Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 4




Hoắc An:...



 

"Chị Hòa, chị thật chu đáo."



 

Tiêu Hòa khoanh tay trước ngực, một chân giẫm lên gốc cây, sửa lại: "Từ giờ trở đi, phải gọi tôi là đội trưởng."



 

Hôm nay cô đã thay một bộ đồ ngụy trang, quần nhét vào trong ủng, trông dáng người càng cao ráo, mái tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, oai phong lẫm liệt.



 

"Bây giờ bắt đầu đi, chúng ta luyện tập từng bước, hôm nay chạy hai mươi vòng trước, ngày mai tăng thêm."



 

Hoắc An vừa định chạy thì nghe thấy lời này, hai chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.



 

Khởi động hai mươi vòng, đây gọi là từng bước từng bước sao?



 

Cậu ta chậm chạp bắt đầu chạy.



 

Trèo tường mất tới hai phút.



 

Vượt chướng ngại vật ngã ba lần.



 

Nhảy hố sâu, nhảy một lần, ngã một lần.



 

...



 

Mười phút trôi qua, vẫn chưa chạy được một nửa đường.



 

Tiêu Hòa nhìn thanh niên yếu đuối như cành liễu trước gió kia, lặng lẽ dời mắt đi.



 

Không nỡ nhìn.



 

"Chị... đội trưởng, em thực sự không chạy nổi nữa, nếu cứ thế này, em sẽ c.h.ế.t mất." Hoắc An thở hổn hển cầu xin.



 

Chưa chạy hết một vòng, trên người cậu ta đã đầy bùn đất, tứ chi mềm nhũn, cực kỳ đáng thương.



 

Cậu ta cố ý đưa mặt lại gần, khoe Tiêu Hòa xem những giọt mồ hôi trên mặt mình.



 

Theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần mình tỏ ra đáng thương, người đại diện sẽ mềm lòng, chuyện gì cũng chiều theo cậu ta.



 

Nhưng lần này, sau khi cậu ta tỏ ra đáng thương, ngẩng đầu lên lại đối diện với một cặp mắt lạnh lùng.



 

Tiêu Hòa không hề lay động.



 

Mềm lòng ư?



 

Xin lỗi, không có.



 

Hoắc An lại khổ sở cầu xin.



 

"Đội trưởng, em xin chị, em thực sự không chạy nổi nữa."



 

Tiêu Hòa không chiều cái tật xấu này của cậu ta.



 

Nhưng Hoắc An rõ ràng đã quen với việc lười biếng, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, ra vẻ lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.



 

Tiêu Hòa nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười.



 

"Tôi có nuôi một con thú cưng, để tôi cho nó chơi với cậu một lát, có lẽ cậu sẽ có sức chạy."



 

Hoắc An thấy kế của mình thành công, kích động gật đầu liên tục.



 

"Được! Em mệt đến mức bây giờ ngay cả ngón tay cũng không cử động được, cần nhất là sự chữa lành của động vật nhỏ, đội trưởng, thú cưng của chị là mèo con hay chó con?"



 

Tiêu Hòa: "Là một con hamster nhỏ."



 

Hoắc An vô cùng kích động, lập tức mong chờ.



 

"Hamster rất đáng yêu, vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, còn tròn vo. Đội trưởng, nếu chị để em chơi với nó hai tiếng, chắc chắn em sẽ có sức tập luyện..."



 

Nghe giọng điệu được voi đòi tiên của cậu ta, Tiêu Hòa bật cười.



 

Đừng nói là hai tiếng.



 

Ngay cả khi cậu muốn chơi với nó cả ngày, cũng không thành vấn đề.



 

Chỉ cần cậu dám thôi.



 

Đi đến nơi không người, Tiêu Hòa trực tiếp ném một con quái vật khổng lồ ra khỏi không gian.



 

Dắt nó đi tới chỗ Hoắc An.



 

Hoắc An lúc này đang ngồi phịch dưới đất, còn đang mơ mộng về khoảng thời gian tươi đẹp với chú hamster nhỏ, giây tiếp theo, ánh nắng trước mặt cậu ta đã bị che khuất.



 

Xung quanh dường như tối sầm lại ngay lập tức.



 

"Trời chuyển đen rồi sao?"



 

Cậu ta ngẩng đầu lên, bị một sinh vật cao lớn hình tròn, đen ngòm che khuất tầm nhìn.



 

Đôi tai nhọn dựng đứng, toàn thân lông lá, cặp mắt nhỏ đen láy, hai chiếc răng cửa sắc nhọn trắng hếu lóe lên ánh sáng lạnh, phía sau là một cái đuôi dài như roi.



 

Đầu óc Hoắc An ong ong, ngây người nhìn chằm chằm vào sinh vật khổng lồ trước mặt.





 

Giây tiếp theo, cậu ta sợ đến mức nhảy dựng lên.



 

"A a a đây là cái gì vậy?!?!"

Tiêu Hòa gãi gãi cổ chú hamster: "Thú cưng nhỏ tôi nuôi."



 

"Đây mà nhỏ á? Đây mà đáng yêu á? Cứu mạng!!"



 

Trên thế giới này sao lại có con hamster cao hơn cả con người chứ?



 

Thứ này mà cũng có thể gọi là thú cưng đáng yêu sao?!



 

Hoắc An hồn vía sắp bay mất, hoảng sợ chạy trốn.



 

Con hamster biến dị khổng lồ này là do Tiêu Hòa thuần dưỡng khi còn ở mạt thế, trên người không bị nhiễm vi-rút zombie, sẽ không tùy tiện làm hại người, hơn nữa còn thông minh, có thể hiểu được tiếng người.



 

Khi gặp nguy hiểm, sức mạnh không thua kém một dị năng giả hệ chiến đấu, hơn nữa trong cuộc sống hàng ngày cũng có thể cùng họ huấn luyện.



 

Tiêu Hòa xoa xoa chú hamster đang không ngừng dụi vào cô.



 

"Tiểu Quai, còn nhớ cách huấn luyện trước đây không? Đi nào."



 

Nói xong, chỉ tay về phía Hoắc An không xa.



 

Con chuột biến dị ngoáy đuôi, lao ra như mũi tên.



 

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của Hoắc An lập tức truyền đến, cậu ta vốn định chạy trốn, nhưng lại bị con chuột biến dị đuổi về.



 

Bản năng sinh tồn khiến cậu ta bùng phát sức mạnh kinh người, trước đây dù thế nào cũng không trèo qua được bức tường cao, bây giờ chỉ cần hai chân đạp mạnh là có thể dễ dàng nhảy qua.



 

Tiêu Hòa rất hài lòng.



 

Không phải vẫn có thể chạy sao?



 

Tiềm năng cũng giống như lòng dũng cảm, chỉ cần dọa một chút là sẽ tăng lên.



 

Chạy xong hai mươi vòng, Tiêu Hòa lặng lẽ thu con chuột biến dị vào không gian, nhìn thời gian trên tay.



 

"Rất tốt, nhanh hơn mười phút so với kế hoạch của tôi."



 

Hoắc An kiệt sức ngã xuống đất, nước mắt giàn giụa.



 

Thay đổi rồi.



 

Mọi thứ đều thay đổi rồi.



 

Người đại diện tính tình siêu tốt, lúc nào cũng chiều theo ý bọn họ trước đây đã biến mất rồi.



 

Thấy dáng vẻ của cậu ta, Tiêu Hòa ngồi xổm xuống.



 

Là đội trưởng của đội tinh nhuệ ở mạt thế, cô hiểu rõ đạo lý vừa đánh vừa xoa.



 

Tiêu Hòa cúi đầu, thân thiện nở nụ cười với Hoắc An.



 

"Yên tâm đi, tôi cũng không phải là ác quỷ gì, buổi huấn luyện hôm nay đến đây là kết thúc, đợi ngày mai tăng thêm năm vòng, ngày kia tăng thêm mười vòng, ngày kia nữa thì..."



 

Lời còn chưa dứt, Hoắc An trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp ngất xỉu.



 

Tiêu Hòa thở dài.



 

Ngôi sao của thế giới này được nuông chiều quá mức.



 

Nếu ngay cả năm mươi vòng cũng không chạy nổi, làm sao có thể trở thành hình mẫu lý tưởng trong lòng công chúng?



 

Cô dùng một tay nắm lấy quần áo của Hoắc An, trực tiếp kéo người từ trên đất lên, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi khu rừng.



 

Lên xe rồi mới nhớ ra trước đó anh Kiếm đã nói, huấn luyện xong phải báo cho anh ta một tiếng.



 

Vì vậy Tiêu Hòa lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh Hoắc An, nhấp vào nút gửi.



 

Trong bức ảnh, Hoắc An toàn thân lấm lem bùn đất, hai mắt nhắm nghiền, nằm bệch trong xe trông rất thảm hại, chẳng khác nào một hiện trường vụ án, trực tiếp dọa anh Kiếm giật mình thon thót.



 

Anh Kiếm: [Cậu ấy... còn sống không?]



 

Tiêu Hòa: [Còn thở.]



 

Anh Kiếm: [...]



 

Anh Kiếm: [Không phải anh bảo em nương tay một chút sao? Sao lại huấn luyện thành ra thế này?]



 

Tiêu Hòa: [Em đã nương tay rồi, em chỉ bắt cậu ta chạy hai mươi vòng thôi.]



 

Trước đây khi cô huấn luyện đội viên, đều là năm mươi vòng trở lên.



 

Anh Kiếm: [Em là ác quỷ sao?]



 

Tiêu Hòa: [Sao anh biết biệt danh của em?]



 

Anh Kiếm: [...]



 

Rốt cuộc anh ta đã đi đâu mời được một người đại diện như thế này?