Editor: Đào Tử 🍑
________________________
Ông lão lấy cái tẩu thuốc ra rít hai cái, cười nói, "Bây giờ bé gái rất hiếm, nếu kết âm hôn bà nhà tôi chắc chắn sẽ giới thiệu cho con bé một cậu con trai tuấn tú."
Bà lão cũng nói, "Cử chỉ cũng rất duyên dáng, chắc sẽ có nhiều thằng nhóc nhớ thương lắm đây."
Bùi Diệp nghe xong chợt cảm thấy thú vị, hỏi bọn họ.
"Dưới âm phủ rất khó tìm đối tượng?"
"Ừ, một đống người không tìm được đối tượng ấy chứ. Lần trước làm mai cho một cô gái mười sáu tuổi muốn tìm một chàng trai cao to khỏe mạnh, tìm trong vòng một trăm năm gần đây đã có hơn sáu trăm tên xếp hàng chờ."
Bà lão vô thức trả lời câu hỏi, chờ bà phát hiện ra mình nói chuyện với người nào thì sợ tới nỗi con mắt rớt xuống mặt đất lăn hai vòng.
Ông lão rất quen tay giúp bà lão nhặt lại con mắt, trong miệng lầm bầm.
"Nhìn bà xem, đã già hơn một hai trăm tuổi đầu mà gặp chuyện vẫn nhất kinh nhất xạ* như thế, tròng mắt lại rớt nữa rồi kìa."
一惊一乍 - nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.
Bùi Diệp: "..."
Lúc này Mai Lập Hương đang cãi vã với Chu Tuệ Vinh, người trước xô đẩy người sau, người sau loạng choạng lùi về sau một chút.
Bùi Diệp đưa tay ra đỡ một cái.
Sắc mặt Chu Tuệ Vinh hòa hoãn hơn, "Cảm ơn."
Bùi Diệp cúi đầu nhìn ông lão còn đang cặm cụi tìm kiếm và hai con mắt dưới gót chân Chu Tuệ Vinh.
Cô hờ hững nói hai câu, "Không cần cảm ơn, tôi sợ cô đạp trúng con mắt của bà lão thôi."
Chu Tuệ Vinh nghe xong, mặt tái đi.
Cuối cùng ông lão cũng mò được đôi mắt kia, thuần thục đặt chúng nó vào trong hốc mắt của bà lão.
Bà lão sờ lên tròng mắt, cằn nhằn nói, "Gắn lệch rồi."
Ông lão lại vươn tay vào trong hốc mắt bà ta chỉnh lại vị trí cho đúng.
Người chứng kiến tất cả_Bùi Diệp: "..."
Dù đời này cô đã thấy qua rất nhiều cảnh gió tanh mưa máu kinh dị hơn cái này cả ngàn lần vẫn không chịu đựng nổi cái cảnh vừa ấm áp vừa máu me khiến người ta cảm thấy sợ hãi thế này.
Cô nói với Chu Tuệ Vinh, "Thật ghen tị với những người không thấy được như các cô."
Chu Tuệ Vinh nói, "Đáng sợ lắm sao?"
"Không phải, rất ấm áp là đằng khác, nhưng mà... cái ấm áp này không hợp với tam quan con người cho lắm.
Chu Tuệ Vinh không tưởng tượng ra được nhưng chỉ nghĩ đến chữ "quỷ" này thôi đã thấy run chân.
Mai Lập Hương rất tức giận.
Đoạn đối thoại giữa Bùi Diệp và Chu Tuệ Vinh làm cô ta sợ sởn cả gai ốc.
Rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt nhưng cô ta lại cảm thấy toàn thân lành lạnh, cái mũi dường như ngửi được mùi hôi thối, cổ tay phải còn hơi đau nữa.
"Chúng mày bị điên à?"
Mai Lập Hương hơi hoảng loạn, ánh mắt nhìn hai người cứ như nhìn thấy virus.
Nhưng chuyện càng làm cho cô ta tuyệt vọng và sợ hãi hơn là -- không chỉ Chu Tuệ Vinh, những bạn cùng phòng khác kể cả Lôi Nhã Đình cũng bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Sau một lúc cảm giác rét run kia càng thêm rõ ràng.
"Các người đừng có dọa tôi mà-- "
Lôi Nhã Đình nhìn hai cái bóng đen sì cách đó không xa, sắc mặt hơi khó coi nói, " Là thật, cậu đem đồ trả cho người ta đi."
Nếu là lệ quỷ hại người, cô sẽ không nói lảm nhảm trực tiếp dùng Hồng Lăng vệ thân.
Nhưng lần này không giống, Mai Lập Hương trộm đồ của người ta phạm lỗi trước, tuy cô bao che khuyết điểm nhưng không thể dung túng chuyện xấu của bạn cùng phòng được.
"Lập Hương, trộm đồ là không đúng đâu."
"Bà đây không có trộm đồ!"
Mai Lập Hương vừa sợ vừa tức, đưa tay đẩy Lôi Nhã Đình ra một cách thô bạo, chạy như bay, trực giác mách bảo phải ra khỏi khu kí túc xá kì quái này ngay lập tức.
Bà lão nói, "Nhóc con bây giờ đúng là hỗn láo, không thành thật."
Ông lão nói, "Cha không dạy con là tội, tìm cha nó tính sổ đi, hỏi hắn dạy con thế nào mà dạy ra một đứa trộm cắp."
Bùi Diệp thuật lại lời nói của hai con quỷ, thành công để Mai Lập Hương ngừng lại bước chân.