Editor: Đào Tử 🍑
______________________________
Chu Thuần An không lo lắng lắm.
Đồng đội của hắn quá lợi hại, cho dù lệ quỷ mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng có thể nhấn bẹp xuống mặt sàn chà qua chà lại để mặt sàn trở nên sáng bóng lấp lánh.
Lúc này Chu Thuần An thấy ánh mắt Bùi Diệp nhìn về phía mấy sợi âm khí, trên mặt cô lộ ra vài điều suy nghĩ.
"Tiền bối có phát hiện gì mới ư?"
Hắn vừa mở miệng, Lữ Tiến Trung bỗng định thần lại nhanh chóng quay sang chỗ Bùi Diệp.
Tuy rằng nhìn bề ngoài Bùi Diệp nhỏ tuổi hơn Chu Thuần An, nhưng người ta là "Tiền bối", thực lực chắc chắn sẽ càng thâm sâu khôn lường hơn.
"Cho tôi hỏi một chút, lão phu nhân xảy ra chuyện khi nào."
Lữ Tiến Trung hơi bối rối.
Lúc ông tìm đến cục điều tra đặc biệt, người hướng dẫn khách hàng của cục đã kêu hắn điền thông tin cặn kẽ, không thể nào có chuyện không biết mẹ hắn chết lúc nào được.
Là người làm ăn, phản ứng đầu tiên của ông là Bùi Diệp làm việc không tốt.
Một giây sau ông lại đá ý nghĩ này ra khỏi đại não.
Cao nhân có phong phạm của cao nhân, cần phải thông qua một nhân vật phụ nào đó biết tình hình thể hiện bức cách của mình (làm màu), đây đều được viết trong kịch bản cả.
Lữ tiên sinh lập tức trả lời. Bùi Diệp ước lượng thời gian một xíu, rồi lấy điện thoại di động ra mở Baidu tìm kiếm.
Chu Thuần An nhắc nhở, "Ngày mai là ngày thứ bảy kể từ khi lão phu nhân chết."
"Không phải, tôi đang xem dự báo thời tiết hôm nay."
Vẻ mặt Chu Thuần An trở nên khó hiểu bối rối, Tiếu Bàng Tí ngồi trên vai cũng không khác hắn là mấy.
"Tuần trước chỉ số PM 2.5 rất cao không giảm, sương mù trải rộng khắp thành phố."
Bùi Diệp đem màn hình điện thoại cho Chu Thuần An nhìn thoáng qua.
Ba người Lữ gia ngơ ngác.
Cao nhân nói cái gì thế? Nghe không hiểu.
Sương mù và khói bụi có liên quan gì đến chuyện bắt quỷ?
Chẳng lẽ sương bụi có thể giết chết lệ quỷ à.
"Mấy hôm nay có nhiều sương bụi như vậy, bình thường phải tầm hai ba giờ chiều mới có thể vơi đi, vậy thì lấy ánh sáng mặt trời ở đâu ra?"
Chu Thuần An: "? ? ?"
"Cho nên tôi nghĩ mấy tia âm khí còn sót lại này không phải do tên lệ quỷ kia có thực lực mạnh, mà chỉ đơn giản là vì sương mù và khói bụi quá dày đặc, ánh sáng chiếu xuống không đủ mạnh."
Chu Thuần An chần chờ nói: "Cho nên. . ."
"Cho nên tỉ lệ con quỷ đó đánh thắng cậu không cao, đừng lo lắng!"
Trừ khi xảy ra tình huống đặc biệt!
"Vãn bối đã rõ."
Chuột tinh Tiếu Bàng Tí trên vai như mở ra một cánh cửa kiến thức mới.
Thì ra sương mù và khói bụi còn có tác dụng này?
Xem ra sau này lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ phải chú ý nhìn sắc trời, biết đâu sau này sẽ có công dụng.
Đây đều là kiến thức hữu dụng, phải ghi lại!
Bọn người Lữ gia thấy đoạn đối thoại của họ hơi kì lạ, một chuyện không khoa học lại có thể dùng khoa học để giải thích.
Thế nhưng trên đời này đến cả quỷ cũng có rồi còn chuyện gì không thể tiếp nhận được?
"Đại sư à, sau đó ngài định làm gì?"
Lữ Tiến Trung cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Trong lòng ông cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng không dám thúc giục.
Chu Thuần An nói, "Tôi định chiêu hồn lão phu nhân, hỏi xem hôm đó đã xảy ra chuyện gì"
Lữ Tiến Trung hỏi, "Đại sư có cần chúng tôi chuẩn bị cái gì không?"
Nghe nói nghi thức chiêu hồn đều rất cầu kì, nhìn Chu Thuần An mặc một bộ đồ bình thường, cũng không mang theo túi chứa áo bào đạo sĩ, dường như không giống tưởng tượng của ông lắm.
"Không cần, mọi người đứng một bên xem là được."
Chu Thuần An chọn một chỗ tương đối trống trải trong phòng khách bắt đầu chiêu hồn, Bùi Diệp ở một bên nhìn say sưa ngon lành.
Chỉ thấy trong tay Chu Thuần An cầm một thanh kiếm gỗ đào, bộ cương đạp đấu, miệng niệm chú ngữ chiêu hồn, nhiệt độ quanh thân trong nháy mắt giảm xuống.
Không biết có phải do ảo giác hay không, đèn đuốc sáng rực trong phòng khách lúc trước bỗng tối đi, lộ ra khung cảnh âm trầm.
Lữ tiểu thư bị dọa sợ, lông tóc dựng đứng lên.
"A -- "