Tĩnh Sơn thành.
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời rực rỡ.
Trên tế đàn ngoài thành, một thanh niên đầu đội vương miện bụi gai đứng đó, hắn mặc trường bào màu đen, đứng khoanh tay, nhìn xa hướng tây nam.
Hư không run rẩy, một thanh niên áo bào xanh cầm trong tay trường đao màu vàng sẫm đi ra.
“Ta xuất thân ở thời đại viễn cổ, khi đó Nhân tộc lấy bộ lạc làm chủ, dựa vào thần ma cường đại sinh tồn. thần ma cũng không áp chế thiên tính, hoặc tàn bạo, hoặc khát máu, hoặc tùy hứng. Ta từng thấy quá nhiều cực khổ cùng bất công, chết lặng sống rất nhiều năm.”
Thanh niên áo bào đen chậm rãi nói:
“Thẳng đến giai đoạn cuối của thời đại viễn cổ, đại kiếp tiến đến, ta nhìn thấy thần ma vì tiến vào Thiên Môn không để ý tất cả, khi đó ta đã hạ quyết tâm, phải thay thế thiên đạo, hoàn toàn siêu thoát phàm trần.
“Để người trong tương lai bất lão bất tử, không chịu áp bách, không chịu cực khổ.”
Hứa Thất An không châm chọc Vu Thần, chỉ là thản nhiên nói:
“Siêu phẩm cho dù thanh tâm quả dục nữa, xét đến cùng vẫn là sinh linh, có tư tưởng, thì có dụ.c vọng, thiên đạo không nên có dụ.c vọng cùng tư tưởng. Nhân gian thăng trầm, áp bách cùng đau khổ, đều có nhân quả cùng nguyên nhân của nó.”
Vu Thần gật gật đầu, không nói gì.
Hứa Thất An lại nói:
“Phật Đà nói, ở ngoài Cửu Châu, có ba ngàn thế giới.”
Vu Thần cười nhìn qua:
“Ngươi hẳn là rõ ràng nhất.”
... Hứa Thất An gật đầu:
“Ta sẽ để hệ thống Vu sư truyền thừa tiếp, nhưng từ nay về sau, thiên hạ không có siêu phẩm nữa.”
Vu Thần vui vẻ nói:
“Đa tạ!”
Dứt lời, nguyên thần cùng thân thể của hắn hủy diệt như tro bay.
Vu Thần tự vẫn.
Hắn lựa chọn lấy phương thức có tôn nghiêm hơn để tiêu tán.
...
Tư liệu lịch sử ghi lại: Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười hai tháng mười một.
Bốn đại siêu phẩm liên thủ nhấc lên hạo kiếp, tàn sát sinh linh thiên hạ.
Hứa Ngân la trong vòng một ngày liên tục chém Phật Đà, Vu Thần, Cổ Thần, cùng với thần ma viễn cổ Hoang, bình định đại kiếp.
Thành tựu trước nay chưa từng có, tuyệt thế Võ Thần!
...
Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi tháng mười một.
Buổi chầu sớm.
Hoài Khánh đầu đội mũ miện, mặc đế bào thêu hoa văn rồng màu đen, ngồi ở ngự tọa trên cao.
Chưởng ấn thái giám mở chiếu thư, cất cao giọng nói:
“Phật Đà, Vu Thần, Cổ Thần, cùng với thần ma viễn cổ Hoang, đã chém hết dưới đao của Hứa Ngân la, đại kiếp bình định. Hoa Cái điện đại học sĩ Triệu Thủ, vì ngăn Vu Thần, khẳng khái chịu chết, vì nước hy sinh thân mình, thụy Văn Chính!
“Hộ bộ thị lang Dương Cung, đi Lôi Châu ứng chiến Phật Đà, công từ đầu tới cuối, đề bạt làm Hoa Cái điện đại học sĩ.
“Nay bốn bể bình định, bản đồ Vu Thần giáo, Phật môn, Nam Cương thuộc hết về Đại Phụng. Đông bắc Kinh Tương Dự ba châu, Tây Vực Lôi Châu, mười phần bỏ trống chín, nạn dân khắp nơi, chờ đợi khôi phục.
“Dân sinh lớn hơn trời, các ngươi cần cúc cung tận tụy, giúp dân chúng xây dựng lại quê hương, không thể buông lỏng.
“Khâm thử!”
Trong điện ngoài điện, văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, sóng âm lúc trầm lúc bổng:
“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trải qua chiến dịch này, Cửu Châu thống nhất, Đại Phụng sắp khai sáng văn chương mới xưa nay chưa từng có, vương triều khổng lồ cường thịnh nhất trong lịch sử Cửu Châu sinh ra.
...
Kinh thành, tiểu viện nào đó nội thành.
Biển hoa rực rỡ nhẹ nhàng lay động ở trong gió, từng đợt mùi hoa đưa tới người qua đường nghỉ chân.
“Thùng thùng!”
Cửa sân ngày xưa không ai hỏi thăm bị gõ, người phụ nữ dung mạo bình thường ngạc nhiên lẫn vui mừng chạy qua, mở ra cửa sân.
Một vị đại thẩm đứng ngoài sân, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói:
“Mộ nương tử, ngươi đã trở lại?”
Chính là đại thẩm lúc trước đi lại gần gũi với Mộ Nam Chi, ngụ ở cách vách.
Người phụ nữ tư sắc bình thường cảm thấy hơi thất vọng, cười mang tính lễ tiết nói:
“Nam nhân làm ăn thua lỗ, đành phải đi giữ nhà hộ viện cho nhà giàu, ta liền về ở đây.”
Đại thẩm cảm khái nói:
“Đoạn thời gian trước thế đạo không yên ổn, thua lỗ cũng không thể tránh được, nhưng, ta nghe nói về sau sẽ càng ngày càng tốt. Đại Phụng chúng ta mang Tây Vực và đông bắc đánh hạ rồi, đều là công lao của Hứa Ngân la.”
Hai người ở trong sân nói chuyện phiếm việc nhà, tán gẫu một lần là tận nửa canh giờ.
Thẳng đến lúc trong phòng một con cáo trắng nhỏ lông xù lao ra, hướng tới phụ nhân kêu chi chi một phen, nàng mới nhớ tới canh gà đun trên bếp, vội vàng đuổi đại thẩm đi, chạy vội về phòng bếp.
Mùi khét xộc vào mũi, một nồi canh gà ngon lành nói hỏng là hỏng mất rồi.
Người phụ nữ tức giận dậm chân.
“Rời Hứa phủ, chuyện gì cũng phải tự mình làm.”
Bạch Cơ rụt rè nói: “Dứt khoát trở về là được, mỗi ngày có người hầu hạ, tốt bao nhiêu chứ.”
Phụ nhân xách nó đi ra ngoài, đầu ngón tay ra sức chọc nó:
“Vậy ngươi trở về đi, vậy ngươi trở về đi.”
Cách đại kiếp đã trôi qua một tháng, trong lúc đó Mộ Nam Chi tìm cái lý do dọn ra khỏi Hứa phủ.
Thẩm thẩm tuy lưu luyến không rời, nhưng dù sao lưu được người, không lưu được tâm, liền đồng ý.
Vốn tưởng tên kia biết quy củ, ba ngày bầu bạn một lần.
Kết quả thế mà lại chẳng nghe chẳng hỏi đối với nàng, vắng vẻ suốt một tháng.
Mộ Nam Chi tức giận âm thầm thề, phải nhất đao lưỡng đoạn với hắn.
“Thùng thùng!”
Cửa sân bị gõ vang lần nữa.
Nàng nhất thời tức không biết đánh vào đâu, ‘bịch bịch bịch’ đi ra khỏi sân, mở cửa sân, kêu lên:
“Thím, tôi nói với thím nha, trong bếp nhà tôi đun canh gà...”
Nàng đột nhiên không nói nữa.
Đứng ngoài sân là một nam nhân dung mạo bình thường, dắt một con ngựa cái thần tuấn.
“Ta muốn đi du lịch giang hồ.” Nam nhân nói.
Mộ Nam Chi ngẩng cằm lên, đanh đá nói:
“Làm gì!”
Nam nhân cười nói:
“Nàng nguyện ý đi theo ta không.”
“Không muốn!” Nàng quay người đi.
Hứa Thất An thở dài: “Gần đây bận rộn, thật không dễ gì mang tất cả đều dàn xếp xong xuôi, lúc này không phải chạy tới tìm nàng sao.”
Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ chúng ta?”
Hứa Thất An nhìn Bạch Cơ đi ra theo, cười nói:
“Còn có hồ ly nhỏ của nàng, con ngựa cái nhỏ của ta.”
Mộ Nam Chi hừ một tiếng, liền mượn dốc xuống lừa, nói:
“Xem ở trên phần chàng vứt vợ bỏ con, ta đáp ứng.”
Bạch Cơ sửa đúng nói:
“Vứt bỏ thê tử, chưa có con.”
“Cần chàng lắm miệng!” Mộ Nam Chi hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp theo nhìn về phía hắn, thăm dò:
“Một tháng này đã làm cái gì.”
Tháng này à... Hứa Thất An nghiêm trang: “Tự nhiên đều là bận việc quan trọng.”
...
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bốn tháng mười một.
“Đại kiếp nạn đã định, hôm nay không có việc gì, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười sáu tháng mười một.
“Diệu Chân rời khỏi kinh thành, làm việc thiện tích đức, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bảy tháng mười một.
“Uống trà với Ngụy Công, nói chuyện phương án thống trị Tây Vực cùng đông bắc, nói đều là những cái gì vậy, không bằng câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi tháng mười một.
“Cùng Lạc Ngọc Hành song tu tới hoàng hôn, chiều tối, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi ba tháng mười một.
“A Tô La về Tây Vực xây dựng lại Tu La tộc, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi sáu tháng mười một.
“Sở Nguyên Chẩn vân du Cửu Châu, giang hồ đường xa, có duyên gặp lại, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“...”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bốn tháng mười hai.
“Hôm nay không có việc gì, câu lan nghe khúc.” Tĩnh Sơn thành.
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời rực rỡ.
Trên tế đàn ngoài thành, một thanh niên đầu đội vương miện bụi gai đứng đó, hắn mặc trường bào màu đen, đứng khoanh tay, nhìn xa hướng tây nam.
Hư không run rẩy, một thanh niên áo bào xanh cầm trong tay trường đao màu vàng sẫm đi ra.
“Ta xuất thân ở thời đại viễn cổ, khi đó Nhân tộc lấy bộ lạc làm chủ, dựa vào thần ma cường đại sinh tồn. thần ma cũng không áp chế thiên tính, hoặc tàn bạo, hoặc khát máu, hoặc tùy hứng. Ta từng thấy quá nhiều cực khổ cùng bất công, chết lặng sống rất nhiều năm.”
Thanh niên áo bào đen chậm rãi nói:
“Thẳng đến giai đoạn cuối của thời đại viễn cổ, đại kiếp tiến đến, ta nhìn thấy thần ma vì tiến vào Thiên Môn không để ý tất cả, khi đó ta đã hạ quyết tâm, phải thay thế thiên đạo, hoàn toàn siêu thoát phàm trần.
“Để người trong tương lai bất lão bất tử, không chịu áp bách, không chịu cực khổ.”
Hứa Thất An không châm chọc Vu Thần, chỉ là thản nhiên nói:
“Siêu phẩm cho dù thanh tâm quả dục nữa, xét đến cùng vẫn là sinh linh, có tư tưởng, thì có dụ.c vọng, thiên đạo không nên có dụ.c vọng cùng tư tưởng. Nhân gian thăng trầm, áp bách cùng đau khổ, đều có nhân quả cùng nguyên nhân của nó.”
Vu Thần gật gật đầu, không nói gì.
Hứa Thất An lại nói:
“Phật Đà nói, ở ngoài Cửu Châu, có ba ngàn thế giới.”
Vu Thần cười nhìn qua:
“Ngươi hẳn là rõ ràng nhất.”
... Hứa Thất An gật đầu:
“Ta sẽ để hệ thống Vu sư truyền thừa tiếp, nhưng từ nay về sau, thiên hạ không có siêu phẩm nữa.”
Vu Thần vui vẻ nói:
“Đa tạ!”
Dứt lời, nguyên thần cùng thân thể của hắn hủy diệt như tro bay.
Vu Thần tự vẫn.
Hắn lựa chọn lấy phương thức có tôn nghiêm hơn để tiêu tán.
...
Tư liệu lịch sử ghi lại: Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười hai tháng mười một.
Bốn đại siêu phẩm liên thủ nhấc lên hạo kiếp, tàn sát sinh linh thiên hạ.
Hứa Ngân la trong vòng một ngày liên tục chém Phật Đà, Vu Thần, Cổ Thần, cùng với thần ma viễn cổ Hoang, bình định đại kiếp.
Thành tựu trước nay chưa từng có, tuyệt thế Võ Thần!
...
Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi tháng mười một.
Buổi chầu sớm.
Hoài Khánh đầu đội mũ miện, mặc đế bào thêu hoa văn rồng màu đen, ngồi ở ngự tọa trên cao.
Chưởng ấn thái giám mở chiếu thư, cất cao giọng nói:
“Phật Đà, Vu Thần, Cổ Thần, cùng với thần ma viễn cổ Hoang, đã chém hết dưới đao của Hứa Ngân la, đại kiếp bình định. Hoa Cái điện đại học sĩ Triệu Thủ, vì ngăn Vu Thần, khẳng khái chịu chết, vì nước hy sinh thân mình, thụy Văn Chính!
“Hộ bộ thị lang Dương Cung, đi Lôi Châu ứng chiến Phật Đà, công từ đầu tới cuối, đề bạt làm Hoa Cái điện đại học sĩ.
“Nay bốn bể bình định, bản đồ Vu Thần giáo, Phật môn, Nam Cương thuộc hết về Đại Phụng. Đông bắc Kinh Tương Dự ba châu, Tây Vực Lôi Châu, mười phần bỏ trống chín, nạn dân khắp nơi, chờ đợi khôi phục.
“Dân sinh lớn hơn trời, các ngươi cần cúc cung tận tụy, giúp dân chúng xây dựng lại quê hương, không thể buông lỏng.
“Khâm thử!”
Trong điện ngoài điện, văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, sóng âm lúc trầm lúc bổng:
“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trải qua chiến dịch này, Cửu Châu thống nhất, Đại Phụng sắp khai sáng văn chương mới xưa nay chưa từng có, vương triều khổng lồ cường thịnh nhất trong lịch sử Cửu Châu sinh ra.
...
Kinh thành, tiểu viện nào đó nội thành.
Biển hoa rực rỡ nhẹ nhàng lay động ở trong gió, từng đợt mùi hoa đưa tới người qua đường nghỉ chân.
“Thùng thùng!”
Cửa sân ngày xưa không ai hỏi thăm bị gõ, người phụ nữ dung mạo bình thường ngạc nhiên lẫn vui mừng chạy qua, mở ra cửa sân.
Một vị đại thẩm đứng ngoài sân, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói:
“Mộ nương tử, ngươi đã trở lại?”
Chính là đại thẩm lúc trước đi lại gần gũi với Mộ Nam Chi, ngụ ở cách vách.
Người phụ nữ tư sắc bình thường cảm thấy hơi thất vọng, cười mang tính lễ tiết nói:
“Nam nhân làm ăn thua lỗ, đành phải đi giữ nhà hộ viện cho nhà giàu, ta liền về ở đây.”
Đại thẩm cảm khái nói:
“Đoạn thời gian trước thế đạo không yên ổn, thua lỗ cũng không thể tránh được, nhưng, ta nghe nói về sau sẽ càng ngày càng tốt. Đại Phụng chúng ta mang Tây Vực và đông bắc đánh hạ rồi, đều là công lao của Hứa Ngân la.”
Hai người ở trong sân nói chuyện phiếm việc nhà, tán gẫu một lần là tận nửa canh giờ.
Thẳng đến lúc trong phòng một con cáo trắng nhỏ lông xù lao ra, hướng tới phụ nhân kêu chi chi một phen, nàng mới nhớ tới canh gà đun trên bếp, vội vàng đuổi đại thẩm đi, chạy vội về phòng bếp.
Mùi khét xộc vào mũi, một nồi canh gà ngon lành nói hỏng là hỏng mất rồi.
Người phụ nữ tức giận dậm chân.
“Rời Hứa phủ, chuyện gì cũng phải tự mình làm.”
Bạch Cơ rụt rè nói: “Dứt khoát trở về là được, mỗi ngày có người hầu hạ, tốt bao nhiêu chứ.”
Phụ nhân xách nó đi ra ngoài, đầu ngón tay ra sức chọc nó:
“Vậy ngươi trở về đi, vậy ngươi trở về đi.”
Cách đại kiếp đã trôi qua một tháng, trong lúc đó Mộ Nam Chi tìm cái lý do dọn ra khỏi Hứa phủ.
Thẩm thẩm tuy lưu luyến không rời, nhưng dù sao lưu được người, không lưu được tâm, liền đồng ý.
Vốn tưởng tên kia biết quy củ, ba ngày bầu bạn một lần.
Kết quả thế mà lại chẳng nghe chẳng hỏi đối với nàng, vắng vẻ suốt một tháng.
Mộ Nam Chi tức giận âm thầm thề, phải nhất đao lưỡng đoạn với hắn.
“Thùng thùng!”
Cửa sân bị gõ vang lần nữa.
Nàng nhất thời tức không biết đánh vào đâu, ‘bịch bịch bịch’ đi ra khỏi sân, mở cửa sân, kêu lên:
“Thím, tôi nói với thím nha, trong bếp nhà tôi đun canh gà...”
Nàng đột nhiên không nói nữa.
Đứng ngoài sân là một nam nhân dung mạo bình thường, dắt một con ngựa cái thần tuấn.
“Ta muốn đi du lịch giang hồ.” Nam nhân nói.
Mộ Nam Chi ngẩng cằm lên, đanh đá nói:
“Làm gì!”
Nam nhân cười nói:
“Nàng nguyện ý đi theo ta không.”
“Không muốn!” Nàng quay người đi.
Hứa Thất An thở dài: “Gần đây bận rộn, thật không dễ gì mang tất cả đều dàn xếp xong xuôi, lúc này không phải chạy tới tìm nàng sao.”
Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ chúng ta?”
Hứa Thất An nhìn Bạch Cơ đi ra theo, cười nói:
“Còn có hồ ly nhỏ của nàng, con ngựa cái nhỏ của ta.”
Mộ Nam Chi hừ một tiếng, liền mượn dốc xuống lừa, nói:
“Xem ở trên phần chàng vứt vợ bỏ con, ta đáp ứng.”
Bạch Cơ sửa đúng nói:
“Vứt bỏ thê tử, chưa có con.”
“Cần chàng lắm miệng!” Mộ Nam Chi hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp theo nhìn về phía hắn, thăm dò:
“Một tháng này đã làm cái gì.”
Tháng này à... Hứa Thất An nghiêm trang: “Tự nhiên đều là bận việc quan trọng.”
...
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bốn tháng mười một.
“Đại kiếp nạn đã định, hôm nay không có việc gì, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười sáu tháng mười một.
“Diệu Chân rời khỏi kinh thành, làm việc thiện tích đức, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bảy tháng mười một.
“Uống trà với Ngụy Công, nói chuyện phương án thống trị Tây Vực cùng đông bắc, nói đều là những cái gì vậy, không bằng câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi tháng mười một.
“Cùng Lạc Ngọc Hành song tu tới hoàng hôn, chiều tối, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi ba tháng mười một.
“A Tô La về Tây Vực xây dựng lại Tu La tộc, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi sáu tháng mười một.
“Sở Nguyên Chẩn vân du Cửu Châu, giang hồ đường xa, có duyên gặp lại, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“...”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bốn tháng mười hai.
“Hôm nay không có việc gì, câu lan nghe khúc.”