Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 94




Canh năm, trời còn tối đen, trên đầu tường thành Thuận Dương ánh đuốc sáng rực, binh lính xếp thành hàng đi qua đi lại tuần tra không ngừng, mà bên dưới cửa thành thì đóng chặt.

Bầu không khí căng thẳng như lâm đại địch.

Một người đàn ông Tiên Bi mặc chiến bào Tây Kim đi lên tường thành nhìn về phía vùng hoang dã đen như mực tràn ngập sương mù phía trước, hai hàng lông mày nhíu chặt, nét mặt nghiêm trọng.

Y chính là Cốc Hội Lương tông thất của Tây Kim được hoàng đế Tây Kim Cốc Hội Long phái tới nơi này nhậm chức quận thủ.

Bắt đầu từ mấy ngày trước, sau khi biết được quận Thượng Lạc thất thủ, y đã hạ lệnh bế thành.

Cùng lúc đó, một tin tức bàng hoàng cùng được nhanh trong lan truyền ở trong thành.

Lý Mục, người đã từng suất lĩnh mấy ngàn binh lính chiếm được Ba quận, bình định Lương Châu, một trận chiến thành danh, cho nên được xưng là chiến thần của Nam Triều đang dẫn quân lên phía Bắc vào ba ngày trước đã gần như không cần tốn sức đã dẹp yên được chướng ngại vật thứ nhất trên đường – Quận Thượng Lạc trước đó vừa bị Tây Kim đoạt lấy trong tay Bắc Hạ.

Rất rõ ràng là mục tiêu kế tiếp của Lý Mục chính là nơi đây, quận Thuận Dương.

Hai quận cách nhau khoảng ba bốn trăm dặm, chiếu theo tốc độ hành quân mà tính, Cốc Hội Lương chỉ có khoảng năm sáu này để ứng phó với hung tin đến một cách đột ngột này.

Hoàng đế đang thống lĩnh đại quân xuống phía nam, mục tiêu chính là Lý Mục này.

Tầm quan trọng của Quận Thượng Dương đối với hoàng đế Nam chinh không cần nói cũng biết.

Là con đường duy nhất nhất định phải đi qua trên con đường tiến xuống phía nam đi chinh phạt, y phụng mệnh chuẩn bị một lượng lớn vật tư trong thành cũng như hàng nghìn chiếc thuyền sẵn sàng đón đoàn quân qua sông. Bây giờ những chiếc thuyền đó đều đậu ngay ngắn ở bờ Nam con sông, khi nhận được tin quân đến, lập tức vượt sông đón tiếp.

Y làm sao có thể tưởng tượng được Lý Mục vốn nên là đối tượng săn giết của hoàng đế thì nay lại dám chủ động đi đón đầu, đầu tiên là dùng tốc độ sét đánh đoạt lại được quận Thượng Lạc không hề có phòng bị, hiện tại lại đang tiến về phía mình.

Bất kể là hoàng đế hay là bản thân xuất thân ngựa chiến cũng không thể nghĩ được rằng Lý Mục lại có phản ứng như thế.

Trước đó không hề có một sự chuẩn bị gì, một khi đại quân của hắn tới, toà thành trì này của mình nhất định khó mà giữ cho nổi.

Tin tức đã được dùng tốc độ tám trăm dặm kịch liệt gửi đến cho hoàng đế đang trên đường xuôi phía Nam.

Ba ngày đã trôi qua.

Quân nhu được dự trữ cho mười vạn đại quân ở trong thành nhưng lại chỉ có hơn vạn quân coi giữ mà thôi. Bình thường, với số lượng quân coi giữ này đủ để ứng phó với bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì có thể xảy ra, kể cả gặp phải kẻ địch mạnh đột kích đến, dựa vào sự phòng thủ của thành trì cũng sẽ kiên trì được cho đến khi viện quân đến.

Nhưng mà lúc này đây, kinh nghiệm chiến đấu lâu năm và trực giác khiến cho Cốc Hội Lương cảm thấy một nỗi sợ hãi ớn lạnh từ tận đáy lòng.

Rất rõ ràng, tin tức Lý Mục người Nam Triều chủ động tấn công cũng đã gây ra một trận khủng hoảng lớn trong binh lính của y.

Một khi bảy vạn quân của Lý Mục đến, mà đại quân của hoàng đế còn chưa đuổi tới, vận mệnh của thành Thuận Dương sẽ như thế nào, Cốc Hội Lương không dám tưởng tượng.

Hy vọng duy nhất của y bây giờ là quân đội của hoàng đế có thể tiến về phía Nam càng ngày càng nhanh, chỉ có thể đến trước khi quân đội của Lý Mục đến, Thuận Dương mới có thể được cứu.

– Tướng quân, bệ hạ truyền thư tới rồi ——

Phía sau, một tiếng gọi lớn truyền đến.

Cốc Hội Lương quay phắt đầu lại, thấy binh lính kia cầm tin bước nhanh lên tường thành gấp gáp chạy về phía mình. Y vội đi lên đón, xem xong thư truyền, vẻ khốn đốn trên mặt cuối cùng đã hiện ra nét vui mừng như điên.

Đại quân của hoàng đế đã đến quận Bình Hưng, đang toàn lực hướng về Thuận Dương, trong vòng ba ngày nhất định có thể đến nơi. Hoàng đế ra lệnh cho y canh phòng nghiêm mật, cần phải chờ được đại quân đến.

Dựa theo tính toán, quân đội của Lý Mục cũng phải hai ba ngày nữa mới có thể đến. Nói cách khác, chờ Lý Mục đến rồi thì khi đó đại quân của hoàng đến hẳn là cũng đến.

Cốc Hội Lương lập tức ra lệnh cho binh lính đi bến đò, đưa thuyền sang bờ bên kia làm tốt chuẩn bị để nghênh đón đại quân của hoàng đế.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Cốc Hội Lương căng thẳng mấy ngày cuối cùng cũng thả lỏng, sự mệt mỏi ập đến, nghĩ rằng mình đã thức cả đêm, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bèn kêu người tiếp tục trông chừng mình, đi xuống đầu tường, vừa ngã đầu xuống là ngủ thiếp đi.

Y đang ch ảy nước miếng, đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, lại bị một tin tức đột ngột đánh thức.

Thám tử vừa được phái đi vừa rồi hốt hoảng trở về, nói rằng cách thành trì vài dặm có bóng dáng một đội quân đang xuất phát tiến về phía thành trì.



Bởi vì sáng nay sương mù tràn ngập, không nhìn thấy cờ xí, nhưng vô cùng có khả năng đó là quân đội của Lý Mục người Nam Triều.

Cốc Hội Lương hoàn toàn khiếp sợ, mộng đẹp không cánh mà bay.

Y không thể tin được, càng không muốn tin tưởng, năm sáu ngày hành quân thế mà mới đi được một nửa mà quân đội của Lý Mục đã tới nơi rồi á?

Y ngay cả giày cũng không kịp đi, chạy như điên lên trên đầu tường thành mở to hai mắt nhìn về phía trước.

Trời đã hửng sáng, bình minh đã đến, mặt trời còn chưa mọc, cánh đồng bên ngoài thành Thuận Dương vẫn còn bao phủ trong một màn sương trắng mênh mông.

Sương trắng chậm rãi lưu chuyển, trước mắt không nhìn thấy nửa bóng người, bên tai không có nửa tiếng động nào.

Trời đất trang nghiêm, hoang vu vắng lặng, nhưng lại dường như ẩn giấu một lực lượng đáng sợ nào đó có thể phá hủy vẻ ngoài yên bình này, đang lặng lẽ ẩn nấp trong sương mù dày đặc bao trùm cả trời đất này, một khi bùng phát ra, nó sẽ giống như núi lửa nuốt hết toàn bộ.

Cốc Hội Lương tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh túa như mưa.

Ngay vào lúc y đang thầm hy vọng là thám tử nhìn nhầm, báo sai tin tức, hướng kia đến không phải quân đội của Lý Mục mà là quân coi giữ của Thượng Lạc còn sống sót rút lui chạy trốn về đây, thì không hề báo trước, đột nhiên một cái chấm đen đột nhiên xuất hiện xé rách màn sương mù che trời trước mặt, chớp mắt xuất hiện trong tầm mắt của y.

Đó là một hắc y kỵ binh. Suốt đêm hành quân, sương sớm đã hoàn toàn làm tóc mai của cậu ướt sũng, thậm chí thấm vào khôi giáp, làm cho quần áo cũng sũng nước, dán chặt vào người. Nhưng mục tiêu trong tầm mắt trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn kia của cậu lại không hề có dấu vết mệt mỏi mà hoàn toàn ngược lại, khi nhìn thấy toà thành trì ở trong sương mù giơ tay có thể với tới thì hai mắt sáng ngời, nó phát ra ánh mắt cuồng nhiệt mang theo d*c vọng mãnh liệt của dã thú đói khát đã lâu cuối cùng cũng thấy miếng mồi ngon, khống chế chiến mã dưới háng, vác trên vai một mặt cờ lớn, giống như tia chớp xông thẳng về hướng cửa thành.

Trên mặt cờ xí là một con bạch hổ dữ tợn uy vũ, thêu chữ “Ứng Thiên” “Lệ Võ” được bằng vàng trên nền đen rất bắt mắt.

Đây là chiến kỳ Ứng Thiên Quân mà a tỷ cùng với mọi người đã tự tay thêu ra, hiện giờ đang ở trên vai cậu.

Cao Hoàn thề rằng cậu sẽ trèo lên đầu tường thành tự tay cắm cây chiến kỳ nào ở đỉnh cao nhất.

Đồng tử của Cốc Hội Lương đột nhiên mở lớn.

Y nhìn thấy ngay phía sau tấm cờ này, có những bóng đen cưỡi ngựa lần lượt xuất hiện, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn.

Sương mù dày đặc nháy mắt bị xé đến vỡ nát.

Phảng phất trong nháy mắt, ngoài thành mới vừa rồi còn không thấy bóng người thì đột nhiên đầy khắp núi đồi, nơi nơi tràn ngập binh lính từ trong sương mù dày đặc xông tới cổng thành, đông nghìn nghịt, phát ra tiếng hô giết rung trời, gần như là làm lung lay cả mặt tường thành.

Vô số kẻ địch cứ thế mà không hề báo trước lao ra khỏi màn sương mù dày đặc và lao về phía cổng thành

Mũi tên bắt đến như mưa, vô số thạch pháo đốt lửa giống như một đám mây đen lao về phía đỉnh thành, rơi vào trong thành, trong ánh lửa rực cháy, chiến xa hung hăng đâm vào cổng thành.

Quân coi giữ trên đầu tường thành mặt mày tái mét, trong tiếng gào thét kiệt lực của quận thủ Cốc Hội Lương đuổi xuống dưới, tận dụng lợi thế ở trên cao ra sức bảo vệ thành.

Nhưng mà binh lính Tiên Bi chưa bao giờ gặp phải kẻ địch dũng mãnh và đáng sợ như thế.

Thang mây được dựng lên, dưới trận thuẫn, Lý Mục, chiến thần người Nam Triều trong truyền thuyết kia mang theo quân đoàn Võ Lệ của mình trèo lên thang mây, giết lên đầu tường thành.

Thế của hắn không thể ngăn cản, một đường xông thẳng về phía trước, ngay khi gót chân vừa giẫm lên những viên gạch trên đỉnh tường thành đã vung đao hô to, giống như thiên binh từ trên trời giáng xuống, ý chí của binh lính Tiên Bi cuối cùng không chống đỡ được, nhanh chóng sụp đổ.

Mà bên dưới tường thành, binh lính Ứng Thiên Quân ý chí chiến đấu sục sôi, tiếp bước đuổi theo bóng dáng trèo lên tường thành kia.

Trận chiến tấn công thành nửa ngày thì kết thúc.

Cửa thành được mở ra từ bên trong, Ứng Thiên Quân còn lại bên ngoài giết đi vào.

Lấy nhiều đánh ít, kết thúc không trì hoãn chút nào.

Quận thủ Thuận Dương Cốc Hội Lương chết trong loạn tiễn, thành trì đã thuận lợi đoạt được theo đúng kế hoạch trước đó của Lý Mục.

Chiến kỳ được cắm trên đầu tường thành, phấp phới bay trong gió.

Vừa chiếm lĩnh xong thành trì, Lý Mục đã hạ mệnh lệnh đầu tiên, đó là chạy ra bến đò khống chế hơn một ngàn chiến thuyền kia. Sau đó là an dân, hạ lệnh không được nhiễu dân, mệnh cho toàn bộ binh lính đi dọc theo bờ sông ngoài thành nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ, chờ đợi đại quân Tây Kim đến.



Tại bến đò bờ Nam của sông lớn, dọc theo bờ sông, từng cây đuốc được cháy lên, từ xa nhìn lại giống như một con hoả long uốn lượn, vô cùng hoành tráng. Hơn ngàn chiến thuyền đang nối đuôi nhau quay về bờ, binh lính bận bịu xếp thuyền cố định thuyền, bầu không khí bận rộn và khẩn trương, rồi lại đâu vào đấy.

Đánh hạ được Thuận Dương có thể nói là thu hoạch được rất lớn. Chẳng những có được hơn ngàn chiến thuyền này, tính cả số quân nhu và lương thảo tiếp viện chuẩn bị cho hoàng đế Tây Kim thì toàn bộ đều rơi vào trong túi, binh lính cuối cùng cũng được ăn uống no đủ, có thể thoải mái nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Ban ngày, Cao Hoàn đi theo Lý Mục công thành, bị một khối đá nện vào lưng bị thương, cũng may là không quá nghiêm trọng.

Quân y kêu cậu nghỉ ngơi điều dưỡng cho khoẻ, cậu cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng lại ngủ không yên, bèn đi ra khỏi binh doanh ngồi bên bờ sông nhìn những binh lính đang bận rộn làm việc ở ngoài đó, tâm tình rất kích động lại mang chút tò mò và mê hoặc.

Cậu biết, công chiếm Thuận Dương, thắng lợi mấu chốt là ở nhanh so với tốc độ của đối phương.

Bảy vạn đại quân lên phía Bắc nghênh đón quân địch, động tĩnh lớn như thế không có khả năng không kinh động đối phương. Cho nên cần phải thật nhanh, phải trước khi đối thủ đưa ra phản ứng hiệu quả, trước khi quân tiếp viện đến thì phải giành đến trước và đánh hạ thành trì.

Để đạt được mục đích này, sau khi dễ dàng đánh hạ được quận Thượng Lạc không hề có phòng bị ở trạm thứ nhất, tỷ phu Lý Mục của cậu chỉ điều hai vạn binh lính trong đó theo huynh ấy gấp rút lui quân, binh lính còn lại thì đến sau. Hai vạn binh lính này tuỳ thân chỉ mang theo lương thảo đủ ăn ba ngày và vũ khí công thành, bỏ lại toàn bộ quân nhu, quần áo nhẹ lên đường. Từ Thượng Lạc đến Thuận Dương, trong mấy trăm dặm đường này ngoài việc nghỉ ngơi cần thiết để khôi phục thể lực ra thì ngày đêm lên đường liên tục, cuối cùng sáng sớm nay đến nơi, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống ở trong màn sương mù giày đặc xuất hiện bất ngờ trước mặt quân coi giữ Thuận Dương.

Hai vạn binh lính toàn là hãn binh mãnh tướng, tới nơi này rồi, sáng nay ăn xong bữa cuối cùng trước khi vây thành, lương thực không còn, viện binh còn ở phía sau chưa tới, nếu như tấn công thành không thành công, đừng nói là không có điểm dừng tiếp theo, một khi kéo dài dẫn đến đại quân Tây Kim với số lượng vượt xa mình đến kịp, vậy thì tiên cơ sẽ mất, đường lui bị đứt.

Huống chi, tỷ phu Lý Mục của cậu làm gương cho binh lính đã dũng cảm dẫn đầu, trở thành tướng hiền sĩ dũng, binh lính đương nhiên cũng liều mạng theo huynh ấy xung phong chiến đấu, khí thế như hổ, cuối cùng cũng thuận lợi lấy được thành trì.

Cao Hoàn biết, lấy được Thuận Dương, chỉ là bước đầu tiên trong hành trình lên phía Bắc của tỷ phu mình mà thôi. Rất nhanh, đại khái là không đến mấy ngày, chờ hoàng đế Tây Kim dẫn đại quân tới bờ bắc, khảo nghiệm mà bọn họ chờ đợi mới thực sự đến.

Cao Hoàn cũng không sợ, Cậu có một sự tin tưởng và sùng bái không có lý do đối với tỷ phu của mình.

Binh quý thần tốc, giành trước thời cơ mới thu phục được lòng người và đánh bại dũng khí của quân thù.

Cao Hoàn đọc binh tướng thư thuộc đến làu làu, dĩ nhiên là hiểu đạo lý này. Biết tỷ phu dùng kế sách tấn công mạnh mẽ tiện đà đoạt được Thuận Dương, chính là dùng biện pháp này.

Điều khiến cậu tò mò và mê hoặc chính là đối mặt với mười vạn đại quân Tây Kim, tỷ phu rốt cuộc có tính toán ứng phó như thế nào.

Phía sau đột nhiên có tiếng xôn xao.

Cao Hoàn quay đầu lại, thấy tỷ phu cùng với tuỳ tùng đang đi về chỗ doanh trại binh lính bị thương thì lập tức đứng lên, chạy vội trở về đứng ở cửa doanh trại.

Binh lính bị thương thấy chủ tướng không quên mình, đích thân đến thăm hỏi thì đều rất cảm động. Cao Hoàn nhìn bóng dáng đ ĩnh đạc lỗi lạc của tỷ phu, cảm nhận được sự yêu mến và tôn kính của binh lính với huynh ấy, trong lòng sinh ra một cảm giác có chung vinh dự.

Lý Mục thăm hỏi những binh lính bị thương, nghĩ đến Cao Hoàn, muốn tìm cậu lại không thấy người đâu, đang muốn hỏi thì chợt trông thấy cậu đứng ở cửa doanh trại bèn đi về phía cậu.

– Vết thương đệ sao rồi? – Lý Mục hỏi cậu.

– Thứ sử yên tâm, vẫn ra trận tác chiến được ạ.

Cao Hoàn ưỡn ngực trả lời vang dội.

Trước mặt người khác, Cao Hoàn chưa từng gọi hắn là tỷ phu.

Lý Mục khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai cậu, nói:

– Cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.

Hắn đi lướt qua Cao Hoàn.

Tỷ phu từ trước đến nay tích lời như vàng, càng sẽ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc cá nhân với cậu ở trước mặt người ngoài trừ thái độ giữa cấp trên với cấp dưới. Nhưng mà mới vừa rồi, lúc huynh ấy vỗ vai cậu bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, Cao Hoàn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt huynh ấy nhìn mình có sự thưởng thức và cổ vũ.

Cậu lập tức sôi trào nhiệt huyết, nhìn tỷ phu đi qua mình trò chuyện với người khác thì không kìm được đuổi theo, lấy hết can đảm hỏi:

– Tỷ phu ơi, đại quân Tây Kim sắp đến rồi, chúng ta ứng phó thế nào ạ?

Lý Mục đứng lại, quay lại nhìn cậu một lát, nói:

– Tối nay ta triệu mọi người đến lều lớn bố trí quân sự, đệ cũng tới dự bàng thính đi.

Hết chương 94