Ba người nối đuôi đi qua người Thạch Dương vào trong.
“A Dương!” Phó Nguyệt và Thạch bà bà hoảng hốt hô to.
Thạch Dương không để ý sự đau đớn khi đầu bị va chạm vừa rồi, ngay tức khắc bò dậy, ngăn ba người này với mặt quầy của Phó Nguyệt.
Nhìn Thạch Dương không sao, Phó Nguyệt quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Bổn tiệm đã hết hàng đóng cửa, mời các người ra ngoài.”
“Hết hàng? Ha, kia không phải còn bày sao.” Nam nhân dẫn đầu là Lại lão đại, hắn lưu manh vô lại hất hất cằm chỉ về phía quầy bên kia.
Bánh ngọt chỉ còn dư lại một ít, Thạch bà bà mới vừa bỏ túi cho hai người khách sau cùng.
Phó Nguyệt: “Đó là định phần của khách khác.”
Lại lão tam đi theo phía sau chẳng nói hai lời nhanh chân bước tới, quơ tay một cái lật ngược cái khay trước mặt Thạch bà bà, bánh ngọt lăn xuống dưới đất.
Hắn ta chìa chân ra xéo nát một phần điểm tâm, nói với Phó Nguyệt bằng giọng phách lối: “Huynh đệ chúng ta tới mua bánh ngọt của cô là cho cô mặt mũi. Chúng ta không có thì kẻ khác cũng đừng nghĩ có ăn.”
“Ai ui…” Hai người khách vừa đứng chờ trước quầy vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng.
Nhưng bọn họ cũng đã trả tiền, không cam lòng cứ như vậy rời đi, song lại có chút lo ngại với đám lưu manh tới gây chuyện, đành dừng bên ngoài cửa hàng lặng lẽ xem xét.
“Ngươi!” Ba người Phó Nguyệt trợn mắt, Thạch Dương nhìn bánh ngọt bị xéo bẩn đến mức mắt đỏ lên, hận không thể nhào tới cắn xé bọn chúng.
Phó Nguyệt níu cánh tay cậu lại, để cậu đừng kích động.
Lai lão đại nhìn Phó Nguyệt cản cậu nhóc lại, cứ nghĩ rằng bọn họ bị ba huynh đệ chúng trấn áp, càng phách lối đắc ý hơn.
Ba huynh đệ Lai lão đại chính là lưu manh trên đường này, chúng theo phụ thân du thủ du thực trưởng thành, thừa kế nghiệp cha nên cũng không có việc làm.
Ba người bọn họ coi như cao, nhưng ăn bữa nay lo bữa mai, người không tráng kiện.
Ba huynh đệ này không có bản lĩnh, lại không làm được mấy chuyện khuân vác cực khổ nguy hiểm ở bến tàu, không đề cập tới chỗ nổi danh như Cao Nghĩa Môn, ngay cả nhóm nhỏ cũng chẳng cần bọn họ.
Chính vì thế, ba huynh đệ họ thảo luận cũng không đi đâu cướp mà làm côn đồ ngay trên mặt đường này. Cướp của đám ăn mày, ăn uống chùa ở chỗ các sạp nhỏ, rồi đến các cửa hàng không thế lực làm mình làm mẩy.
Các chưởng quỹ của những cửa hàng này vì đuổi bọn họ đi mau mau mà tùy tiện cho bọn họ mấy chục văn tiền coi như đuổi ăn mày.
Mà bọn họ cũng ngoan ngoãn, cầm tiền đi ngay, cách bốn năm tháng lại tới một lần.
Anan
Những cửa hàng này cũng miễn cưỡng bóp mũi nhẫn nhịn, không nghĩ đến chuyện làm loạn tới công đường.
Đương nhiên, nếu là loại cường thế hoặc nghe nói có bối cảnh thế lực, từng người bọn họ cũng chẳng ai dám đi.
Cửa hàng của Phó Nguyệt, bọn họ cũng đã quan sát mấy ngày.
Trùng hợp ngày trước đều là Phó Nguyệt và Thạch Dương làm việc trong cửa hàng, chưa từng thấy Tiêu Thái.
Sau khi nghe ngóng từ đám bạn xấu, cũng không nghe nói cửa hàng này có chỗ dựa.
Thừa dịp tiết Khất Xảo nhiều người, đoán rằng lá gan của tiểu nương tử này không lớn, hẳn cũng sẽ cầm tiền ra, ba huynh đệ họ liền chờ tất cả những người trong cửa hàng giải tán mới tới.
Lại lão đại đứng nghiêng nghiêng xẹo xẹo, gãi gãi chỗ ngứa sau gáy, dùng giọng hung ác dành quyền chất vấn trước: “Nhìn chút đi, chỗ của các người làm dơ đế giày của huynh đệ ta rồi! Nói xem, nên bồi thường chúng ta như thế nào?”