Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 488




Thời Khanh Lạc nói tiếp: “Cũng có thể mà, rốt cuộc thì Trịnh công tử vẫn trẻ tuổi, anh tuấn hơn so với Tiêu tướng quân.”

“Tiêu tướng quân tuổi đã cao, nhưng tiểu nương đang còn đang tuổi mạnh mẽ mà.”

Nàng cũng không muốn nói thẳng ra, bởi lẽ ở đây vẫn còn mấy cô nương chưa lập gia đình.

Nhưng mọi người nghe đều hiểu ra, chính là Tiêu tướng quân tuổi đã cao, không thoả mãn được Cát Xuân Như.

Cho nên nàng ta mới vụng trộm với Trịnh Đồng Phong còn trẻ tuổi.

Có người nghe lời này, lập tức không nhịn được cười ra tiếng: “Không nhìn ta, Tiêu phu nhân lại phóng đãng như vậy.”

“Lúc trước chẳng phải là ngoại thất của Tiêu tướng quân sao, nếu không phóng đãng, sao có thể đá chính thê ra tự mình ngồi lên vị trí chính thất?”

“Không những là ngoại thất, còn là chất nữ.”

“Ngay cả huynh đệ kết bái của cha cũng không tha, sau lưng còn tìm Trịnh công tử trẻ tuổi cũng bình thường.”

Từ nãy đến giờ những lời Trịnh Đồng Phong nói, cùng với những gì mà bọn họ thấy được, đúng là Cát Xuân Như đang vụng trộm với Trịnh Đồng Phong.

Lúc nãy hai người gần gũi đến mức như thể rất khó để chia cách, nếu như là bị cưỡng bách, vậy tại sao lại không phản kháng hay khóc lóc giãy giụa, còn ôm người ta.

Nếu Trịnh Đồng Phong dám nói sẽ gọi đồng học đến nhận nha hoàn của Cát Xuân Như, đã nói lên hai người thật sự có quan hệ.

Mà một phu nhân ở hậu viện sau lưng lại có quan hệ với một nam nhân trẻ tuổi, nếu nói chuyện này không có điều đen tối gì, ai sẽ tin.

Còn về chuyện Cát Xuân Như nói là do phu thê Thời Khanh Lạc hãm hại, bọn họ cũng không tin.

Hai người đều không mang nha hoàn hay là sai vặt tới, chứng minh người đưa giấy không phải người của bọn họ.

Chẳng lẽ còn có thể mua chuộc gã sai vặt làm việc này? Điều này cũng không có khả năng.

Cát Xuân Như bị mọi người sỉ nhục thì vô cùng tức giận.

Nàng ta thật sự không nghĩ tới, rõ ràng muốn hãm hại Tiêu Bạch Lê, tại sao bây giờ lại biến thành nàng ta với Trịnh Đồng Phong?

Nàng ta không cam lòng nhìn Trịnh Đồng Phong: “Nha hoàn của ta cùng ngươi lui tới, đó là bởi vì ngươi coi trọng Tiêu Bạch Lê, muốn nhờ ta mai mối để cưới nàng.”

Nàng ta ám chỉ với Trịnh Đồng Phong: ‘Hôm nay ngươi đến đây, rõ ràng là muốn gặp Tiêu Bạch Lê.”

Nàng ta vừa nói xong, đột nhiên có bóng người vụt qua.

“Chát chát chát”

Sau đó mọi người liền thấy Thời Khanh Lạc nắm cổ áo Cát Xuân Như, tát cho nàng ta mấy cái.

Vẻ mặt hung dữ nói: “Chính là ngươi vụng trộm, bị mọi người phát hiện, không muốn thừa nhận liền thoái thác chuyện này, vậy mà ngươi còn dám hắt bát nước bẩn này lên người em chồng ta sao, muốn phá huỷ danh dự của em chồng ta, sao ngươi lại xấu xa như vậy.”

Cát Xuân Như bị đánh đến ngốc.

Chờ khi cảm giác được trên mặt có chút nóng rát, nàng ta không thể tin nhìn Thời Khanh Lạc: “Ngươi, ngươi dám đánh ta?”

Thời Khanh Lạc cười lạnh: “Tại sao ta lại không dám đánh ngươi, ai nói miệng ngươi thối nhưu vậy.”



Cát Xuân Như tức giận, giơ tay muốn tát lại Thời Khanh Lạc: “Ta chính là thê tử của cha chồng ngươi, vậy mà ngươi lại dám đánh ta.”

Thời Khanh Lạc dễ dàng bắt được cánh tay của Cát Xuân Như: “Cái gì mà cha chồng, là tiền cha chồng mới đúng.”

“Nhưng chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, nên cũng không tính là người thân, cho nên ngươi đừng có tự cho mình là trưởng bối.”

“Huống chi, ngươi cũng đừng quên thân phận của mình, nếu bàn về bối phận, ngươi cùng thế hệ với chúng ta, tự nhận là trưởng bối cái gì.”

“Ngươi muốn hắt nước bẩn, cũng phải xem mọi người có tin hay không.”

“Rốt cuộc em chồng ta vẫn là một cô nương thanh bạch, không phải loại người đã có tiền án như ngươi.”

“Ngươi không cần coi mọi người đều là đồ ngốc, ai cũng biết ngươi đang muốn dời sự chú ý của mọi người.”

“Nhưng hôm nay ngươi vụng trộm, cả nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi muốn dời đi chú ý cũng vô dụng.”

Nàng trực tiếp đóng đinh tội danh vụng trộm lên người Cát Xuân Như.

Tất cả mọi người bị động tác của Thời Khanh Lạc làm cho khiếp sợ.

Nhưng sau khi nghe nàng nói xong, cũng hiểu được.

Họ hay nghe nói quan hệ giữa Thời Khanh Lạc với tiểu cô tử tốt lắm, Cát Xuân Như hất bát bẩn lên người Tiêu Bạch Lê như thế, Thời Khanh Lạc tức giận là chuyện bình thường.

Cát Xuân Như này cũng thật sự quá đáng, chỉ muốn dời đi lực chú ý của mọi người lại muốn hủy hoại sự trong sạch của một cô nương.

Sắc mặt của Cát Xuân Như vặn vẹo: “Thời Khanh Lạc, ngươi đừng quá đáng.”

Nàng ta lại nói: “Trịnh Đồng Phong muốn cưới Tiêu Bạch Lê, chuyện này Trịnh phu nhân cũng biết.”

Hôm nay, danh tiếng của nàng ta xem như hoàn toàn tiêu rồi.

Nàng ta cũng xác định được, chắc chắn đám người Thời Khanh Lạc hãm hại mình.

Cho nên, nàng ta không có được chỗ tốt thì tất cả mọi người cũng đừng mong sống tốt đẹp.

Nàng ta muốn kéo danh tiếng của Tiêu Bạch Lê xuống nước..

Thời Khanh Lạc cười nhạo: “Ngươi thật là một kẻ hài hước, Trịnh gia cũng không có bảo bà mối đến Tiêu gia làm mai, chúng ta cũng không biết chuyện này, thì ngươi làm sao mà biết được? Còn nữa, cho dù Trịnh Đồng Phong muốn cưới tiểu cô tử nhà ta, nếu ngươi với hắn ta trong sạch thì sao hắn ta lại nói chuyện này cho ngươi biết?”

“Về phần cho ngươi đi làm mai mối, vậy càng hỏng rồi. Cả kinh thành ai chả biết rằng, quan hệ giữa bọn ta với ngươi không tốt, nhờ ngươi làm bà mối thì chúng ta sẽ dám đồng ý à? Trịnh gia cũng không phải bị ngốc, nếu không thì sao lại có thể bảo một ngoại thất như ngươi chạy đến đây làm mai mối cho chính thế của nhi tử mình.”

“Quan trọng là, người chính là người hãm hại mẫu thân của Bạch Lê, cũng là đầu sỏ gây ra việc bà ấy bị ép phải hòa ly đuổi khỏi nhà chính.”

Mọi người nghe cũng hiểu được chuyện này.

Cho đến bây giờ, vẫn chưa nghe nói Trình gia bảo bà mai đến mai mối Tiêu gia, Cát Xuân Như kia sao mà biết được?

Quan hệ của mấy người Thời Khanh Lạc với Cát Xuân Như cũng không tốt đẹp, chuyện này đã công khai rồi.

Cát Xuân Như đi làm mối cho Tiêu Bạch Lê, hành động này đang chọc ai đấy, không bị đánh thì đã tốt rồi

Thời Khanh Lạc nhìn Cát Xuân Như hỏi: “Không phải do ngươi giật dây à?”