đi cả ngày đường, khẳng định là cũng chưa ăn cơm, liền chỉ vào nồi lẩu mới vừa mang lên rồi nói:
- Liễu Không, ngươi nhất định cũng chưa dùng cơm, không bằng cùng... Ách...
Triệu Nhan mới nói được một nửa thì chợt nhớ ra Liễu Không là một hòa thượng, lại nhìn đống thịt dê, thịt gà quanh nồi lẩu, Triệu Nhan lập tức có chút xấu hổ, liền vội sửa lời nói:
- Không bằng cùng dùng cơm với Tiết hành thủ, ta cho người chuẩn bị đồ chay khác cho ngươi, đương nhiên hương vị chắc chắn không bì nổi với Hương Tích Yến của ngươi rồi!
Tuy nhiên khi Triệu Nhan vừa dứt lời thì đã thấy Liễu Không cười rồi nói:
- Quận vương không cần phải phiền hà như vậy, tuy rằng tiểu tăng trai giới nhưng duy chỉ không ăn chay, điểm này ta giống như sư huynh của ta, vả lại ta thấy thức ăn mà quận vương chuẩn bị cho Tiết hành thủ cũng rất mới lạ, cho nên tiểu tăng cũng muốn nếm thử một lần.
Nghe thấy Liễu Không lại không ăn chay, Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi đều sửng sốt, tiếp đó Triệu Nhan là người đầu tiên phản ứng lại, liền lập tức cười lớn:
- Ra là vậy, trước đây ta còn cảm thấy kì lạ, Liễu Không ngươi nếu như hoàn toàn ăn chay, sao lại có trù nghệ cao siêu như vậy, dù sao thì có vài vị chỉ có thịt mới có thể tạo ra được, không ngờ ngươi lại là một hòa thượng ăn thịt.
- A Di Đà Phật, hòa thượng cũng là người, tuy có một trái tim hướng Phật, nhưng cũng không thể trở thành một tảng đá được, đặc biệt là cái miệng của bần tăng trời sinh đã tham ăn, sở dĩ yêu thích nấu ăn, là để thỏa mãn cái miệng này, chỉ là trước mặt người ngoài, bần tăng trước giờ toàn ăn chay!
Liễu Không nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt lộ ra vẻ đùa cợt vô cùng hiếm thấy, hơn nữa ý ngoài lời nói cũng không xem Triệu Nhan và Tiết Ninh Ninh là người ngoài, mà là bằng hữu có thể giúp y giữ bí mật.
- Khanh khách, không nghĩ đến Liễu Không đại sư cũng thật là diệu nhân, nếu đã như vậy, vậy thì cùng nô gia thưởng thức thử mỹ thực của phủ quận vương, mới vừa rồi quận vượng còn đang khoe khoang, mỹ thực trong phủ ngài ấy tuyệt không thua kém Hương Tích Yến của đại sư!
Lúc này Tiết Ninh Nhi cũng cười mở miệng nói, đồng thời trong lòng cũng rất tán thưởng Liễu Không giỏi ăn nói, chỉ dùng một việc nhỏ là y không ăn chay, liền lập tức kéo gần quan hệ của cả ba người rồi.
Nếu Liễu Không đã không cần ăn chay, vậy thì việc này dễ rồi, Triệu Nhan lập tức mời y và Tiết Ninh Nhi cùng ngồi xuống, rồi sau đó biểu diễn một lần cách ăn lẩu, kết quả là sau khi Tiết Ninh Nhi nếm được vị trơn mềm của thịt dê, thì cũng không ngừng khen lấy khen để, xem ra cho dù là Đại Tống hay là đời sau, món lẩu này đối với chị em phụ nữ đều có một sức hấp dẫn không hề nhỏ.
Nếu so sánh, thì biểu hiện của Liễu Không chuyên nghiệp hơn nhiều, chỉ thấy y gắp miếng thịt dê mỏng lên nhìn nhìn, sau đó lẩm bẩm:
- Kĩ thuật thái thông thường rất khó thái được miếng thịt dê mỏng đến vậy, miếng thịt dê này đến giờ vẫn chưa rã đông, xem ra hẳn phải là đông lạnh thịt dê trước, như vậy mới có thể thái thịt thành miếng mỏng như vậy.
Liễu Không nói xong liền nhúng nhúng thịt dê vào trong nồi lẩu, sau khi nhìn thấy miếng thịt dê mỏng rất nhanh đã chín, y lần nữa gật đầu mỉm cười, sau đó chấm thịt dê vào nước tương rồi bỏ vào miệng, vừa chậm rãi thưởng thức vừa nhẹ giọng nói:
- Thịt mỡ nhưng không ngấy, nạc nhưng không dai, nước dùng cũng không phải canh thịt dê thông thường, bên trong đã cho thêm các loại gia vị, khiến thịt dê chỉ trong nháy mắt đã ngấm vị, lại phối hợp thêm vị cay của tương, cách ăn thịt dê này quả thật quá tuyệt diệu!
Đầu bếp giỏi đều có một cái lưỡi nhạy bén, Liễu Không chính là người như vậy, sau khi vừa thử qua miếng thịt dê nhúng, thì đã có thể phát hiện ra chỗ ảo diệu của cách ăn này. Triệu Nham thấy Liễu Không đối với ăn uống nghiên cứu sâu như vậy, liền khẽ kêu Tiểu Đậu Nha đem ớt bột của mình đến, sau đó để trước mặt của Liễu Không rồi nói:
- Liễu Không, đây là ớt bột mà ta đặc chế, vị vô cùng cay, thường thì lúc bắt đầu sẽ khó mà quen được, nhưng ta cảm thấy ngươi nên nếm thử xem!
Nghe Triệu Nhan nói, mắt của Liễu Không liền sáng lên, y thích nhất là thưởng thức những món ăn và những gia vị mới lạ, liền lấy lọ sứ đựng ớt bột rồi mở nắp ra, lộ ra màu đỏ sáng của ớt bột ở bên trong, sau đó hít sâu một cái, rồi cẩn thận đổ một chút vào tương của mình, lúc này mới gắp miếng thịt dê chấm vào tương rồi thưởng thức.
Kết quả là lúc bắt đầu, Liễu Không cũng bị vị cay của ớt bột làm sặc, nhưng sau vài lần chậm rãi thưởng thức, Liễu Không đã quen với vị của ớt bột, lúc đó mắt lại lóe sáng, đôi đũa nhanh như bay đem tất cả nguyên liệu đều chấm qua tương rồi ăn thử một lần, kết quả phát hiện sau khi thêm vào vị của ớt bột thì những nguyên liệu thông thường đều trở thành mỹ vị.
- Quận vương, ớt bột này ngài có còn không, có thể tặng cho tiểu tăng một ít không?
Liễu Không sau khi phát hiện cái tốt của ớt bột, lập tức không hề khách khí xin Triệu Nhan ớt bột, xem ra y đúng thật là một tên sành ăn.
Nhìn thấy Liễu Không lại có thể nhanh như vậy liền quen với mùi vị của ớt bột, Triệu Nhan liền cười nói:
- Năm nay vì hạt giống có hạn, cho nên ớt trồng được rất ít, nhưng mà nếu Liễu Không ngươi thích, ta liền tặng ngươi một lọ ớt bột, đợi đến sang năm, ta sẽ để tá điền trồng thêm ớt, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn phải rầu vì không có ớt ăn nữa rồi.
- Đa tạ quận vương!
Liễu Không nghe thấy Triệu Nhan đồng ý tặng mình một lọ, liền mừng như bắt được vàng, y của bây giờ so với cái vẻ phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay) của thường ngày quả là khác biệt, cũng không hề có chút phong thái thận trọng e dè nào của người xuất gia, xem ra Liễu Không cũng không phải là một người hoàn hảo.
Ngay lúc mà Triệu Nhan cùng với Liễu Không đang thảo luận về ớt, Tiết Ninh Nhi cũng rất hứng thú với loại ớt mà Triệu Nhan đem ra, nàng liền đổ ít ớt bột cho mình, Tiểu Đậu Nha đứng kế bên muốn cản lại nhưng cuối cùng lại suy nghĩ gì đó rồi không lên tiếng, suy cho cùng nàng và Tào Dĩnh đứng cùng một chiến tuyến, hận không thể để cô nương Tiết Ninh Nhi này bị xấu mặt ở trước mặt Triệu Nhan.
- A! Cay quá!
Quả nhiên, khi Tiết Ninh Nhi vừa mới bỏ miếng thịt dê chấm ớt bột vào trong miệng, lập tức hét lên một tiếng, lè cái lưỡi hồng nhuận ra, tay phải không ngừng quạt lấy quạt để, như vậy sẽ dễ chịu hơn chút, nhưng mà cho dù như thế, thì miệng nàng vẫn bị cay đến ửng đỏ, đôi mắt to cũng ướt đẫm lệ.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tiết Ninh Nhi, Triệu Nhan và Liễu Không đều cười ha hả, sau đó Triệu Nhan tự tay rót ly nước cho Tiết Ninh Nhi, đối phương uống từng ngụm lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, Tiết Ninh Nhi bấy giờ mới mắt long lanh nói:
- Quận vương ngài đúng thật là, ớt này quá cay rồi, thật không biết sao ngài và Liễu Không đại sư có thể thích thứ này đến vậy?
- Ha ha, Tiết hành thủ có điều không biết, đa số người lần đầu tiên ăn ớt bột đều không quen được, nhưng chỉ cần ăn thêm vài lần sẽ phát hiện chỗ hay của nó, ví dụ như thê tử và hai vị tỷ tỷ của ta, họ đều giống như nàng vậy, lần đầu ăn ớt bột đều cay đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng hôm nay lúc ăn lẩu, lại lập tức thích ăn ớt bột, tin rằng nàng cũng giống vậy.
Triệu Nhan lần nữa cười lớn nói, hắn phát hiện ớt bột đúng là đồ tốt để chỉnh người, đặc biệt là người lần đầu tiên ăn, ngoại trừ Liễu Không, những người khác đều vô cùng chật vật.
Triệu Nhan vừa rồi đã cùng đám Tào Dĩnh ăn một bữa, cho nên bây giờ hắn chỉ ăn qua loa vài miếng liền dừng đũa, trò chuyện với Liễu Không và Tiết Ninh Nhi, hai người bọn họ đi cả ngày trời trong gió tuyết, vả lại buổi trưa đều chưa ăn cơm, lúc này hẳn là đều vừa đói vừa mệt, Liễu Không là người có tính tình cởi mở, lúc ăn cũng không có kiêng cử gì, Tiết Ninh Nhi lúc đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng nhìn thấy Triệu Nhan lại nhiệt tình thêm đồ ăn vào lẩu cho họ, điều này khiến lòng nàng cảm thấy ấm áp, cộng thêm mùi vị ngon tuyệt của món lẩu, cho nên cuối cùng nàng cũng mặc kệ hình tượng mà bắt đầu ăn.
Triệu Nhan ở phía trước chiêu đãi hai vị khách ăn uống, ba nguời Tào Dĩnh ở phía sau đều đã dùng xong bữa, đợi sau khi hạ nhân dọn dẹp tàn tích của nồi lẩu, ba người họ cũng không chơi bài nữa mà cho người mở hết cửa sổ, mỗi người ôm một lò sưởi ngắm cảnh tuyết trắng, dù gì cảnh tuyết lớn như vậy ở Đông Kinh cũng rất hiếm gặp, chỉ là Tào Dĩnh dường như có chút thất thần, vì lúc nãy hạ nhân tiến đến bẩm báo, vị Tiết Ninh Nhi đến bái phỏng đó vẫn chưa đi, vả lại sẽ còn tạm trú ở trong phủ, bây giờ Triệu Nhan đang dùng bữa với nàng ấy, mặc dù còn có một vị khách nhân khác, nhưng Tào Dĩnh vẫn cảm thấy trong lòng rất trống trải.
- Dĩnh nhi muội muội đang nghĩ gì thế, ta gọi muội hai tiếng rồi chẳng lẽ muội đều không có nghe thấy?
Đúng lúc này, Bảo An công chúa bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy Tào Dĩnh rồi nói, gương mặt lộ ra vẻ mặt trêu đùa.
- Hắc hắc, ta đoán Dĩnh nhi muội muội nhất định là đang lo lắng Tam ca nhi bị con hồ ly tinh ngoài kia dụ dỗ đi mất, cho nên bây giờ hồn vía đang lơ lửng ấy.
Lúc này Thọ Khang công chúa cũng tiến lên trêu, bọn họ đều là lần đầu thấy Tào Dĩnh lộ ra vẻ mặt như vậy, nhưng mà càng như vậy, càng chứng minh Tào Dĩnh rất quan tâm đệ đệ của mình.
- Làm gì có? Ta chỉ là đang nghĩ tuyết rơi lớn như vậy, liệu có dẫn đến tai nạn về tuyết hay không thôi, hai người đùng nói bừa!
Tào Dĩnh lập tức mạnh miệng ngụy biện cho bản thân, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đã bán đứng tâm tình của nàng.
Đối với lời ngụy biện của Tào Dĩnh, Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa đương nhiên là không tin, hai người ngươi một câu ta một câu trêu đùa Tào Dĩnh, kết quả làm cho nàng vừa thẹn vùa giận, cuối cùng hi hi ha ha hùa với hai vị công chúa náo loạn cả lên, ba người cứ nháo đến những hai canh giờ mới ai tự về phòng người nấy nghỉ ngơi, ở phía trước Triệu Nhan cũng đang an bài phòng cho Liễu Không và Tiết Ninh Nhi.
Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa ở chung một viện, phòng cũng sát nhau, hai người về đến phòng lại trò chuyện một hồi, sau đó mới tự về phòng mình, Bảo An công chúa thích trước khi ngủ đọc sách một lát, ôm chăn yên lặng đọc tập thơ của tài nữ đời Đường Ngư Huyền Cơ.
Nhưng ngay khi Bảo An công chúa mới đọc được một lát, thì đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, lúc đầu nàng cũng không để ý, cho là hôm nay ăn nhiều thịt dê nên không tiêu, nhưng dần dần cơn đau ngày càng đau, cơn đau làm cho Bảo An công chúa trong lúc nhất thời liền đổ đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng nhịn không nổi khẽ rên rỉ. Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi đều rất tò mò vì sao Liễu Không lại xuất hiện ở ngoại thành, chỉ thấy Liễu Không lúc này cười nói:
- Kỳ thật nói ra đúng là trùng hợp, ngoài thành đông ba mươi dặm có một ngôi Phật Quang Tự, trụ trì Hư Cầm đại sư ở đó bị bệnh nặng, tìm đại phu địa phương chữa nhưng không khởi sắc, vừa khéo y thuật của bần tăng có chút tiếng tăm trong Phật môn, cho nên Phật Quang Tự phái người mời bần tăng đến đó, hôm qua bệnh tình của Hư Cầm đại sư đã không còn đáng ngại nên sáng hôm nay tiểu tăng đã vội trở về thành, không ngờ lại gặp phải trận tuyết lớn như thế này, chỉ đành đến phủ của quận vương xin tạm lánh chốc lát!
Nghe Liễu Không nói, Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi lúc này mới vỡ lẽ, thì ra người ta là do trận tuyết lớn nên mới đến đây, tuy nhiên đây cũng xem như là duyên phận. Bấy giờ Triệu Nhan mói nhớ ra là Liễu Không cũng đã đi cả ngày đường, khẳng định là cũng chưa ăn cơm, liền chỉ vào nồi lẩu mới vừa mang lên rồi nói:
- Liễu Không, ngươi nhất định cũng chưa dùng cơm, không bằng cùng... Ách...
Triệu Nhan mới nói được một nửa thì chợt nhớ ra Liễu Không là một hòa thượng, lại nhìn đống thịt dê, thịt gà quanh nồi lẩu, Triệu Nhan lập tức có chút xấu hổ, liền vội sửa lời nói:
- Không bằng cùng dùng cơm với Tiết hành thủ, ta cho người chuẩn bị đồ chay khác cho ngươi, đương nhiên hương vị chắc chắn không bì nổi với Hương Tích Yến của ngươi rồi!
Tuy nhiên khi Triệu Nhan vừa dứt lời thì đã thấy Liễu Không cười rồi nói:
- Quận vương không cần phải phiền hà như vậy, tuy rằng tiểu tăng trai giới nhưng duy chỉ không ăn chay, điểm này ta giống như sư huynh của ta, vả lại ta thấy thức ăn mà quận vương chuẩn bị cho Tiết hành thủ cũng rất mới lạ, cho nên tiểu tăng cũng muốn nếm thử một lần.
Nghe thấy Liễu Không lại không ăn chay, Triệu Nhan và Tiết Ninh Nhi đều sửng sốt, tiếp đó Triệu Nhan là người đầu tiên phản ứng lại, liền lập tức cười lớn:
- Ra là vậy, trước đây ta còn cảm thấy kì lạ, Liễu Không ngươi nếu như hoàn toàn ăn chay, sao lại có trù nghệ cao siêu như vậy, dù sao thì có vài vị chỉ có thịt mới có thể tạo ra được, không ngờ ngươi lại là một hòa thượng ăn thịt.
- A Di Đà Phật, hòa thượng cũng là người, tuy có một trái tim hướng Phật, nhưng cũng không thể trở thành một tảng đá được, đặc biệt là cái miệng của bần tăng trời sinh đã tham ăn, sở dĩ yêu thích nấu ăn, là để thỏa mãn cái miệng này, chỉ là trước mặt người ngoài, bần tăng trước giờ toàn ăn chay!
Liễu Không nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt lộ ra vẻ đùa cợt vô cùng hiếm thấy, hơn nữa ý ngoài lời nói cũng không xem Triệu Nhan và Tiết Ninh Ninh là người ngoài, mà là bằng hữu có thể giúp y giữ bí mật.
- Khanh khách, không nghĩ đến Liễu Không đại sư cũng thật là diệu nhân, nếu đã như vậy, vậy thì cùng nô gia thưởng thức thử mỹ thực của phủ quận vương, mới vừa rồi quận vượng còn đang khoe khoang, mỹ thực trong phủ ngài ấy tuyệt không thua kém Hương Tích Yến của đại sư!
Lúc này Tiết Ninh Nhi cũng cười mở miệng nói, đồng thời trong lòng cũng rất tán thưởng Liễu Không giỏi ăn nói, chỉ dùng một việc nhỏ là y không ăn chay, liền lập tức kéo gần quan hệ của cả ba người rồi.
Nếu Liễu Không đã không cần ăn chay, vậy thì việc này dễ rồi, Triệu Nhan lập tức mời y và Tiết Ninh Nhi cùng ngồi xuống, rồi sau đó biểu diễn một lần cách ăn lẩu, kết quả là sau khi Tiết Ninh Nhi nếm được vị trơn mềm của thịt dê, thì cũng không ngừng khen lấy khen để, xem ra cho dù là Đại Tống hay là đời sau, món lẩu này đối với chị em phụ nữ đều có một sức hấp dẫn không hề nhỏ.
Nếu so sánh, thì biểu hiện của Liễu Không chuyên nghiệp hơn nhiều, chỉ thấy y gắp miếng thịt dê mỏng lên nhìn nhìn, sau đó lẩm bẩm:
- Kĩ thuật thái thông thường rất khó thái được miếng thịt dê mỏng đến vậy, miếng thịt dê này đến giờ vẫn chưa rã đông, xem ra hẳn phải là đông lạnh thịt dê trước, như vậy mới có thể thái thịt thành miếng mỏng như vậy.
Liễu Không nói xong liền nhúng nhúng thịt dê vào trong nồi lẩu, sau khi nhìn thấy miếng thịt dê mỏng rất nhanh đã chín, y lần nữa gật đầu mỉm cười, sau đó chấm thịt dê vào nước tương rồi bỏ vào miệng, vừa chậm rãi thưởng thức vừa nhẹ giọng nói:
- Thịt mỡ nhưng không ngấy, nạc nhưng không dai, nước dùng cũng không phải canh thịt dê thông thường, bên trong đã cho thêm các loại gia vị, khiến thịt dê chỉ trong nháy mắt đã ngấm vị, lại phối hợp thêm vị cay của tương, cách ăn thịt dê này quả thật quá tuyệt diệu!
Đầu bếp giỏi đều có một cái lưỡi nhạy bén, Liễu Không chính là người như vậy, sau khi vừa thử qua miếng thịt dê nhúng, thì đã có thể phát hiện ra chỗ ảo diệu của cách ăn này. Triệu Nham thấy Liễu Không đối với ăn uống nghiên cứu sâu như vậy, liền khẽ kêu Tiểu Đậu Nha đem ớt bột của mình đến, sau đó để trước mặt của Liễu Không rồi nói:
- Liễu Không, đây là ớt bột mà ta đặc chế, vị vô cùng cay, thường thì lúc bắt đầu sẽ khó mà quen được, nhưng ta cảm thấy ngươi nên nếm thử xem!
Nghe Triệu Nhan nói, mắt của Liễu Không liền sáng lên, y thích nhất là thưởng thức những món ăn và những gia vị mới lạ, liền lấy lọ sứ đựng ớt bột rồi mở nắp ra, lộ ra màu đỏ sáng của ớt bột ở bên trong, sau đó hít sâu một cái, rồi cẩn thận đổ một chút vào tương của mình, lúc này mới gắp miếng thịt dê chấm vào tương rồi thưởng thức.
Kết quả là lúc bắt đầu, Liễu Không cũng bị vị cay của ớt bột làm sặc, nhưng sau vài lần chậm rãi thưởng thức, Liễu Không đã quen với vị của ớt bột, lúc đó mắt lại lóe sáng, đôi đũa nhanh như bay đem tất cả nguyên liệu đều chấm qua tương rồi ăn thử một lần, kết quả phát hiện sau khi thêm vào vị của ớt bột thì những nguyên liệu thông thường đều trở thành mỹ vị.
- Quận vương, ớt bột này ngài có còn không, có thể tặng cho tiểu tăng một ít không?
Liễu Không sau khi phát hiện cái tốt của ớt bột, lập tức không hề khách khí xin Triệu Nhan ớt bột, xem ra y đúng thật là một tên sành ăn.
Nhìn thấy Liễu Không lại có thể nhanh như vậy liền quen với mùi vị của ớt bột, Triệu Nhan liền cười nói:
- Năm nay vì hạt giống có hạn, cho nên ớt trồng được rất ít, nhưng mà nếu Liễu Không ngươi thích, ta liền tặng ngươi một lọ ớt bột, đợi đến sang năm, ta sẽ để tá điền trồng thêm ớt, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn phải rầu vì không có ớt ăn nữa rồi.
- Đa tạ quận vương!
Liễu Không nghe thấy Triệu Nhan đồng ý tặng mình một lọ, liền mừng như bắt được vàng, y của bây giờ so với cái vẻ phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay) của thường ngày quả là khác biệt, cũng không hề có chút phong thái thận trọng e dè nào của người xuất gia, xem ra Liễu Không cũng không phải là một người hoàn hảo.
Ngay lúc mà Triệu Nhan cùng với Liễu Không đang thảo luận về ớt, Tiết Ninh Nhi cũng rất hứng thú với loại ớt mà Triệu Nhan đem ra, nàng liền đổ ít ớt bột cho mình, Tiểu Đậu Nha đứng kế bên muốn cản lại nhưng cuối cùng lại suy nghĩ gì đó rồi không lên tiếng, suy cho cùng nàng và Tào Dĩnh đứng cùng một chiến tuyến, hận không thể để cô nương Tiết Ninh Nhi này bị xấu mặt ở trước mặt Triệu Nhan.
- A! Cay quá!
Quả nhiên, khi Tiết Ninh Nhi vừa mới bỏ miếng thịt dê chấm ớt bột vào trong miệng, lập tức hét lên một tiếng, lè cái lưỡi hồng nhuận ra, tay phải không ngừng quạt lấy quạt để, như vậy sẽ dễ chịu hơn chút, nhưng mà cho dù như thế, thì miệng nàng vẫn bị cay đến ửng đỏ, đôi mắt to cũng ướt đẫm lệ.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tiết Ninh Nhi, Triệu Nhan và Liễu Không đều cười ha hả, sau đó Triệu Nhan tự tay rót ly nước cho Tiết Ninh Nhi, đối phương uống từng ngụm lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, Tiết Ninh Nhi bấy giờ mới mắt long lanh nói:
- Quận vương ngài đúng thật là, ớt này quá cay rồi, thật không biết sao ngài và Liễu Không đại sư có thể thích thứ này đến vậy?
- Ha ha, Tiết hành thủ có điều không biết, đa số người lần đầu tiên ăn ớt bột đều không quen được, nhưng chỉ cần ăn thêm vài lần sẽ phát hiện chỗ hay của nó, ví dụ như thê tử và hai vị tỷ tỷ của ta, họ đều giống như nàng vậy, lần đầu ăn ớt bột đều cay đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng hôm nay lúc ăn lẩu, lại lập tức thích ăn ớt bột, tin rằng nàng cũng giống vậy.
Triệu Nhan lần nữa cười lớn nói, hắn phát hiện ớt bột đúng là đồ tốt để chỉnh người, đặc biệt là người lần đầu tiên ăn, ngoại trừ Liễu Không, những người khác đều vô cùng chật vật.
Triệu Nhan vừa rồi đã cùng đám Tào Dĩnh ăn một bữa, cho nên bây giờ hắn chỉ ăn qua loa vài miếng liền dừng đũa, trò chuyện với Liễu Không và Tiết Ninh Nhi, hai người bọn họ đi cả ngày trời trong gió tuyết, vả lại buổi trưa đều chưa ăn cơm, lúc này hẳn là đều vừa đói vừa mệt, Liễu Không là người có tính tình cởi mở, lúc ăn cũng không có kiêng cử gì, Tiết Ninh Nhi lúc đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng nhìn thấy Triệu Nhan lại nhiệt tình thêm đồ ăn vào lẩu cho họ, điều này khiến lòng nàng cảm thấy ấm áp, cộng thêm mùi vị ngon tuyệt của món lẩu, cho nên cuối cùng nàng cũng mặc kệ hình tượng mà bắt đầu ăn.
Triệu Nhan ở phía trước chiêu đãi hai vị khách ăn uống, ba nguời Tào Dĩnh ở phía sau đều đã dùng xong bữa, đợi sau khi hạ nhân dọn dẹp tàn tích của nồi lẩu, ba người họ cũng không chơi bài nữa mà cho người mở hết cửa sổ, mỗi người ôm một lò sưởi ngắm cảnh tuyết trắng, dù gì cảnh tuyết lớn như vậy ở Đông Kinh cũng rất hiếm gặp, chỉ là Tào Dĩnh dường như có chút thất thần, vì lúc nãy hạ nhân tiến đến bẩm báo, vị Tiết Ninh Nhi đến bái phỏng đó vẫn chưa đi, vả lại sẽ còn tạm trú ở trong phủ, bây giờ Triệu Nhan đang dùng bữa với nàng ấy, mặc dù còn có một vị khách nhân khác, nhưng Tào Dĩnh vẫn cảm thấy trong lòng rất trống trải.
- Dĩnh nhi muội muội đang nghĩ gì thế, ta gọi muội hai tiếng rồi chẳng lẽ muội đều không có nghe thấy?
Đúng lúc này, Bảo An công chúa bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy Tào Dĩnh rồi nói, gương mặt lộ ra vẻ mặt trêu đùa.
- Hắc hắc, ta đoán Dĩnh nhi muội muội nhất định là đang lo lắng Tam ca nhi bị con hồ ly tinh ngoài kia dụ dỗ đi mất, cho nên bây giờ hồn vía đang lơ lửng ấy.
Lúc này Thọ Khang công chúa cũng tiến lên trêu, bọn họ đều là lần đầu thấy Tào Dĩnh lộ ra vẻ mặt như vậy, nhưng mà càng như vậy, càng chứng minh Tào Dĩnh rất quan tâm đệ đệ của mình.
- Làm gì có? Ta chỉ là đang nghĩ tuyết rơi lớn như vậy, liệu có dẫn đến tai nạn về tuyết hay không thôi, hai người đùng nói bừa!
Tào Dĩnh lập tức mạnh miệng ngụy biện cho bản thân, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đã bán đứng tâm tình của nàng.
Đối với lời ngụy biện của Tào Dĩnh, Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa đương nhiên là không tin, hai người ngươi một câu ta một câu trêu đùa Tào Dĩnh, kết quả làm cho nàng vừa thẹn vùa giận, cuối cùng hi hi ha ha hùa với hai vị công chúa náo loạn cả lên, ba người cứ nháo đến những hai canh giờ mới ai tự về phòng người nấy nghỉ ngơi, ở phía trước Triệu Nhan cũng đang an bài phòng cho Liễu Không và Tiết Ninh Nhi.
Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa ở chung một viện, phòng cũng sát nhau, hai người về đến phòng lại trò chuyện một hồi, sau đó mới tự về phòng mình, Bảo An công chúa thích trước khi ngủ đọc sách một lát, ôm chăn yên lặng đọc tập thơ của tài nữ đời Đường Ngư Huyền Cơ.
Nhưng ngay khi Bảo An công chúa mới đọc được một lát, thì đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, lúc đầu nàng cũng không để ý, cho là hôm nay ăn nhiều thịt dê nên không tiêu, nhưng dần dần cơn đau ngày càng đau, cơn đau làm cho Bảo An công chúa trong lúc nhất thời liền đổ đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng nhịn không nổi khẽ rên rỉ.