Lâm Xuân che kín mắt, chỉ nghe thấy một tiếng phịch, giống như là có vật gì rơi xuống ở đâu đó. Nàng không khỏi mở mắt ra từ kẽ ngón tay, thấy Nhu tần cuộn tròn quỳ rạp trên mặt đất, khẽ kêu lên.
Tạ Minh Tranh lạnh giọng gọi Tiết Băng vào: “Mang đi, sau này nếu có người lạ lẻn vào, đầu của ngươi cũng không cần giữ nữa.”
Tiết Băng nghe thấy Tạ Minh Tranh gọi mình, vội vội vàng vàng tiến vào, chưa rõ xảy ra chuyện gì đã nhìn thấy Nhu tần, trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng sai người mang nàng ta xuống.
Hôm nay Nhu tần tốn một số tiền lớn mới có thể ra khỏi chỗ giam giữ, tới Điện Lưỡng Nghi. Nào có nghĩ đến sẽ là kết cục như thế này, mất cả phu nhân lẫn quân, không chỉ bản thân mất trắng tiền, không câu dẫn được Tạ Minh Tranh mà còn chọc giận Tạ Minh Tranh, mình cũng bị thương. Nàng ta nghĩ, không khỏi khóc lớn hơn.
Lâm Xuân nghe thấy thanh âm kia thì cả người nổi hết da gà. Nàng thầm nghĩ, có lẽ nam nhân đều thích nghe.
Liếc nhìn Tạ Minh Tranh qua khóe mắt, ừm, hình như ngoại trừ Tạ Minh Tranh.
Tiếng cãi cọ ầm ĩ đều tan đi, chỉ còn lại khung cảnh gió đêm ngày xuân nhìn ra ngoài cửa, Lâm Xuân đứng ở cửa, vừa rồi quên rời đi chung với đám người Tiết Băng, lúc này tiến không được, lùi cũng không xong. Sắc mặt Tạ Minh Tranh âm trầm, nhìn về phía Lâm Xuân, hỏi: “Vừa rồi ngươi nói đã nghĩ ra biện pháp, biện pháp gì?”
Đúng là làm khó hắn còn nhớ rõ mình nói gì, bản thân Lâm Xuân suýt chút nữa đã quên.
Vừa rồi nàng nhìn thấy Nhu tần, mới nghĩ đến có lẽ nên tìm một vài cô nương xinh đẹp để Tạ Minh Tranh gặp nhiều hơn, tiếp xúc với các nàng, có thể sẽ có cải thiện, đứng lên được?
“…Vừa rồi ngươi ôm Nhu tần vào lòng, ngươi cảm thấy thế nào?” Lâm Xuân hỏi thẳng.
Tạ Minh Tranh cau mày càng sâu: “Ta ôm nữ nhân kia vào lòng khi nào?”
Lâm Xuân thầm nghĩ hai mắt mình đều nhìn thấy, sao hắn lại muốn phủ nhận?
“Được rồi, không ôm nhau. Nhưng mà nàng ta như vậy, ngươi không có ý nghĩ gì đặc biệt sao? Thí dụ như là, nhiệt huyết sôi trào? Cả người khô nóng? Miệng khô lưỡi khô?” Lâm Xuân cũng không biết nam tử bình thường nếu có phản ứng này thì sẽ có biểu hiện như thế nào, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng suy đoán.
“Nàng ta thế nào?” Tạ Minh Tranh phảng phất dầu muối đều không ăn.
“Thì… như vậy thôi.” Lâm Xuân rụt vai lại, nghe hắn hỏi câu này, trong lòng dường như đã có đáp án. Xem ra là không có phản ứng gì, hắn một chân đá bay người ta mà.
Nhu tần là một người đáng thương, vậy mà Tạ Minh Tranh không thương hương tiếc ngọc chút nào, thủ đoạn thô bạo. Có thể thấy những tin đồn đó quả nhiên là sự thật, hắn là Tu La mặt lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn.
Lâm Xuân rất vất vả mới nghĩ ra được một biện pháp, nhưng thấy có lẽ không hiệu quả, nên không khỏi có chút thất vọng.
Tạ Minh Tranh hiểu ý nàng từ trong lời nàng nói, biện pháp nàng nghĩ đến là tìm nữ nhân dụ dỗ mình.
Vừa rồi nàng nhìn thấy nữ nhân không biết thể thống kia tới gần mình, vậy mà trong lòng chỉ nghĩ đến những chuyện này.
Tạ Minh Tranh có chút tức giận: “Không có. Suy nghĩ gì cũng không có, ta chỉ cảm thấy nàng ta ồn ào ầm ĩ, quấy rầy ta thanh tịnh.”
Hắn cúi đầu ngửi ngửi, không biết nữ nhân kia dùng son phấn gì, đều lưu ở trên xiêm y của hắn, không dễ ngửi chút nào. Hắn nhíu mày chán ghét.
Lâm Xuân thấy hắn phản ứng kịch liệt, cho rằng hắn vì mình không phản ứng với chuyện này mà tức giận, quả thực nam nhân đều cần mặt mũi tốt. Nàng nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Không sao, kiểu nữ nhân này không được, thì còn có kiểu nữ nhân khác. Dù sao mỗi người đều có sở thích khác nhau, Tứ hoàng huynh, ngươi đừng ủ rũ nản chí.”
Tạ Minh Tranh nghe lời nàng nói, trong mắt có chút lạnh lùng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Lâm Xuân, hạ giọng nói: “Lại đây.”
Lâm Xuân chậm rãi đi tới, dừng bên cạnh hắn. Nàng vẫn sợ Tạ Minh Tranh, cho nên không dám đứng gần.
Nàng hơi cúi đầu, hàng mi dày và dài khẽ rung động, lộ ra khóe mắt đỏ hoe, nhìn ra được vừa mới khóc. Tạ Minh Tranh giơ tay, lòng bàn tay mơn trớn khóe mắt nàng, nói: “Khóc?”
Lâm Xuân theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến mỗi lần mình khóc đều bị nhìn ra, phản bác hình như hơi vô dụng, nên đơn giản im lặng chống đỡ.
Tạ Minh Tranh hỏi: “Sao lại khóc?”
Lâm Xuân không thể nói mình khóc vì bị vấp phải ngưỡng cửa, nghe rất mất mặt. Nàng cảm nhận được gió đêm thổi qua làn váy, mang theo hơi lạnh, tùy tiện nói dối: “Buổi tối ăn không no.”
Nói xong, lại cảm thấy lý do này rất buồn cười, tám lạng nửa cân với vấp phải ngưỡng cửa.
Tạ Minh Tranh đáp lại, chỉ chỉ điểm tâm Nhu tần vừa rồi để lại: “Đúng lúc.”
Quả thật buổi tối Lâm Xuân ăn không no, mỗi món ăn một miếng, chỉ coi là để lót bụng, lúc này nói như vậy, quả thực có hơi đói. Nàng đi đến chỗ Tạ Minh Tranh chỉ, thấy hai đĩa điểm tâm tinh xảo, duỗi tay cầm một miếng.
Có hành, hương vị rất ngon, nhưng vẫn kém hơn chút so với phòng bếp nhỏ trong cung của mình trước đây.
Lâm Xuân ăn liên tiếp ba miếng, điểm tâm cứng, nàng hơi nghẹn. Đúng lúc bên cạnh điểm tâm là một bình trà, nàng vội rót một cốc, ngửa đầu uống.
“Khụ khụ khụ…” Lâm Xuân ho khan, vốn tưởng là nước trà, ai ngờ lại là rượu.
Nàng khom lưng ho khan, khuôn mặt nhỏ bị sặc rượu nhăn lại.
Tạ Minh Tranh đi hai bước đến cạnh nàng, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhu tần tới mang theo tâm tư dụ dỗ, đương nhiên rượu cũng không đơn thuần là rượu, Lâm Xuân uống liền một hơi, lập tức cảm thấy đầu hơi choáng váng, mọi thứ trước mắt đều chồng lên nhau.
Tạ Minh Tranh biết tửu lượng của Lâm Xuân luôn không tốt. Sau khi sinh ra tâm tư kiều diễm như vậy, hắn đã từng rất khó hiểu, tại sao lại như vậy, tại sao lại là nàng. Hắn mang theo câu hỏi không thể hỏi ở lại trong cung đoạn thời gian đó, lặng lẽ quan sát Lâm Xuân rất lâu.
Cuối cùng, câu hỏi trong lòng vẫn chưa được giải đáp.
Editor: Ăn no rồi ngủ
Sau đó, hắn xin đi quân doanh ở bắc cảnh, từ đó rời xa hoàng thành Ngọc Kinh. Nhưng một tràng giấc mộng kia, vẫn tiếp tục như cũ.
Tạ Minh Tranh đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, đặt một bên, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, hiển nhiên là đã uống say. Tiếng thở dài của hắn rơi xuống đất, bị làn gió xuân thổi bay đi, phảng phất dịu dàng hơn rất nhiều.
“Tại sao cái gì cũng uống loạn vậy?”
Lâm Xuân nghe vào tai, chỉ cảm thấy kinh ngạc, nàng nghĩ nhất định là do mình uống say, mới nghe thấy Tạ Minh Tranh nói dịu dàng với mình như vậy. Nàng đứng lên, quay sang Tạ Minh Tranh, thấy Tạ Minh Tranh lung lay.
“Sao ngươi lại không đứng vững?” Nàng nghiêng đầu, dựa sát vào.
Mặt nàng chợt phóng to lên, mang theo mùi rượu xen lẫn mùi thơm cơ thể nàng, xuyên vào lòng Tạ Minh Tranh. Hắn rõ ràng không uống rượu, nhưng dường như cũng say theo.
Lý trí của Tạ Minh Tranh nói cho hắn biết, mình hẳn là nên lùi về sau một bước, nhưng hắn lại tiến về phía trước.
Nháy mắt hòa quyện với hơi thở của Lâm Xuân.
Hơi thở ấm áp đan xen, không rõ là của ai, nhiệt độ tăng lên, hun nóng khiến Lâm Xuân càng thêm mơ màng. Ánh mắt nàng run rẩy, nhìn dọc theo mày Tạ Minh Tranh xuống, xoay người lại.
“… Ngươi cũng khá xinh đẹp.” Nàng bỗng nhiên cười, vươn tay sờ sờ mặt Tạ Minh Tranh.
Tạ Minh Tranh bắt lấy cái tay làm loạn của nàng, giọng khàn khàn nói: “Đừng sờ loạn, sờ soạng thì phải chịu trách nhiệm.”
Bây giờ Lâm Xuân đã thành con ma men, căn bản không rõ lắm tình huống hiện tại, vừa nghe thấy lời này liền cười hì hì nói: “Bản công chúa có thể chịu trách nhiệm.”
Dứt lời liền rút tay mình ra khỏi tay hắn, tiếp tục sờ lên mặt hắn, thậm chí chạm từ má đến dái tai. Nàng nhéo nhéo dái tai Tạ Minh Tranh, mềm mại, có chút thú vị. Ý cười của nàng càng sâu hơn.
Nàng buông dái tai của Tạ Minh Tranh ra, lại sờ xuống cổ hắn.
Làn da nam nhân không mỏng manh như nữ nhân, Lâm Xuân sờ thấy hơi kỳ lạ, lại sờ sờ cổ mình, cuối cùng đưa ra kết luận, quả thực là cảm giác không giống nhau.
Đầu ngón tay nàng mơn trớn hầu kết của Tạ Minh Tranh, đột nhiên nhíu mày.
Đây là gì? Sao nàng lại không có?
Nàng sờ sờ cổ mình, xác minh nghi ngờ của mình, sau đó sờ lên hầu kết của Tạ Minh Tranh.
Phát hiện hắn vẫn luôn lăn hầu kết.
“Tại sao cứ động hoài vậy?” Nàng kinh ngạc hỏi, “Chơi rất vui.”
Hô hấp Tạ Minh Tranh dần trở nên nặng nề hơn, trái tim dường như bị nàng xoa đến dẹp lép, từ trên xuống dưới sắp bị nàng tra tấn đến chết. Dã thú trong thân thể kêu gào, muốn nhảy ra ngoài.
Tạ Minh Tranh nuốt nước bọt, lại bắt lấy tay nàng, thanh âm trầm thấp, phảng phất như dụ dỗ: “Có thứ chơi càng vui hơn, A Bảo muốn chơi không?”
Lâm Xuân ngẩn ra, nghi ngờ mình nghe lầm.
Sao Tạ Minh Tranh lại gọi nàng là A Bảo?
A Bảo là nhũ danh của nàng, sau khi lớn lên, chỉ có mẫu phi mới gọi nàng như vậy.
Sao Tạ Minh Tranh lại biết được?
Nàng mở to đôi mắt mờ mịt, trong mắt dường như tràn ngập nỗi buồn hư ảo, cũng giống như mưa bụi mênh mông ở Giang Nam, làm lòng người tan chảy. Tạ Minh Tranh khẽ siết chặt đầu ngón tay nàng, muốn dâng hai bàn tay mình hòa tan vào trong lòng bàn tay nàng.
Bỗng nhiên Lâm Xuân lại òa khóc lên, mưa bụi Giang Nam hóa thành hai hàng lệ trong veo không ngừng chảy. Nàng nhớ tới mẫu phi, mẫu phi luôn luôn đối xử tốt với nàng, yêu thương nàng đến cực điểm. Vậy mà giờ mẫu phi không còn nữa.
Tạ Minh Tranh bị nước mắt nàng thiêu đốt, tâm lập tức có chút luống cuống, “Làm sao vậy?”
Lâm Xuân khụt khịt: “Ta… Ta nhớ mẫu phi, lúc bà ấy chết chắc hẳn rất đau đớn.”
Nghe nói phụ hoàng sai người siết cổ chết bà ấy, siết cổ chết… Đau…Cổ sẽ bị gãy mất…
Nàng sờ sờ cổ mình, dường như hơi đau, thút tha thút thít nói: “Nếu ngươi muốn giết ta, người đừng cắt đứt cổ ta được không? Hay là cấp rượu độc cho ta đi?”
Tạ Minh Tranh biết không thể giảng đạo lý với con ma men này, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Lại nghe thấy nàng khóc sướt mướt nói: “Quên đi, chết rất đau đớn, hay là, đừng đưa rượu độc, ngươi tha cho ta một con đường sống đi. Tạ Minh Tranh, ta sai rồi. Năm đó ta không nên đánh ngươi, thật ra lúc ấy ta đánh ngươi xong liền hối hận, hu hu hu hu.”
Nàng khóc đến nỗi đầu nặng trĩu, đến khi sắp chịu đựng không nổi liền dựa vào ngực Tạ Minh Tranh. Nàng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hắn, còn tưởng là lòng mình đang nhảy.
Lâm Xuân hỏi với giọng nức nở: “Sao tim ta lại đập nhanh như vậy? Có phải điểm tâm bị hạ độc không? Có phải ta sắp chết không?”
Nàng vừa nói vừa bắt lấy tay Tạ Minh Tranh sờ ngực mình, muốn cho hắn biết.
Tạ Minh Tranh hơi cắn răng, nói bên tai nàng: “Đó là tiếng tim đập của ta, A Bảo, ta chết mất.”