Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 160




Hiểu Linh nhẹ cười đáp:

- Vậy muội đa tạ huynh trước. Hi vọng huynh có thể nhờ vị sư phụ kia tính toán nguyên liệu và sắp xếp cho chúng ta gặp mặt bàn bạc trong khoảng một tuần tới. Những bịch nấm ta chuẩn bị để chuyển đi Hà gia cũng sắp đến độ có thể giao lại cho huynh rồi.

Vân Sương gật đầu. Chuyện giúp Phạm gia hắn nhận lời nhưng cũng không có nghĩa hắn quên đi vụ chia cổ phần cho Hiểu Linh. Muội ấy đừng hòng đánh lạc hướng hắn:

- Tốt.. ta sẽ thỉnh giáo vị Đường sư phụ kia trước rồi hẹn xem ngày nào có thể gặp muội. Còn chuyện cổ phần của Phúc Lạc lâu, muội vẫn còn chưa đồng ý với ta đâu. Cổ phần mong muội nhận lấy, đây thật sự là tâm ý của ta.

Hiểu Linh cảm thấy Vân Sương thật sự quá coi trọng việc này, cô từ chối nữa cũng không hay. Thôi thì bao giờ nghĩ ra những món mới, cô lại báo cho Phúc lạc lâu đi. Hiểu Linh thở dài một tiếng rồi nhìn Vân Sương trịnh trọng đáp:

- Nếu đã vậy, Hiểu Linh ta xin mặt dày nhận lấy số cổ phần của Phúc lạc lâu. Vân Sương huynh sau này có chuyện gì cần phân phó, ta nếu làm được sẽ dốc sức mà làm.

Nghe thấy lời đồng ý của Hiểu Linh khiến Vân Sương thở phào rồi nở nụ cười:

- Muội như vậy có phải chúng ta không cần giằng co nãy giờ rồi không? Ta cũng dễ mở lời nhờ muội chuyện khác.

Hiểu Linh hơi tò mò:

- Chuyện khác? Không biết Vân Sương huynh muốn nhờ ta chuyện gì.

Vân Sương cười:

- Là chuyện mai mối cho Tiểu Minh. Lần trước ta có từng nhờ muội, không biết muội có ứng viên nào vừa ý hay không?

Hiểu Linh à một tiếng rồi chậm rãi rót thêm trà cho Vân Sương và Ngọc Lan:

- Muội có ưng một người. Người này là thầy thuốc từng xem bệnh cho Minh huynh nên cũng không tính là hai người chưa từng gặp nhau. Bán Hạ tỷ là con trưởng của một Trần bá mẫu – người có quan hệ rất tốt với gia đình ta. Bên dưới tỷ ấy còn một tiểu muội. Trần bá phụ làm người hiền lành, tháo vát. Bá phụ cũng rất mong con rể rồi.

Nhà bên đó gia cảnh cũng đơn giản, người nhà thì dễ chịu. Ta cũng từng hỏi Bán Hạ tỷ về Minh huynh thì tỷ ấy cũng cho phản hồi rất tốt. Ta nghĩ chuyện này có thể thành.

Nghe sơ qua Hiểu Linh giới thiệu, Vân Sương có chút hài lòng. Mọi điều kiện gần như thỏa mãn yêu cầu của tiểu Minh đưa ra. Nhưng Vân Sương vẫn muốn tới nhìn một cái để xem gia cảnh Trần gia như thế nào. Nói gì thì nói, Tiểu Minh sinh ra và được nuôi dưỡng trong điều kiện không tồi. Gả đệ ấy cho nhà nghèo khó, hắn sợ Tiểu Minh phải chịu khổ. Vân Sương cân nhắc hồi lâu rồi ngập ngừng nói:

- Ta… có thể đường đột tới thăm nhà vị Trần Bán Hạ đó một chút được không? Ta cũng muốn xem xem nhà bên đó thế nào?

Vân Sương có chút thấp thỏm nhìn Hiểu Linh vì sợ muội ấy nghĩ hắn không tin những gì mình nói. Nhưng Hiểu Linh chỉ gật đầu:

- Vậy.. ta đưa huynh sang đó khám bệnh một chút đi.

Vân Sương ngẩn người:

- Khám bệnh?

Hiểu Linh cười cười:

- Đúng a.. nhà Trần bá mẫu làm y mà. Người đến khám bệnh xin thuốc không ít. Qua đó có khi còn không gặp được bá mẫu thì đành gặp Bán Hạ vậy. Bán Hạ tỷ ấy cũng được bảy thành bản lĩnh của mẫu thân nên khám bệnh không thành vấn đề.

Vân Sương lúc này chợt hiểu ra mục đích Hiểu Linh làm vậy. Nếu hắn lấy tâm thế của nhà trai sang quan sát nhà gái thì thật sự có phần không hay lắm. Điều kiện Trần gia đương nhiên không thể so sánh với Hà gia bọn hắn, Lưu Minh gả là gả thấp nên e rằng sẽ để lại chút gì đó không vui trong lòng nhà gái. Nhưng nếu là lý do sang khám bệnh xin thuốc rồi qua đó đánh giá người nhà bọn họ thì lại chẳng có gì là không được.

Vân Sương cười tủm tỉm giả bộ có chút mệt mỏi, đáp:

- Muội a.. thật quá tinh ý. Chút đó cũng nhìn ra ta không khỏe mà muốn đưa ta đi tìm lương y. Thật cảm ơn muội.

Hiểu Linh cười vì rốt cuộc Vân Sương cũng hiểu ý đồ của cô. Lưu Minh nếu cô đã xem như người nhà mà bảo vệ thì cô sẽ cố gắng để huynh ấy có thể vui vẻ gả tới Trần gia, nhận được tình cảm yêu thương của mọi người xung quanh. Trần gia trong mắt cô hiện tại đều là người tốt. Nhưng khi một người hoàn toàn xa lạ bước chân vào cuộc sống của một gia đình, chắc chắn sẽ có những xung đột, mâu thuẫn, xích mích xảy ra. Và nếu như ấn tượng ban đầu không tốt, nó có thể vĩnh viễn trở thành định kiến để đánh giá hành động của đối phương. Ài… có thể là Hiểu Linh nghĩ nhiều rồi, nhưng cẩn tắc vô áy náy. Chút việc nhỏ mà được việc lớn thì giả tạo một hồi cũng không sao.

- Vậy chúng ta đi thôi, một lát huynh còn kịp về trên trấn.

Vân Sương gật gật đầu rồi cùng Hiểu Linh và Ngọc Lan sang nhà Trần Bạch Trật. Bọn họ như ý gặp được Bán Hạ chẩn bệnh. Vân Sương nhìn ngôi nhà nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng thì vô cùng hài lòng. Tiếp xúc với Bán Hạ và dăm ba câu cùng Trần bá phụ càng khiến hắn cảm kích sự lựa chọn của Hiểu Linh. Tiểu Minh nhà hắn không ham sang giàu phú quý, chỉ mong thê chủ thật tâm. Vừa vặn Bán Hạ xem qua là người nghiêm cẩn, không ham mê phù phiếm, hẳn là khi lấy Tiểu Minh về sẽ yêu thương và trân trọng đệ ấy. Đây thật sự sẽ là một mối lương duyên.