Editor: Đào Tử
_____________________
Chu Thuần An có bao giờ thấy loại sưu hồn thuật kì lạ thế này đâu?
"Ý của tiền bối...Là cái bây giờ chúng ta nhìn thấy... Là ký ức của lệ quỷ?"
Bùi Diệp gật đầu, "Đúng vậy, thế nhưng ký ức rất dài, đa phần đều chứa những chuyện rác rưởi nên tôi cần phải sàng lọc xử lí một chút."
Dựa vào tinh thần lực to lớn của mình, chỉ vài phút đã có thể thấy được tất cả kí ức của lệ quỷ. "Chuyện phải kể từ lúc con hàng này lên mười bốn..."
Sau khi xem hết kí ức của lệ quỷ, Bùi Diệp đương nhiên là người biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Cô lấy một số kí ức quan trọng ra cho mọi người thấy.
Chu Thuần An: "..."
Đột nhiên có cảm giác như đang ngồi nghe giảng viên đại học giảng bài_(:з" ∠)_
"Lúc mười bốn tuổi Chu Đại Chuy bị ép kết hôn với thiếu nữ cùng thôn tên là bà Hoa...Vì thói quen nghề nghiệp nên tôi tạm che giấu tên người phụ nữ này, các vị đừng bận tâm."
Bùi Diệp lắc lắc đầu óc của lệ quỷ, giống như đầu óc hắn là một cái máy chiếu của cô, "Năm thứ hai, người phụ nữ bị hại là bà Hoa sinh ra một cô con gái, khiến cha mẹ chồng lẫn chồng cảm thấy bất mãn."
Bùi Diệp đưa ra một đoạn hình ảnh.
Trong màn hình, Chu Đại Chuy rời giường đi tiểu lúc nửa đêm, trên đường trở về bỗng bắt gặp mẹ ruột ẵm con hắn từ trong phòng ra, cùng lúc đó là hình ảnh bà ta ném đứa bé vào thùng phân.
Chu Đại Chuy tiến đến ngăn cản.
"Mẹ, mẹ làm gì thế?"
Mẹ Chu Đại Chuy vốn cảm thấy chột dạ, nên khi nghe con trai gọi liền giật nảy cả mình.
"Mẹ, mẹ đem con..."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Chu Đại Chuy không có ý định cứu đứa bé.
"Ngốc quá đi, nhà chúng ta nghèo như vậy sao nuôi nổi một món tiền bồi thường? Nuôi nó uổng tiêu uổng nghệ, có tác dụng gì?"
Trong lòng Chu Đại Chuy cảm thấy không thoải mái nhưng cũng đồng tình với lí do thoái thác này.
Nhà hắn cần con trai để kế thừa hương hỏa, nuôi con gái có khác gì nuôi con nhà người ta, không có lời.
Hắn còn trẻ, sau này sẽ có đứa bé khác, không thiếu một đứa con gái như nó.
Chức năng của loại hình chiếu này thật to lớn, bọn họ không chỉ nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ, có thể thấy được mà còn có thể nghe được tiếng lòng của Chu Đại Chuy.
Thế là bé gái vừa mới chào đời có nửa tháng kia phát ra tiếng khóc yếu ớt sau đó chết trong thùng phân.
Khuôn mặt những người phụ nữ có mặt tại đây tối sầm lại!
Dù nghe qua việc thế hệ trước trọng nam khinh nữ, giết chết bé gái, nhưng chỉ là nghe nói chưa từng tận mắt thấy qua.
Hỉnh ảnh lại chuyển, Bùi Diệp giải thích, "Đây là năm thứ ba, vợ Chu Đại Chuy sinh con gái thứ hai."
Đứa bé này cũng không sống được, bị bà nội của bé chém sống, chặt thành thịt muối cho heo sau nhà ăn.
Chu Đại Chuy cũng chính mắt thấy, tính tình lại càng bạo ngược thêm.
Hắn càng lúc càng chán ghét vợ không sinh được con trai, thường xuyên đánh đập. Năm thứ tư, vợ hắn lại sinh một đứa con gái.
Những người đồng lứa luôn miệng chế giễu mệnh của hắn cả đời không có con trai, hắn mượn rượu giải sầu uống không kể ngày đêm, về đến nhà lại mượn rượu làm càn, tự tay ném chết đứa con gái thứ ba.
Lữ tiểu thư thấy vậy tức muốn nổ tung.
Ba đứa bé chưa được đầy tháng đã bị bóp chết, sao Chu Đại Chuy không đi chết luôn đi! Người vợ kia tuy bị cưỡng ép phải lấy Chu Đại Chuy, nhưng sao cô ta không vì đứa bé mà chém chết tên cặn bã này cho rồi?
Vợ hắn chống cự nhiều lần thế nhưng kết quả đổi lấy lại là số lần đánh đập không ngừng tăng lên.
"Bụng của mày không sinh được, còn trách tao?"
"Vì tao mày mới sinh con gái? Ai nói với mày? Mày đi tin mấy người đi học kia không coi tao ra gì phải không?"
"Lần sau còn nói nữa, tao lấy dao chém chết mày!"
Hai năm trôi qua, đứa bé gái thứ tư được sinh ra, vợ Chu Đại Chuy đã tuyệt vọng, ôm đứa bé nhảy sông tự vẫn.
Chu Đại Chuy không có vợ, người sốt ruột nhất là cha mẹ hắn.
Chuyện của nhà bọn họ gây ồn ào rất lớn, có cô gái nào trong thôn chịu gả?
Bất đắc dĩ họ chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn, đến vùng lân cận tìm một quả phụ đã từng sinh con trai.
Chắc lần này sẽ sinh con trai mà phải không?