Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 219: Phiên ngoại: Nhật ký lữ hành của sóc nhỏ (Hạ)




Wp: D301203

Phiên ngoại: Nhật ký lữ hành của sóc nhỏ (Hạ) (đã beta)

Sau đó, ta lại ngây người ở Thiên Thủy Tông thêm một đoạn thời gian, nhưng ta vẫn chưa được nhìn thấy sóc cái trong truyền thuyết. Giải Trầm nói với ta, qua vài ngày nữa sẽ mang ta đi xem, y nói rằng sóc cái ở đây tương đối thẹn thùng, vẫn chưa muốn gặp ta. Ta chờ rồi lại chờ, không biết đã đợi bao nhiêu ngày rồi, mà chuyến này ta vẫn chưa được dẫn đi.

Vì vậy, ta nổi giận, tiếp tục đào tẩu.

Lần bỏ trốn này vất vả hơn lần rời khỏi cấm địa nhiều, ta đi từ Thiên Thủy Tông xuống là đã mệt đến liệt cả người. Chờ đến khi đi đến sơn môn, cơ hồ là không thể động đậy nổi, chỉ có thể nấp trong bụi cỏ thở phì phò.

Hôm nay Giải Trầm bị sư tôn y bảo đưa các sư đệ đi học, cho nên ta mới có cơ hội chạy ra ngoài. Tất nhiên là ta cảm thấy lần này cũng không tính là ta bỏ trốn, ta với Giải Trầm cũng không có quan hệ gì, nhiều lắm chỉ tính là không từ mà biệt.

Tiếp theo nên đi nơi nào chơi đây?

Ta còn chưa nghĩ xong vấn đề này thì trên trời lại giáng xuống một bán tay lớn.

Bàn tay kia trực tiếp bắt ta ra từ bụi cỏ, "Hóa ra là ngươi nha, lão chuột độc đáo."

Lại là tên nam nhân hoa hòe lòe loẹt kia. Ta nhìn đối phương, có chút giận dữ, "Ngươi không thấy ta đang nghỉ ngơi sao? Vì sao lại nhấc ta lên chứ?"

"Xin lỗi, nhưng mà ngươi vẫn có thể tiếp tục nghỉ ngơi mà."

Sau khi thanh âm gã rơi xuống, ta mất đi ý thức.

Chờ đến khi tỉnh lại, ta phát hiện chính mình đang năm trên một chiếc giường rất lớn, đại khái là lớn đến mức có mấy trăm con sóc như ta vẫn có thể nằm đủ. Ta chưa từng nằm qua chiếc giường nào mềm như thế, cho nên không khỏi lăn vài vòng trên đó.

Lúc còn ở cấm địa, hoặc là ta nằm trên giường đá, hoặc là nằm trên người tên hồ ly thối đó. Ở Thiên Thủy Tông, Giải Trầm bảo ta ngủ chung với y, muốn để ta ngủ bên cạnh gối đầu của hắn, nhưng hình như Thiên Thủy Tông cực kỳ hà khắc với đệ tử hay sao mà gối đầu với đệm giường đều cứng như đá vậy, nằm trên người Giải Trầm còn mềm hơn một chút.

Đây là lần đầu tiên ta được nằm trên chiếc giường mềm mại thơm tho như thế này, ta nhìn về phía màn lụa đang đung đưa theo gió, nhịn không được mà híp mắt lại.

"Thoải mái à?"

Giọng nói đột ngột vang lên khiến ta giật cả mình, ta lập tức ngồi dậy, nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Lúc này ta mới chợt nhận ra, bên cạnh giường vậy mà lại có một người đang đứng. Người kia đứng sau màn lụa, ta vậy mà lại không hề nhận ra sự hiện diện của hắn.

"Ngươi là ai? Tại sao lại bắt trói ta lại đây? Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là ngươi nên sớm ngày thả ta ra, bằng không thì thúc thúc của ta cùng với Giải Trầm từ Thiên Thủy Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ngươi biết thúc thúc của ta là ai không hả? Hắn chính là con Cửu Vĩ Hồ duy nhất trong thiên hạ này đó! Còn Thiên Thủy Tông thì không cần ta phải nói nhiều đi, đó là thiên hạ đệ nhất tông môn, Giải Trầm chính là người lợi hại nhất tông môn đó!"

Lời này của ta chỉ là đang muốn dọa đối phương mà thôi, Phù Cửu Âm ngây người ở cấm địa lâu như vậy, phỏng chừng sẽ không nguyện ý rời khỏi đó đâu. Còn Giải Trầm, ta với hắn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ mà một đoạn duyên phận ngắn ngủi mà thôi.

"A, vậy sao?"

Hình như người kia cười khẽ một tiếng, sau đó liền vén màn lụa lên.

Ta nhìn thấy được gương mặt của đối phương, là một gương mặt cực kỳ tái nhợt, tựa như một bức tranh thủy mặc vậy, mặt mày tối tăm lạnh lẽo, tóc đen môi đỏ, vừa nhìn liền biết không dễ ở chung rồi. Ta còn chú ý đến một đầu tóc dài của gã, cơ hồ dài đến mức rũ hết xuống đất, ta chưa từng gặp qua người nào để đầu tóc như vậy đâu, không khỏi lui về đằng sau, "Ngươi... Người muốn làm gì?"

Ý cười nơi khóe môi người nọ không dứt, trong chớp mắt, ta đã bay đến tay của gã rồi. Ta sợ đến mức chân sau xụi lơ, không động đậy được, đáng thương hề hề ôm lấy đuôi của chính mình, "Thịt sóc không thể ăn được đâu, thật đấy, trên người ta cũng không có bao nhiêu thịt cả. Ngươi... Ngươi đến ăn thịt thúc thúc của ta đi, thúc thúc ta mập lắm."

Người kia ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ dùng ngón tay mạnh mẽ kéo đuôi của ta ra, còn sờ sờ lên bụng ta, sờ bụng xong thì chuyển lên gãi cằm ta, "Đói bụng không? Ta mang ngươi đi ăn ngon."

".....Được." Ta như thế này cũng không phải là đang cúi đầu trước mỹ thực đâu, đây là chiến lược lùi một bước để ta có thể tìm được cơ hội chạy trốn nha.

Người kia mang ta đến một cái đại điện, đại điện kia thoạt nhìn cực kỳ âm trầm, bên trong còn có rất nhiều người. Những người đó sau khi nhìn thấy người bắt cóc ta thì đồng loạt quỳ xuống hô to: "Chúc mừng trưởng lão, chúc mừng trưởng lão, cuối cùng cũng được như ước nguyện."

Trong đó, có một người có vẻ cảm thấy những lời kia vẫn chưa đủ, tiếp tục vuốt mông ngựa, "Trưởng lão, ngài muốn chúng ta chuẩn bị một bữa tiệc xuyên suốt tháng này không? Để nói cho khắp thiên hạ biết được Ảm Hồn Môn chúng ta có được tiểu lông xù?"

Hả?

Ta có chút sửng sốt, tiểu lông xù là đang nói về ta đó hả?

Nam nhân được xưng là trưởng lão cong môi, sau đó lại không chút lưu tình mà mắng: "Ngu xuẩn, cút đi."

Người kia nhanh lẹ chút đi.

Còn ta thì bị đưa đến chỗ cao nhất của đại điện, nam nhận đặt ta trên bàn, "Thích thì cứ ăn đi."

Ta nhìn lướt qua mặt bàn, vậy mà đều là những món ta chưa từng ăn qua, ngửi mùi còn rất thơm. Ta do dự quay đầu lại nhìn về phía nam nhân, "Vì sao ngươi lại muốn mời ta ăn?"

Nam nhân nghe được câu nói đó thì nhẹ nhàng chớp mắt, duỗi tay qua sờ soạng đuôi ta, "Bởi vì ta muốn biết, nếu trước đó ta dùng những món ăn ngon uống tốt để nuôi ngươi, thì có phải ngươi đã..."

Lời này còn chưa nói xong, nhưng ta nghe vào lại cảm thấy như đang lọt trong sương mù.

"Chúng ta có quen biết nhau sao?" Ta chú ý đến hai chữ "trước đó" trong lời nói của gã.

"Coi là vậy đi, bất quá lúc đó ngươi hung dữ hơn hiện tại rất nhiều." Gã lại sờ soạng cái đuôi của ta, người này từ nãy đến giờ vẫn luôn nhân cơ hội mà động tay động chân với ta, thật sự quá đáng lắm. Ta nhịn không được mà dịch qua một bên, nhưng bàn tay kia vẫn nhích qua theo.

Thậm chí trong lúc ta đang ăn, bàn tay kia vẫn luôn để trên đuôi ta.

Ta có chút tức giận, nhưng đối phương vừa nhìn đã biết là dạng không dễ chọc, Phù Cửu Âm từng nói với ta, nam nhân để tóc dài lớn lên đều là người xấu, tóc càng dài thì càng hư.

Ta ngây người ở Ảm Hồn Môn mười mấy ngày, mỹ thực bày trước mặt ta mỗi ngày gần như là không bị trùng lặp, ta cũng không biết nam nhân kia kiếm đâu ra nhiều đồ ăn ngon đến vậy. Gã thậm chí còn làm nước trái cây cho ta uống, khiến ta trong khoảng thời gian này đánh mất chính mình, béo lên một vòng.

Nam nhân nói ta biết gã tên là Tiết Vấn Xuân, vẫn chưa thành thân, đã độc thân được mấy trăm năm, đang tìm kiếm một giai ngẫu.

Ta nghe được lời nói này thì có chút ưu thương, vì sao trên đời này lại nhiều giống đực chưa thành thân đến vậy?

"Ngươi muốn tìm giai ngẫu như thế nào? Nói cho ta nghe một chút đi, có lẽ sau này ta có thể giới thiệu cho ngươi vài người." Ta cảm thấy khẳng định là ta vẫn sẽ phải rời khỏi nơi này, nếu trên đường có gặp phải cô nương nào sành ăn, thì có thể giới thiệu đối phương đến Ảm Hôn Môn một chuyến, thức ăn ở đây thật sự rất tuyệt.

Tiết Vấn Xuân nghe được câu này thì nhìn về phía ta, thanh âm trầm thấp, "Hình thể nhỏ, thích ăn, tròn tròn béo béo, đúng rồi, tốt nhất là cả người mọc toàn lông."

"..." Ta có chút ngốc lăng, "Có cô nương nhà nào lại mọc lông đầy người chứ?"

Tiết Vấn Xuân nhẹ nhàng ngô một tiếng, vươn ngón tay nhéo nhéo thịt mềm trên bụng ta, tùy ý nói: "Chắc là có."

Nhìn bộ dáng hứng thú rã rời của gã, khó trách đó giờ không tìm được phối ngẫu. Việc tìm phối ngẫu yêu cầu bên nam phải trả giá rất nhiều công sức, không thể có bộ dáng giống gã được.

Nhưng ta vẫn rất tốt tính hỏi tiếp: "Tính tình thì sao? Có yêu cầu gì không?"

Ý của ta trong vấn đề này cực kỳ bình thường, nhưng biểu tình của người trước mắt lại thay đổi. Gã nhìn ta, rất lâu không nói gì, cho đến khi ta cảm thấy dựng hết cả lông vì bị gã nhìn chằm chằm thì cuối cùng hắn cũng mở miệng, "Không có yêu cầu gì cả." Câu nói phía sau rất nhỏ, nhỏ đến mức thiếu chút nữa ta đã không nghe được, "Chỉ cần là cậu ấy là được."

Rồi, lại là một tên yêu mà không có được nữa rồi.

Ta nói, người như Tiết Vấn Xuân, tuổi trẻ, gia tài bạc triệu, vậy thì tại sao lại không tìm được đối tượng? Vậy mà gã lại giống Phù Cửu Âm, đều là yêu người ta nhưng không có được, thật đáng thương mà.

Nhắc đến Phù Cửu Âm, ta không nghĩ Phù Cửu Âm vậy mà đến trước mặt ta vào ngay ngày hôm sau.

Sau khi hắn vọt vào, đầu tiên là trừng mắt liếc nhìn qua chỗ ta, ta còn đang nằm trên giường hưởng thụ cảm giác được Tiết Vấn Xuân mát xa. Sau đó hắn liền động thủ, đánh nhau với Tiết Vấn Xuân.

Hai người này đấu pháp, cơ hồ trời đất tối tăm, nhật nguyệt ngừng sáng, từ trong phòng đánh ra bên ngoài. Trừ bỏ chiếc giường ta đang nằm không bị tổn hao chút nào, còn lại đều nát bét hết.

Ta rất muốn chạy đến trước mặt bọn họ kêu bọn họ dừng tay lại, nhưng ta cảm thấy mạng nhỏ của ta vẫn quan trọng hơn, cho nên chỉ ngồi trên giường nhìn bọn họ đánh nhau.

Cuối cùng là lão hồ ly mấy ngàn tuổi kia thắng, Phù Cửu Âm vênh váo tự đắc, máu đầy người đi đến trước mặt ta, nhìn có vẻ muốn mắng ta một trận, nhưng miệng giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Phù Cửu Âm mang ta về cấm địa, nhớ lại trước đó, ta nhìn về phía Tiết Vấn Xuân đang nằm ngã trong đống phế tích, nhất thời nóng đầu, hét lên với đối phương, "Tiết Vấn Xuân, ngươi nhất định sẽ tìm được phối ngẫu cho mình, vậy nên ngươi nhất định phải sống sót đó."

Vừa dứt câu, râu của ta liền bị hung hăng kéo qua.

Giọng Phù Cửu Âm âm dương quái khí, "Ngươi nói thêm một câu, ta liền quay lại đánh chết tên kia."

Mà lúc này, ta lại nghe được thanh âm của Tiết Vấn Xuân.

Giọng Tiết Vấn Xuân cực kỳ suy yếu, truyền vào lỗ tai ta, "Ta sẽ sống sót, chờ ta."

Ta lén nhìn qua Phù Cửu Âm, hình như hắn không nghe được thì phải.

.......

Sau khi trở lại cấm địa, Phù Cửu Âm cấm túc ta, thậm chí còn không cho phép rắn ngốc đến thăm ta nữa, khiến cho ta mối ngày chỉ có thể đối diện với gương mặt âm dương quái khí kia của Phù Cửu Âm suốt. Từ sau lần ta bỏ nhà đi, hắn vẫn luôn dùng bản mặt mẹ kế này nhìn ta.

"Thúc thúc, đừng giận nữa mà, ta không đi nữa được chưa?" Ta chỉ có thể hạ mình đi dỗ Phù Cửu Âm.

Đôi mắt Phù Cửu Âm híp lại, "Thật chứ?"

"Thật đó, không đi nữa." Đương nhiên là giả rồi, lần sau nếu tìm được cơ hội thì ta sẽ ra ngoài tiếp.

Có vẻ Phù Cửu Âm tin tưởng vào lời nói của ta, rất vui vẻ mà kéo ta lại liếm lông.

Ta: "..."

Nhưng ta cũng không thật sự vui vẻ.

Sau khi liếm lông xong, ta cùng hắn ngồi ở cửa sơn động ngắm nhìn mây đang chậm trôi, ngày tháng như vậy thật sự rất nhàm chán. Bất quá, có đôi lúc Phù Cửu Âm sẽ kể chuyện xưa cho ta nghe, vậy liền không còn nhàm chán nữa.

"Lần trước thúc còn chưa kể xong chuyện xưa cho ta nghe đâu. Thúc kể tiếp đi, con hồ ly kia có sống lại không?"

Phù Cửu Âm kể cho ta nghe chuyện xưa của một con hồ ly nọ, trong chuyện, con hồ ly kia thảm cực kỳ, nội đan bị đào ra ngoài. Cũng không biết người đào nội đan nó ra đã hận nó biết mấy mới có thể đào đi nội đan của nó chứ. Chúng ta là yêu thú nha, nội đan chính là thứ quan trọng nhất đó.

"Đã chết rồi, chết đến không thể chết hơn." Phù Cửu Âm bình tĩnh nói.

Ta đột ngọt bị nhét cho đại kết cục đầy bi kịch như vậy thì sửng sốt, lập tức hung hăng mà nắm lấy một nhúm lông hồ ly mà kéo, "Không được, ta không thích kết cục như thế này, thúc sửa lại ho ta đi, nó phải được sống lại chứ."

Phù Cửu Âm bị ta kéo đến hít một hơi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, "Được, sửa sửa sửa, con hồ ly đó, may mắn được sống lại, sau đó, nó cùng một con sóc sinh hoạt với nhau từ đó về sau."

Ta cảm thấy Phù Cửu Âm đối xử với ta ngày càng có lệ, vì không nghĩ ra được kết cục nào tốt hơn, cho nên liền tùy tiện đem kết cục chuyện xưa đổi thành ta và hắn ở hiện tại.

Ta bất mãn, lại kéo lấy lông của Phù Cửu Âm một lần nữa rồi chạy ra bên ngoài. Chạy được hai ba bước thì ta dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phù Cửu Âm.

Phù Cửu Âm không đuổi theo, chỉ ngồi dưới đất, móng vuốt lại đang nhẹ nhàng che lại bụng của chính mình.

"Bụng thúc lại đau sao?" Ta chạy về lại, bụng của Phù Cửu Âm vẫn luôn thường xuyên bị đau, ta cảm thấy lý do là vì hắn không ăn uống đàng hoàng, "Ta đã nói với thúc bao nhiêu lần rồi, thúc nên đi săn đi. Nếu những yêu thú kia ngửi được khí tức của thúc liền chạy mất thì ta có thể làm mồi cho người nha. Đến lúc bọn chúng bắt được ta thì thúc liền lao đến là được, lúc đó không phải sẽ đơn giản hơn rất nhiều hay sao? Thúc vẫn luôn tùy tiện nhặt một chút trái cây về ăn, một ngày nào đó sẽ chết mất."

Đôi mắt hồ ly của Phù Cửu Âm híp cong lại như mặt trăng non, "Không sao cả, ta không chết được, ta chính là Phù Cửu Âm mà."

"Là con Cửu Vĩ Hồ độc nhất trên đời này." Ta nói tiếp lời phía sau hắn vẫn thường hay nói, lại thay đổi qua chủ đề khác, "Thúc thúc, người nói thử xem đến khi nào thì Huệ Huệ mới thích ta?"

Đôi mắt hình trăng non của Phù Cửu Âm không thấy đâu nữa, hắn khẽ hừ một tiếng, "Thời điểm ngươi đi ra ngoài thì Huệ Huệ đã làm mẹ rồi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."

Ta có chút bi thương, nhưng khi nghĩ đến Phù Cửu Âm đã hơn mấy ngàn tuổi mà vẫn còn đang nhìn tranh nhớ người thì so với ta còn thảm hơn nhiều. Nếu như ta mà mấy ngàn tuổi giống vậy thì khẳng định ta đã có thể tìm được một phối ngẫu ưng ý rồi.

Ta không cần đối phương giàu có, cũng không cần đối phương mỹ miều, chỉ cần đối phương có thể đối xử tốt với ta là được.

......

Thật ra nhật ký của ta còn viết rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa, nhưng Phù Cửu Âm bọn họ nói rằng cách ta kể chuyện có vấn đề. Phù Cửu Âm nói rằng hắn mới không ham ăn biếng làm như ta viết trong nhật ký, còn Giải Trầm thì nói y mới không phải là quỷ hẹp hòi, đến ngay cả Tiết Vấn Xuân...

Gã căn bản là cái gì cũng không nói, chỉ đem tờ nhật ký của ta xé xuống xếp thành một ngàn con hạc giấy, còn hỏi ngược lại ta là có đẹp hay không.

Đẹp cái đầu ngươi chứ đẹp.

Thôi, nhật ký viết đến đây là được rồi, nếu lần sau còn có cơ hội kể chuyện thì ta lại kể cho các ngươi một chút chuyện xưa nhé.

.......

D: hoàn thành thế giới.